Tay Cố Nhược Hy từ từ nắm lại thành quyền, sau đó không đợi cô mở miệng Hạ Tử Mộc đã đứng lên.
“Lâm đại tiểu thư ra đây với tôi một chút.”
Hạ Tử Mộc sác mặt nghiêm nghị, khẽ vuốt mái tóc ngắn.
“Vì sao tôi phải ra ngoài với cô! Muốn đi, cũng là đi cùng Mộc Phong!” Lâm Hâm vẫn có hơi sợ Hạ Tử Mộc. Cô ta đã từng chịu thiệt không dưới một lần bởi Hạ Tử Mộc.
“Đừng ở đây làm phiền Cố Cố nhà tôi lên lớp nữa. Cậu ấy còn phải thi lấy thành tích để tìm việc. Không giống mấy người, ra khỏi trường là có thể kế thừa công ty gia đình.” Hạ Tử Mộc không bận tâm tới sự giằng co của Lâm Hâm, cứ kéo cô ta ra ngoài.
Cố Nhược Hy lo lắng Hạ Tử Mộc gây ra chuyện, đang định đi theo thì Hạ Tử Mộc lại nhếch mày với cô, mấp máy môi: “Cậu cứ lo học đi.”
Lâm Hâm tức đến hét lên: “Hạ Tử Mộc! Xưởng may nhà cô, Lâm gia chúng tôi là cổ đông lớn đấy! Tôi sẽ bảo bố mẹ cô đích thân tới nhà tôi xin lỗi!”
Lâm Hâm gào lên, biến mất khỏi phòng học.
Mọi người đều rướn cổ ra xem kịch, thấy giáo sư tới thì mới cúi đầu nhìn sách.
Kiều Mộc Phong kéo Cố Nhược Hy ngồi xuống: “Giáo sư tới rồi.”
“Cậu không lo? Đó là bạn gái cậu đấy.” Ầm ĩ như vậy, Cố Nhược Hy làm gì còn tâm tư lên lớp, phiền sắp chết rồi.
“Lâm Hâm sẽ không để mình chịu thiệt.” Kiều Mộc Phong thờ ơ nói, đều tập trung hết lên bài giảng.
Cố Nhược Hy thấy phiền loạn, quay bút trong tay. Cảnh tượng tại khách sạn tối qua lại bắt đầu hiện lên trước mắt, cũng không biết giáo sư đang giảng những gì trên bục.
Nếu thật sự không tìm được nhẫn kim cương thì Cố Chấn Hồng nhất định sẽ đuổi mẹ ra khỏi bệnh viện.
Lúc hết tiết, Kiều Mộc Phong đẩy vở ghi chép tới trước mặt Cố Nhược Hy.
“Còn một tháng nữa là thi rồi, mình nghĩ cậu không muốn thi rớt đâu.”
“Mình sẽ thi tốt.” Cố Nhược Hy nói.
“Nhược Hy, mình vẫn luôn bội phục cậu là một cô gái kiên cường. Trường học này đều là con ông cháu cha, không cần suy nghĩ về tương lai. Thành tích đối với họ mà nói, chỉ là một tờ giấy. Nhưng đối với cậu, chính là cuộc đời.” Kiều Mộc Phong không biết tối qua Cố Nhược Hy đã xảy ra chuyện gì, cũng không muốn hỏi, nhưng nhìn ra được, cô rất phiền muộn.
Anh an ủi cô, cũng đang cổ vũ cô.
Cố Nhược Hy ngẩng đầu nhìn anh, anh vẫn cười như ánh mặt trời. Tim Cố Nhược Hy chua xót.
Mộc Phong nói đúng, cho dù thế nào cũng không nên cản trở bước đường phía trước của cô.
“Đi, mình mời cậu ăn cơm. Mới có một ngày không gặp mà cậu hốc hác quá, chắc là lại bận đến mức quên ăn cơm rồi nhỉ?” Kiều Mộc Phong cười, không muốn Cố Nhược Hy buồn nữa.
“Mình không đi nữa đâu, bị Lâm Hâm nhìn thấy thì lại truy sát mình. Mình ở đây đọc sách một lát, thuận tiện đợi Mộc Mộc.” Cố Nhược Hy giơ cuốn vở trong tay lên.
Ôn bài xong, cô vẫn muốn đi tìm nhẫn.
“Giữa hai chúng mình, chỉ là tình bạn.” Kiều Mộc Phong đột nhiên tỏ vẻ nghiêm túc: “Nếu cô ấy ngay cả tình bạn của mình cũng can thiệp thì không nên là bạn gái mình.”
“Cậu đây là logic gì vậy?”
“Mình không trọng sắc mà trọng tình bạn.” nh nhếch mày, đùa cho Cố Nhược Hy bật cười.
“Mau đi đi, mình đói rồi.” Kiều Mộc Phong nắm lấy cổ tay cô kéo ra ngoài.
Cố Nhược Hy bất lực, chỉ đành đề nghị: “Hay là đi căng tin đi. Ăn ở ngoài giống như chúng ta đang hẹn hò vậy, càng khó giải thích hơn rồi. Lần này, mình mời, Kiều đại thiếu đừng chê là được.”
Kiều Mộc Phong cũng không quay đầu lại, liền đổi hướng, đi thẳng về phía căng tin.
Cố Nhược Hy ôm vở, đi theo sau ANH, đi dưới tán cây rợp bóng. Gió buổi chiều muộn thổi lên lá cây xào xạc, ánh nắng vàng óng rời rạc chiếu lên người ấm áp, tâm trạng cũng hòa hoãn hơn.