Tô Nhã nghiêng đầu, nhìn bữa sáng đã ăn xong ở trên bàn, cười: “Thần, sao không đợi em?”
“Tôi đã đợi được người cần đợi rồi.” Giọng của Lục Nghệ Thần lạnh đến cực điểm.
Nụ cười trên mặt Tô Nhã liền cứng đờ, sau đó lại cười nhạt: “Em còn tưởng chúng ta đã hẹn nhau ăn sáng.”
Cô ta còn tưởng, anh sẽ đợi cô ta, mãi đến khi cô ta có đủ dũng khí. Nhiều năm nay, hai người họ cũng vẫn luôn chờ đợi nhau. Nhưng không ngờ…
Lục Nghệ Thần đứng dậy, nhìn dáng vẻ rõ ràng rất tổn thương nhưng lại ép mình duy trì nụ cười của Tô Nhã, thì lửa giận càng mạnh hơn. Anh tiến lên từng bước, ép gần Tô Nhã, giọng nói trầm thấp, vô cùng lạnh lẽo.
“Không phải là người cô tự tay đưa đến sao? Quên phải cảm ơn cô, rất hợp khẩu vị.” Lục Nghệ Thần kéo lấy tay Cố Nhược Hy.
Cố Nhược Hy bị anh kéo đau cả cổ tay, nhưng không dám lên tiếng. Cô cảm nhận được, giữa hai người họ có bầu không khí vô cùng kỳ lạ, cũng cảm nhận được lửa giận của anh, như ngọn lửa cháy phừng phực, chỉ là đang nhẫn nhịn.
Tô Nhã không hiểu, bị sự xa cách trong mắt anh làm cho tim đau nhói. Cuối cùng nhìn về Cố Nhược Hy. Đó là một cô gái rất thuần khiết, trong trẻo như dòng suối mát, dù không phải là mỹ nữ xinh đẹp, nhưng lại khiến người ta thấy rất thoải mái.
Tô Nhã vân giữ nụ cười trên môi, đoan trang lại nho nhã: “Chính là cô ấy sao?”
Thật sự rất tò mò. Cô gái này chui được vào tầm mắt của Lục Nghệ Thần.
Lục Nghệ Thần không nói gì, kéo Có Nhược Hy đi.
Tô Nhã bị anh làm ngơ, cuối cùng cũng hơi hoảng, vội gọi theo: “Thần! Có phải anh hiểu nhầm em rồi không?”
Chẳng lẽ Lục Nghệ Thần đã biết chuyện cô ta bị người trong nhà ép đi xem mắt?
Bước chân của Lục Nghệ Thần cứng lại, cuối cùng quay đầu nhìn Tô Nhã, trong ánh mắt trầm tối không còn sự dịu dàng quen thuộc dành cho Tô Nhã nữa, chỉ còn sự lạnh lẽo, giống như là hai người hoàn toàn xa lạ.
“Tô tiểu thư, giữa tôi và cô không có cái gọi là hiểu lầm.”
Tim Tô Nhã nhói lên, đôi mắt xinh đẹp có sự thâm tình không che đậy mà nhìn Lục Nghệ Thần: “Thần, anh thật sự muốn cắt đứt quan hệ với em sao? Ngay cả điện thoại của em cũng không nhận nữa?”
Cô ta thật sự rất muốn giải thích, nhưng anh lại không cho cô cơ hội.
Lục Nghệ Thần cúi đầu nhìn Cố Nhược Hy bên cạnh: “Block rồi.”
“Block?” Tô Nhã không giữ nổi nụ cười nữa, vẻ mặt đau khổ: “Tại sao?”
Lục Nghệ Thần từ từ nói, từ chữ từng từ, chỉ sợ Tô Nhã nghe không rõ: “Vì, tôi đã có bạn gái mới, không thích tôi liên lạc với người phụ nữ khác.”
Tô Nhã không trụ nổi nữa, người hơi nghiêng một cái, suýt nữa ngã xuống. May mà Triệu Mặc tốt bụng vội đỡ ly.
Khách ở trong nhà hàng nghe thấy lời nói của Lục Nghệ Thần thì đều vô cùng kinh ngạc mà vội bụm miệng, sợ sẽ phát ra tiếng kinh hô thát lễ.
Lục Nghệ Thần luôn một mình, chưa bao giờ có bạn gái. Tin thị phi duy nhất chính là với thiên kim của tập đoàn Tô Thị – Tô Nhã. Nhưng hai người họ lại luôn duy trì mối quan hệ nửa vời.
Nhưng trong mắt mọi người thì đã vô cùng chắc chắn, Lục phu nhân tương lại chắc chắn thuộc về Tô Nhã. Nhưng không ngờ Lục Nghệ Thần lại công khai thừa nhận có bạn gái mới, kinh thiên động địa mà!
Đây sẽ là tin tức chấn động trong giới thương nhân thậm chí là cả nước, sự bùng nỗ có thể chiếm tin đầu bảng của các tờ báo lớn.
Những nhân sĩ trong giới thượng lưu kinh ngạc một chút, bàn tán vài câu là thôi. Không ai sẽ tiết lộ tin tức này ra ngoài cả.
Đây là nguyên tắc giữ bí mật cần có trong giới của bọn họ.
Nhưng không ngờ có một chàng trai không bắt mắt ở trong góc nhà hàng khẽ lây điện thoại ra, chụp lại ảnh Lục Nghệ Thần kéo cổ tay Cố Nhược Hy rời đi. Chín bức chụp liên tiếp, ghỉ lại cảnh tượng hoàn mỹ này.
Cổ tay của Cố Nhược Hy sắp bị Lục Nghệ Thần bóp gãy rồi.
Mãi đến tầng 22, Lục Nghệ Thần mới buông tay cô ra.
Cố Nhược Hy xoa cỗ tay đỏ bừng, nhìn Lục Nghệ Thần đang bước đi nhanh, nghiền răng, làm liều đi theo.
Cô còn chưa lấy lại được nhẫn.
Nhưng vừa đến trước cửa phòng của anh, cửa đóng rằm một cái, hoàn toàn nhốt cô lại bên ngoài.
Cô đang định gõ cửa thì Triệu Mặc ngăn lại.
“Cố tiểu thư, boss muốn yên tĩnh một mình.” Triệu Mặc nói.
“Tôi còn có việc phải tìm anh ta!” Cế Nhược Hy gấp gáp nói.
Anh sao có thể chỉ lo cho bản thân, nói cô là bạn gái của anh.
Cô còn không hé răng mà phối hợp rồi thì thế nào cũng phải cho cô một cơ hội đòi lại nhãn chứ?
“Cố tiểu thư, đừng chọc giận boss, nếu không sẽ rất phiền phức.” Triệu Mặc tốt bụng nhắc nhở.
Cố Nhược Hy đương nhiên lo lắng, ngộ nhỡ chọc giận Lục Nghệ Thần rồi thì việc đòi lại nhẫn sẽ hoàn toàn vô vọng, nhưng đợi bên ngoài rất lâu mà Lục Nghệ Thần vẫn không đi ra.
Lo mẹ và anh trai ở bệnh viện xảy ra chuyện, liền về phòng lấy điện thoại. May mà điện thoại chỉ có mấy cuộc gọi nhỡ của Hạ Tử Mộc, còn có của Cố Chấn Hồng.
Cố Nhược Hy thấy bực bội, không gọi lại, lại ra ngoài đợi. Triệu Mặc đã không ở trước cửa phòng 2218 nữa. Nhìn thấy nhân viên đang quét dọn phòng, không ngờ Lục Nghệ Thần đã ra ngoài rồi.
“ÁI Thật là!” Cố Nhược Hy tức vô cùng, vội chạy về phòng lấy đồ của mình rồi chạy nhanh xuống lầu.
Trên đường xe cộ qua lại, làm gì có bóng dáng của Lục Nghệ Thần nữa.
Cố Nhược Hy bực bội gõ vào đầu. Lúc này điện thoại vang lên, là Hạ Tử Mộc. Bắt máy, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói phẫn nộ của Hạ Tử Mộc.
“Cố Cốt! Cậu ấy, sao lại không bắt máy của mình!”
“Xin lỗi Mộc Mộc, nhất thời bận đến mức quên cầm điện thoại.”
Tối qua điện thoại để lại trong phòng, cô lại ở lại phòng của Lục Nghệ Thần.
Cố Nhược Hy vừa đi qua vạch đường cho người đi bộ để đi đến bến xe buýt, vừa gọi điện, không nhìn thấy chiếc xe thương vụ sang trọng đang đợi đèn đỏ ở phía không xa đang từ từ hạ cửa kính xuống, lộ ra góc nghiêng tuấn dật của Lục Nghệ Thần.
Anh nhìn đám người một cái, nhưng có thể dễ dàng nhận ra Cố Nhược Hy.
Mở bàn tay ra, bên trên có một chiếc nhẫn kim cương rực rỡ yên lặng nằm đó, khóe miệng nở nụ cười khó hiểu mà quỷ dị: “Chiếc nhẫn này là vật của Kỳ gia, sao lại ở trong tay cô ấy?
Chẳng lẽ có mục đích gì?”