Cười Đến Gai Mắt Cố Nhược Hy đi đến cửa lớn rồi quay đầu nhìn Lục Nghệ Thần vẫn ngồi ở vị trí cũ cách một lớn kính trong suốt. Bóng lưng của anh thẳng tắp tuấn mỹ, tỏa ra mị lực thu hút ánh nhìn của người khác…
Không biết tại sao trong lòng cô lại có chút hụt hãng.
Anh không níu kéo cô, không đổi theo cô, chẳng phải vừa lòng cô rồi sao”
Tại sao cô lại không vui2 Cô vội gia tăng tốc độ của bước chân, vứt bỏ những suy nghĩ phức tạp trong đầu mình. Cô tìm đến một trạm dừng xe buýt rồi ngồi xuống ghé đợi xe. Khi một chiếc Bentley đen lướt qua trên đường đối diện, cô nhìn thấy nửa gương mặt góc cạnh tuần mỹ không hề nhìn lấy cô một lần, cứ như vậy lặng lẽ chạy xa.
Cảm giác trống vắng trong lòng lại càng nghiêm trọng, như thể trái tim cô đã chạy xa theo chiếc xe của anh vậy…
Cuối cùng tắm bảng trước phòng phẫu thuật cũng tắt.
Lý Hàng mang theo vài phần mệt mỏi bước ra, anh thao khẩu trang rồi đối mặt với Cố Nhược Hy – người luôn lo lắng trong suốt quá trình phẫu thuật, mỉm cười: “Cuộc phẫu thuật rất thành công.”
Cố Nhược Hy kích động đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra: “Thành công rồi. Thành công rồi… Mộc Phong, phẫu thuật thành công rồi!”
ụ Cô ôm chằm lấy Mộc Phong, vui sướng hét lên: “Phẫu thuật của mẹ mình đã thành công rồi! Thành công rồi! Mộc Phong!
Chúng ta thành công rồi!”
“Nhược Hy, chúc mừng cậu.” Kiều Mộc Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, cùng cô cười vui vẻ.
Cố Nhược Dương nhảy lên, hào hứng vỗ tay: “Ôi, mẹ đã hết bệnh rồi! Có thể về nhà rồi, về nhà thôi.”
Y tá nghe thấy phía hành lang ồn ào liền đi tới ngăn cản. Thế nhưng Lý Hàng lại ngăn y tá lại.
“Bác sĩ Lý, trong bệnh viện không cho phép làm ồn.”
“Suyt! Chọ đang vui quá rồi, cứ phá lệ một lần đi.” Lý Hàng làm động tác im lặng với y tá. Anh mệt mỏi vươn vai một cái rồi nhìn Cố Nhược Hy cười đến vui vẻ, cuối cùng trên mặt anh cũng nở nụ cười yên tâm.
Dương Thư Dung được chuyển đến phòng ICU để theo dõi thêm, Cố Nhược Hy chỉ có thể mặc đồ chống khuẩn đứng bên ngoài, cách một lớp kính nhìn trên người mẹ cô cắm đầy ống dẫn vẫn còn trong tình trạng hôn mê.
Kiều Mộc Phong đứng ở ngoài cửa ngoắc ngoắc tay, Cố Nhược Hy quay người ra ngoài nhưng đầu lại cúi thấp.
“Phẫu thuật thành công là chuyện tốt, sao cậu lại khóc chứ?”
Kiều Mộc Phong dịu dàng bưng mặt cô lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô.
“Thật sự… mình quá vui rồi.” Cố Nhược Hy ngẳng đầu nhìn Kiều Mộc Phong: “Mộc Phong, cảm ơn cậu luôn ở cạnh mình trong bệnh viện.”
Kiều Mộc Phong đút hai tay vào túi quần, vui vẻ nhìn cô. Môi anh khẽ mím: “Nếu như cậu không khóc nữa thì mới là cảm kích mình.”
Cố Nhược Hy phụt một tiếng rồi cười, cô giơ nắm tay lên đánh vào lưng của Kiều Mộc Phong nhưng một chút trọng lượng cũng không có.
Điện thoại reo lên một tiếng, Cố Nhược Hy mở tin nhắn lên xem. Người gửi tin nhắn lại là tên Kỳ Thiếu Cẳn!
Sống lưng của Cố Nhược Hy liền nổi lên một trận lạnh rụng, hút cạn hơi ấm xung quanh cô. Cô sợ hãi nhìn bốn phía nhưng không thấy một bóng người.
Cô không nhìn thấy Kỳ Thiếu Cần – người đang đứng ở một góc khuất trên hành lang.
Nơi đó không có ánh sáng của đèn đuốc, bóng tối bao trùm bóng lưng cao lớn của anh ta như một oan hồn trong truyện kinh dị.
Ngay từ khi cuộc phẫu thuật vừa bắt đầu thì anh ta đã ở đây, nhìn thấy bác sĩ tuyên bố “phẫu thuật thành công” với Cố Nhược Hy, trông thấy Cố Nhược Hy kích động ôm chặt Kiều Mộc Phong… mỗi một cảnh tượng đều khiến cho ngọn lửa giận dữ trong lòng anh ta càng cháy càng lớn, hận không thể dùng chính tay mình hủy đi vẻ tươi cười trên mặt cô.
Anh ta lấy điện thoại ra, trực tiếp đăng lên mạng một nhóm ảnh đã qua xử lý.
Trong bóng tối, khóe môi của anh ta câu lên một đường cong tà ác và lạnh lẽo. Kỳ Thiếu Cần quay người rời khỏi bệnh viện…