Một tiếng thắng gấp vang lên chói tai kèm theo tiếng rú còi điên cuồng khiến cả thế giới đều im bặt.
Cố Nhược Hy khẽ hé môi nhưng không phát ra được âm thanh, cô như kẻ điên xông về phía trước. Trông thấy mẹ ngã ngồi trên đường, chỉ cách chiếc siêu xe trong gang tắc, cuối cùng cô cũng ôm lấy mẹ mình khóc lớn .
“Mẹ làm gì vậy? Mẹ muốn làm gì vậy? Hu hu hu… mẹ chết đi thì con và anh trai phải làm sao? Chúng con phải làm sao?”
“Mẹ không muốn sống nữa, thật sự không muốn sống nữa Nhược Hy à! Mẹ không muốn liên lụy con, Nhược Hy của mẹ!”
Dương Thư Dung tang thương ngửa đầu khóc to, tay bà không ngừng đánh lên tắm lưng ốm yếu của Cố Nhược Hy.
“Nhược Hy, ngày nào con cũng phải gắng gượng mỉm cười, mẹ đều thấy hết! Mẹ đau xót! Những gì con và bác sĩ Lý nói với nhau, mẹ đều nghe thấy hết rồi! Mẹ không thể để con vì xoay sở tiền phẫu thuật mà bán thận, mẹ không thể tiếp tục hại con nữa! Mẹ là người mẹ tôi tệ, vì muốn sống mà ép đến con gái mình đi bán thận! Trong lòng mẹ đau đến nhỏ máu, hận không thể chết ngay tại chỗ!” Dương Thư Dung lại dùng sức đập lên lồng ngực mình, Cố Nhược Hy vội vàng ôm chặt bà, không để bà tự làm tổn thương mình nữa.
“Rõ ràng có cách để trị khỏi cho mẹ thì tại sao mẹ lại nhãn tâm bỏ cuộc? Con không thể vì không có tiền mà trơ mắt nhìn mẹ rời xa con và anh trai. Chúng ta vẫn còn hy vọng, vẫn còn hy vọng mài! Mẹ, sinh mạng của con là do mẹ ban cho, không có mẹ thì không có con. Trên thế giới này, đối với con thì mẹ là người quan trọng nhất. Mẹ đừng rời xa con, đừng từ bỏ bản thân có được không?” Có Nhược Hy đã khóc đến mức khàn cả giọng.
“Dù cho có đổi thận thì căn bệnh của mẹ chỉ ổn định trong vòng 5 năm, sau đó thì sao? Con vẫn phải vì bệnh của mẹ, vì tiền mà bôn ba sao? Mẹ không muốn để con qua chuỗi ngày cực khổ nữa. Con gái nhà người ta đều được ba mẹ thương yêu như một công chúa vô âu vô lo, còn con thì sao? Thật sự mẹ không nhẫn tâm, Nhược Hy của mẹ!”
“Mẹ cho rằng mẹ là gánh nặng của con nhưng với con, mẹ là tất cả. Không có mẹ thì sao con có thể hạnh phúc?” Cố Nhược Hy nắm chặt vai bà: “Mẹ phải kiên cường lên, con không cho phép mẹ có ý nghĩ muốn chết, mẹ có nghe không hả?”
Cố Nhược Dương khóc ôm lấy mẹ và em gái: “Đều tại Dương Dương không tốt, để mẹ và em gái phải lo lắng. Là Dương Dương không tốt, là Dương Dương không ngoan. Mẹ đừng bỏ Dương Dương lại, đừng bỏ em gái lại. Dương Dương sẽ bán thận để chữa bệnh cho mẹ… được không? Mẹ ơi, mẹ đừng chết.”
Ba mẹ con ôm chặt lấy nhau gào khóc khiến không ít người vây lại xem.
Một người đàn bà quý phái xông xuống xe, chỉ vào mẹ con Cố Nhược Hy mắng to: “Muốn chết có nhiều cách lắm, đừng có liên lụy người khác chứ? Tìm một nơi không người rồi nhảy xuống biển cũng chỉ mắt tầm nửa tiếng thôi, đảm bảo sẽ chết thôi! Nếu không thì uống thuốc độc, cắt cổ tay hay thắt cổ cũng chết được thôi! Xông ra trước xe tôi để chết ư? Tôi nói các người muốn lừa tiền thì đúng hơn! Tại sao trên đời lại có loại người không cần mặt mũi như vậy? Còn không bằng một tên ăn mày! Hay là chết luôn cho sạch sẽ, đỡ phải ra ngoài hại người nữa! Khó trách bệnh nặng mà không có tiền chữa, vô đạo đức như bà thì ông trời sẽ trị bà thôi!”
Cố Nhược Hy quay đầu trừng mắt nhìn người đàn bà kia, Dương Thư Dung vội kéo cô lại. Cố Nhược Hy cũng biết bản thân không đúng trước, đành phải cúi đầu nói một câu xin lỗi rồi kéo mẹ đứng lên, định rời khỏi đám đông để quay về bệnh viện. Thế nhưng, người đàn bà ăn mặc sang trọng kia vẫn chưa chịu buông tha, kéo Dương Thư Dung lại nói rằng phải báo cảnh sát, bắt hai mẹ con cô phải bồi thường cho tổn thất tinh thần của bà.
Những người xung quanh đều đang xì xào bàn tán, có người còn bảo rằng ba mẹ con đã đủ tội nghiệp rồi, muốn người đàn bà kia bỏ qua nhưng mà bà ta vẫn ngoan cố truy cứu tới cùng.
Ở phía không xa có một chiếc Lincoln Limousine đang đậu bên đường.
Lục Nghệ Thần ngồi trong xe, sắc mặt tối sầm nhìn ra nơi đám đông đang vây kín kia. Anh vốn định đến bệnh viện lấy kết quả kiểm tra của An Khả Hinh nhưng không ngờ sẽ bắt gặp cảnh tượng Dương Thư Dung xông ra đường muốn tự sát.
“Boss, để tôi đi xử lý.” Triệu Mặc thấp giọng nói, vừa định bước xuống xe thì Lục Nghệ Thần đã nhanh hơn anh một bước, từ từ đi về phía đám đông kia.
Triệu Mặc vội đi theo anh, trước giờ Boss đều không xuất hiện trước mặt nhiều người, vậy mà lần này anh lại phá lệ. Xem ra địa vị của Cố Nhược Hy trong lòng Boss rất cao.
Đột nhiên xuất hiện một người đàn ông điển trai khiến đám đông lập tức yên lặng. Sự chú ý của mọi người đổ dồn về phía Lục Nghệ Thần, bọn họ suy đoán xem người đàn ông với gương mặt anh tuần và mang khí chất vương giả cao quý này đến đây để làm gì?
Người đàn bà trông thấy Lục Nghệ Thần thì tưởng rằng đã gặp được đồng loại, sẽ giúp mình nói vài câu công bằng rồi chỉ trích hay mẹ con nghèo túng này. Thế nhưng Lục Nghệ Thần lại đứng trước mặt Cố Nhược Hy với một tư thế như đang bảo vệ cô. Đôi mắt đen của anh lẳng lặng quan sát người đàn bà giàu có, mang theo giận dữ và áp lực kinh khủng.
“Cậu…” Cặp mắt đẹp của người đàn bà nheo lại, bà cố gắng lục lại trí nhớ. Gương mặt này rất quen thuộc, hình như bà ta đã từng gặp qua ở đâu đó. Bà ta quét một lượt từ đầu đến chân của Lục Nghệ Thần, trên người anh mặc một bộ đồ Tây đắt giá được đặt may từ Úc đủ khiến bà khiếp sợ.
Nhân vật này không đơn giản chỉ là một người giàu có.
Sau cùng, người đàn bà cũng im lặng, không tiếp tục chửi mắng nữa. Cố Nhược Hy thở dài một hơi rồi ngước đầu nhìn bóng người cao lớn trước mặt, ánh dương chói mắt rọi lên cơ thể của anh khiến cô không phân biệt được đó là ánh sáng mặt trời hay là luồng sáng tỏa ra từ người anh. Trong lòng cô một trận chua xót, trong mắt cô đã đong đầy nước mắt nóng hồi.
Anh…
Đến để giải vây cho cô sao?
“Bà muốn bồi thường tổn thát tinh thần à? Muốn bao nhiêu?”
Giọng nói của Lục Nghệ Thần bình thản không một gợn sóng làm cho khí thế của người đàn bà kia tiêu biến.
“Là bà ta cố ý đụng vào xe tôi nên tôi mới…” Người đàn bà nói không nên lời, mỉm cười một cái rôi đưa tay ra muốn bắt tay với Lục Nghệ Thần: “Chồng tôi là chủ tịch của Tập đoàn Lâm thị, xin hỏi cậu tên gì?”
Biểu cảm của Lục Nghệ Thần lộ ra một tia khinh bỉ, anh nhàn nhạt nói ra một câu rồi quay người dẫn Cố Nhược Hy ra khỏi đám đông để trở về bệnh viện: “Về khoản bồi thường, trợ lý của tôi sẽ thay hai mẹ con họ xử lý”
Đám đông nhìn theo người đàn ông như một vị thần ở phía xa, xôn xao bàn tán về xuất thân của anh.
Triệu Mặc ở lại để thương lượng khoản bồi thường với người đàn bà, nhưng bà ta lại chỉ tay vào mặt Triệu Mặc, suy nghĩ hết nửa ngày mới giác ngộ: “Cậu, cậu…” Rồi chỉ tay về phía Lục Nghệ Thần ở đằng xa: “Cậu ta… là Lục thiếu?”
Bà ta khó chịu như vừa đớp phải ruồi, rất lâu vẫn chưa thể định thần lại. Sau đó bà ta lại trừng mắt nhìn đến bóng lưng của Cố Nhược Hy, đột ngột hạ giọng: “Nhược Hy… là Cố Nhược Hy?”
Bà ta thường hay nghe con gái của mình – Lâm Hâm nhắc đến cái tên này. Người kia chính là con đàn bà đê tiện đã cướp bạn trai của con gái bà tal Triệu Mặc gọi bà ta vài lần nhưng bà ta không trả lời, bà ta bước lên xe rồi rời đi.