“Anh… không cảm thấy mệt sao?” Cô muốn quan tâm, cô muốn anh nghỉ ngơi sớm một chút. Thế nhưng anh lại hiểu sai suy nghĩ của cô mà nhìn sang, khóe môi hơi cong lên mang chút ái muội.
“Trời sinh đàn ông là động vật chỉnh phục phụ nữ, sao có thể cảm thấy mệt được?” Mặt của Cố Nhược Hy đỏ bừng, tức giận kêu lên: “Tôi chỉ muốn anh đi nghỉ ngơi thôi.”
*Ò?” Anh nhướng cặp lông mày dày, đôi mắt vẫn mang theo ý cười xấu xa: “Thật là một người phụ nữ khó chiều, còn chưa thỏa mãn được cô sao?”
Cả khuôn mặt Cố Nhược Hy sắp bốc cháy. Thấy anh đứng lên, cô liền hốt hoảng siết chặt chăn và huơ huơ tay: “Không cần nữa, tôi mệt lắm rồi.”
Anh bật cười rồi bước thêm hai bước về phía cô, thấy cô sợ hãi lùi về phía sau làm anh cười ra tiếng nhưng anh lại đột ngột chuyển hướng. Anh đi đến quầy bar trong nhà rót một ly nước rồi uống một ngụm, sau đó hướng về phía Cố Nhược Hy nâng chiếc ly trong tay lên: “Tôi khát, rót ly nước để uống mà thôi.”
Cố Nhược Hy khẽ hé miệng, thở phào một hơi. Trông thấy anh lại quay lại bàn làm việc xử lý tài liệu khiến cô kìm lòng không được phải cảm thán, đối với người thành đạt đứng ở một vị trí cao như anh, quả nhiên phải nỗ lực hơn hẳn những người bình thường.
“Cô ngủ sớm đi.” Anh mở miệng.
Cố Nhược Hy nào cảm thấy mệt mỏi, tiếp tục ngồi ở đầu giường nhìn anh ngồi dưới ngọn đèn vàng, kìm lòng không đậu hỏi anh một câu.
“Anh thường hay thức trắng cả đêm ư?” Như vậy không tốt cho sức khỏe.
“Trước giò tôi đều yêu cầu nghiêm khắc về thời gian nghỉ ngơi và làm việc, nhưng dạo gần đây cần phải rút ra chút thời gian nên mới bận như vậy.” Anh vừa viết viết trên giấy, vừa trả lời cô.
“Anh phải ra ngoài sao?” Cế Nhược Hy bỗng khẩn trương, nếu anh đi rồi thì Ký Thiếu Cần lại quấy rối cô thì phải làm sao đây”
Nhưng anh không trả lời mà chỉ ngẳng đầu lên nhìn cô trong im lặng, sau đó anh lại cúi đầu nhìn vào máy tính, tiếp nhận tài liệu rồi in ra.
“Chắc không phải vì tôi làm ồn khiến cô không ngủ được đâu nhỉ?” Anh nói.
“Đau quái”
Đôi mắt của Lục Nghệ Thần vẫn còn chút mông lung, anh từ từ tỉnh táo khỏi cơn mơ. Lúc này anh mới giật mình buông tay cô ra: “Thì ra là cô.”
Cô Nhược Hy tò mò: “Chứ anh tưởng là ai?”
Đáy mắt anh thoáng qua một tia hốt hoảng nhưng không trả lời cô. Anh nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, hiện tại đã là chín giờ: “Đã qua giờ ăn sáng rồi.”
Anh kéo theo Cố Nhược Hy vào phòng tắm: “Đi tắm rửa một chút rồi ăn sáng.”
“Anh muốn tắm cùng tôi sao? Vẫn là thôi!” Cố Nhược Hy vội giãy giụa nhưng anh đã mở cửa phòng tắm rồi kéo cô vào trong.
“Tắm cùng nhau sẽ tiết kiệm thời gian hơn.”