Điện thoại lần nữa vang lên. Cố Nhược Hy ngơ ngác bắt máy, đầu bên kia truyền tới tiếng gấp gáp của Hạ Tử Mộc.
“Cố Cố, bên bệnh viện dừng thuốc rồi, rốt cuộc đã là sao? Không phải đã nói là tuần sau sẽ có thể làm phẫu thuật sao? Sao lại đột nhiên dừng thuốc? Bây giờ dừng thuốc thì bệnh tình của bác gái không thể ổn định thì sao mà phẫu thuật được? Cậu đang ở đâu? Cả tối không thấy bóng dáng đâu, gọi điện lại tắt máy mãi. Cậu chơi trò mất tích à?”
Hạ Tử Mộc nói liến thoắng, cuối cùng đã khiến Cố Nhược Hy hoàn hồn, trực tiếp cúp máy, cầm lấy tờ chi phiếu trên đầu tủ lên, xông ra khỏi khách sạn, bắt một chiếc taxi chạy đến bệnh viện.
Bệnh viện Khang Thọ, bệnh viện tư lớn nhất thành phố A.
Thiết bị chữa trị ở đây là tiên tiến nhất thành phố, thậm chí là cả nước. Phí trị liệu không cần nói cũng biết, đắt đến mức người bình thường ngay cả bậc cửa cũng không bước qua được.
Đến tầng 9 bệnh viện thì liền nhìn thấy Hạ Tử Mộc đang đi đi lại lại trên hành lang. Mái tóc tém tạo nên cảm giác phóng khoáng như chính cậu ấy, bộc trực thẳng tính.
“Cố Cố! Cậu chết ở đâu thế hả?” Hạ Tử Mộc lập tức nổ một tràng: “Tối qua mình ở bệnh viện đợi cậu cả đêm. Bác gái cứ hỏi cậu mãi. Mình chỉ đành nói là sắp thi rồi, cậu ở trường học thêm. Cậu đừng nói sai đấy!”
Cố Nhược Hy ôm đầu, nặn ra nụ cười ngọt ngào xinh đẹp: “Mình biết rồi, để cậu chịu khổ rồi Mộc Mộc.”
“Nói câu này với mình có phải là muốn ăn đánh không?” Hạ Tử Mộc lại giơ tay lên, cầu xin, cô mới chịu thôi.
“Tối qua bố cậu tìm cậu đến phát điên rồi, giống như ngày tận cùng vậy. Ông ta từ lúc nào lại quan tâm tới cậu như vậy! Đúng là mặt trời mọc đằng tây mà!”
Cố Nhược Hy cười nói: “À, ông ta tìm mình à?”
Hạ Tử Mộc bĩu môi: “Tất nhiên, người tìm cậu đến phát điên còn một người nữa.”
“Ai thế?” Cố Nhược Hy không tập trung.
“Mộc Phong đấy! Cậu ấy chạy tới bệnh viện bốn lần. Mình có nói trong điện thoại rằng cậu không ở bệnh viện nhưng cậu ấy không tin, cứ phải nửa đêm chạy tới mấy lần.”
“Mộc Phong chỉ là quan tâm bạn bè.”
“Cũng chỉ có mình cậu nghĩ như vậy, giữa nam nữ làm gì có tình bạn thuần khiết.” Hạ Tử Mộc bĩu môi.
“Cậu biết mà, Mộc Phong có bạn gái rồi.”
“Chính là cái cô thiên kim đại tiểu thư Lâm Hâm đó sao? Bọn họ không được lâu đâu.” Hạ Tử Mộc không vui lắc đầu: “Mà tối qua cậu đi đâu thế? Sắc mặt sao lại kém như vậy!”
Cố Nhược Hy vội đẩy cửa phòng bệnh ra, tránh khỏi sự chất vấn của Hạ Tử Mộc.
Anh trai Cố Nhược Dương vừa nhìn thấy Cố Nhược Hy thì cười vỗ tay, lớn tiếng nói: “Mẹ! Em, Nhược, Hy, tới, rồi!”
Cố Nhược Hàn và Cố Nhược Hy là song sinh, tướng mạo khá giống nhau, rất đẹp trai tuấn tú. Nhưng Cố Nhược Hàn vào năm 3 tuổi do sốt sao, trở thành kẻ ngốc. 22 tuổi xuân thì mà trí thông minh chỉ mãi dừng lại ở lúc 3 tuổi.
Cố Nhược Hy vì để tiện chăm sóc cho anh trai, không cần phải chạy đi chạy lại giữa trường học, bệnh viện, nhà liền bảo anh trai ở lại trong bệnh viện cùng mẹ.
“Anh, hôm nay có ngoan không?” Cố Nhược Hy yêu chiều mà xoa đầu anh trai.
Cố Nhược Dương ngoan ngoãn gật đầu: “Nhược Dương, rất ngoan, có giúp mẹ, mặc quần áo.”
“Woa, giỏi vậy sao. Lát nữa nhất định phải thưởng cho anh trai kẹo mút rồi.”
Có được lời khen, Cố Nhược Dương cười vui vẻ.
“Nhược Hy à, bố con đã sắp xếp y tá, chăm sóc rất tốt, không cần con chạy đi chạy lại. Sắp thi rồi, vẫn phải lấy học hành làm trọng, sau này tìm được một công việc tốt, con cũng không cần phải vất vả vậy nữa.: Dương Thư Dung yếu ớt nằm trên giường, vừa nói xong thì vô lực mà ho lên.
“Mẹ, con biết rồi.” Cố Nhược Hy vội đưa cho bà một ly nước.
Dương Thư Dung nắm lấy đôi tay gầy gò của Cố Nhược Hy, lòng bà đau như cắt: “Là mẹ liên lụy đến con, đều tại mẹ không tốt.”
“Mẹ, đừng nói như vậy, con không thích nghe!” Cố Nhược Hy kìm nén sự chua xót nơi khóe mắt, ôm lấy mặt mẹ, cười tự nhiên: “Chỉ cần mẹ khỏe lại thì Nhược Hy không thấy vất vả chút nào.”
“Nhược Hy à, con nói thật với mẹ, bố con thật sự đồng ý cho con tiền viện phí sao? Nơi này là bệnh viện quý tộc, chi phí quá đắt, con không được làm… chuyện ngốc nghếch đâu?” Dương Thư Dung nói rồi, mắt ngấn nước.
“Mẹ!” Cố Nhược Hy vội cười tươi hơn, che đậy sự chột dạ: “Lần này thật sự là bố đưa tiền viện phí. Lo dì Hứa biết được rồi lại cãi nhau nên bố mới không tới thăm mẹ. Bố có dặn riêng với bệnh viện, nhất định phải dùng thuốc tốt nhất, bác sĩ tốt nhất chữa cho mẹ.”
“Thật sao?” Dương Thư Dung vẫn không tin.
“Mẹ, con đi bàn chuyện phẫu thuật vào tuần sau với bác sĩ.” Cố Nhược Hy vội quay người đi ra khỏi phòng bệnh, dựa vào hành lang, trầm mặc.
Khung cảnh tối qua vẫn không ngừng xoay tròn trong đầu, giống như một bùa chú, không chịu tha cho cô.
Cô dập đầu lên tường hết cái này đến cái khác, hận không thể đụng vỡ đầu, lắp đặt lại. Cô sao lại có thể nhớ nhầm số phòng chứ? Sao có thể đi nhầm phòng? Sao có thể?
Hạ Tử Mộc đuổi theo ra ngoài, kéo lấy cô: “Cố Cố, cậu làm cái gì thế?”
“Mình chỉ cảm thấy hơi mệt.” Cố Nhược Hy hít sâu một hơi, bình ổn lại những phiền não trong lòng.
Hạ Tử Mộc nhìn Dương Thư Dung và Cố Nhược Hàn trong phòng bệnh một cái, thở dài: “Họ là gánh nặng của cậu, Cố Cố đáng thương.”
“Không, họ là động lực của mình.” Cố Nhược Hy ngấc đầu lên, ánh mắt lại trở nên kiên định: “Chỉ cần anh trai và mẹ bình yên, mình làm cái gì cũng được.”
Hạ Tử Mộc ôm lấy bờ vai yếu ớt của cô, khẽ vỗ: “Cố Cố, cậu sao lại kiên cường như vậy, khiến người ta đau lòng.”
“Mộc Mộc, giờ mình đi nộp tiền. Khó khăn lắm mới tìm được thận phù hợp, cuộc phẫu thuật tuần sau bắt buộc phải tiến hành như bình thường.” Cố Nhược Hy quyết tâm.
“Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Hạ Tử Mộc kinh ngạc.
“Bố mình đưa.” Cố Nhược Hy sợ Hạ Tử Mộc nhìn ra sơ hở, vội chạy về phía thang máy, chạy một mạch xuống lầu.
Hai cô y tá trong thang máy đứng đối diện với gương, vừa dặm phấn, vừa luyện tập nụ cười tiêu chuẩn.
Cố Nhược Hy nghe họ nói, hôm nay CEO tập đoàn Thần Quang của bệnh viện Khang Thọ sẽ tới thị sát, là một nhân vật rất khó tính và vô cùng thần bí, chưa bao giờ lộ mặt trước công chúng. Cô y tá vừa hơi bất an lại vừa mong đợi. Tập đoàn Thần Quang là tập đoàn lớn nhất cả nước, nghe nói CEO Lục Nghệ Thần vô cùng anh tuấn, hơn nữa còn độc thân, có bao nhiêu thiên kim tiểu thư hào môn chen chúc nhau muốn làm Lục phu nhân, nhưng anh đều không bận tâm.
Tất nhiên, cũng có những tin đồn kiều Lục Nghệ Thần không thích phụ nữ.
Cố Nhược Hy không hề hứng thú với mấy thứ này. Đi ra khỏi thang máy, đứng trước cửa thu phí, nắm chặt tờ chi phiếu trong tay, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn đưa ra.
Cho dù số tiền này dơ bẩn nhưng trên đời này không có bất kỳ thứ gì quan trọng hơn mẹ cả.
Tiền quả nhiên có tác dụng. Nộp phí xong, thuốc của mẹ liền được kê đơn như bình thường.
Cố Nhược Hy ôm một đống thuốc, quay lại thang máy. Cô không ngờ cấp trên của bệnh viện Khanh Thọ lại đang cung kính chào đón một người đàn ông anh tuấn mặc vest đĩnh đạc đang đi về phía thang máy chuyên dụng nằm ở hướng ngược lại với Cố Nhược Hy.
Người đàn ông đột nhiên dừng bước, từ từ quay đầu lại, cảm thấy một bóng dáng yếu ớt, hơi quen mắt. Nhìn kỹ lại, bóng dáng tóc dài thướt tha đó đã hòa vào đám người, đi vào thang máy.
“Boss, ngài đang nhìn gì vậy?” Trợ lý Triệu Mặc nhìn theo ánh mắt của Lục Nghệ Thần, nhưng không nhìn thấy gì.
“Không có gì.” Lục Nghệ Thần khôi phục lại thái độ xa cách thường ngày, dưới sự tháp tùng cung kính của đám người, đi vào thang máy, lên thẳng tầng 19, tầng cao nhất của bệnh viện.