Sự hồi đáp trúc trắc của Cố Nhược Hy khiến Lục Nghệ Thần hoàn toàn mắt khống chế. Bàn tay lớn đỡ lấy gáy cô, như muốn nuốt cả cô vào bụng mới hài lòng.
Trong đầu anh chỉ còn lại một chút ý thức tỉnh táo cuối cùng nói với bản thân, anh chỉ là mê đắm sự trúc trắc ngại ngùng của cô mà thôi. Cơ thể mới lạ thế này là món ngon mà anh chưa từng gặp phải, chỉ vậy mà thôi, không còn gì khác.
Cô yếu ớt mà kháng nghị, cơ thể vô lực dựa vào lòng anh, không đứng nổi nữa.
Vào lúc hai người rơi vào vực sâu không đáy thì không biết là ai rất không đúng lúc mà gõ cửa phòng.
Nụ hôn sâu của Lục Nghệ Thần đột ngột dừng lại. Cố Nhược Hy cũng run lên, tỉnh táo lại.
“ÁI” Cô xấu hỗ mà khẽ kêu lên một tiếng, cuối cùng cũng tìm lại được sức lực mà đầy anh ra, vội chính sửa lại quần áo nhàu nhĩ, thở hồn hến.
Lục Nghệ Thần bực bội mở một cúc áo ra, quệt đi hương vị còn đọng lại trên môi.
Cố Nhược Hy cảm nhận được ánh mắt nóng hồi của anh đang nhìn mình, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, chỉ đành co người lại, bảo vệ lãnh địa của mình.
“Đi ăn sáng.” Lục Nghệ Thần nhìn đồng hồ một cái, người gõ cửa có lẽ là Triệu Mặc, nhắc anh đã đến giờ ăn.
Anh kéo lấy cổ tay thon của cô đi ra ngoài.
Cố Nhược Hy giật mình mà giãy dụa: “Anh… buông tay đi. Nếu bị người ta nhìn thấy thì làm sao?”
Cô không muốn bị người khác biết được hai người họ đã làm qua chuyện đó. Đó là bí mật dơ bản, tuyệt đối không thể tiết lộ.
Lục Nghệ Thần nhìn ra được lo lắng của cô, bực dọc: “Sợ người ta biết mà còn bò lên giường của tôi?”
Anh bực bội hừ giọng. Có người phụ nữ nào không muốn chen chúc bò lên giường anh, rồi mượn cơ hội này có được trái tim anh, thành công trở thành người phụ nữ của anh. Nhưng cô gái này lại không như vậy, khiến anh không vui.
Cố Nhược Hy liền im lặng, xáu hỗ không dám ngắng đầu lên.
Cô không phải tự nguyện, nếu không phải bố dùng mẹ để uy hiếp thì cô hà tất phải đem bán mình cho người đàn ông xa lạ?
Hai vệ sĩ và Triệu Mặc đều ở bên ngoài. Sau khi Triệu Mặc nhìn thấy một bóng dáng nhỏ không phải là em gái boss đi sau Lục Nghệ Thần thì không khỏi kinh ngạc trừng lớn mắt. Bên cạnh boss chưa bao giờ xuất hiện nữ giới, ngoài Tô Nhã. Từ xưa đến nay lần đầu tiên có người phụ nữ lạ quả thực là tin tức bùng nổ. Hơn nữa người phụ nữ này còn mặc quần áo mà sáng nay anh nhận lệnh đích thân chạy tới cửa hàng mua, trong đó còn có cả một bộ đồ lót.
Người phụ nữ này đi ra từ phòng của boss, còn thay đồ lót, không nghĩ cũng biết giữa hai người đã xảy ra chuyện đó.
Lúc mái tóc dài bên má của Cố Nhược Hy vì bước đi mà khế bay lên, Triệu Mặc càng kinh ngạc đến mức miệng có thể nuốt một quả trứng vịt.
“Sao lại…” Là cô ấy! Rõ ràng đã phái vệ sĩ canh giữ phòng của boss. Người phụ nữ này sao mà vào được?
Triệu Mặc đột nhiên cảm thấy hôm qua đã làm một chuyện vô cùng ngu ngốc. Nhìn boss còn nắm cả cổ tay của Cố Nhược Hy, không cần nghĩ cũng biết quan hệ giữa hai người không bình thường. Thì ra boss đã có người phụ nữ khác, chả trách thái độ với Tô Nhã lại thay đổi lớn như vậy!
Triệu Mặc vội thay thành khuôn mặt cười cung kính, tự mình đi trước mở đường, mở thang máy.
“Tôi còn có việc, không đi ăn nữa.” Đứng trước cửa thang máy, Cố Nhược Hy thấp giọng kháng nghị.
“Nghe lời.” Ngữ khí của Lục Nghệ Thần không có quá nhiều cảm xúc, không nặng không nhẹ, nhưng lại có sự uy nghiêm khiến người khác không dám từ chối.
Cố Nhược Hy thấy Triệu Mặc bên cạnh đang cố gắng ra hiệu, ngẳng đầu nhìn qua thì thấy anh dùng khẩu hình. Cô nhíu mày nhìn một lát mới phản ứng lại. Triệu Mặc đang nhắc cô đừng có đắc tội với Lục Nghệ Thần.
Nghĩ đến việc nhẫn kim cương còn chưa lấy lại được, chỉ đành nghe theo.
Nhà hàng ở đại sảnh tầng hai. Trên bàn quay đặt đủ loại buffet, khẩu vị từ đồ trung đến đồ tây, cái gì cũng có.
Có Nhược Hy lần đầu hưởng thụ đãi ngộ sang trọng của khách sạn bảy sao, bị những món ngon của các đầu bếp danh tiếng đó làm cho thèm thuồng.
Không ít thực khách đều lựa chọn nhân viên đưa đồ ăn lên phòng nên người ở đây không nhiều, nhưng đều là nam nữ mặc đồ hiệu, động tác nho nhã, nói chuyện chuẩn mực.
Sự xuất hiện của Lục Nghệ Thần phá vỡ sự hài hòa ở đây. Mọi người đồng loạt ném những ánh mắt vừa tò mò vừa sùng bái cho anh.
Các nhân sĩ, người nổi tiếng đều biết, chủ của khách sạn Hoàng Thành… Lục Nghệ Thần rất thần bí. Chưa bao giờ nhận phỏng vấn, cũng không chấp nhận xuất hiện. Muốn được chiêm ngưỡng dung mạo của anh, đặc biệt là các thiên kim tiểu thư muốn tiếp cận anh, muốn được gặp anh, cách trực tiếp nhất chính là tới nhà hàng của khách sạn Hoàng Thành. Vì mỗi sáng Lục Nghệ Thần đều sẽ ngồi ở vị trí bên cửa sổ trong cùng của nhà hàng dùng bữa.
Khi bọn họ nhìn thấy sau lưng anh có một cô gái bóng dáng thanh mảnh, ăn mặc đơn giản thì đều không kìm được mà thấp giọng suy đoán.
Có người cho rằng đó là em gái của Lục Nghệ Thần. Có người lại cho rằng đó là bạn gái của anh.
Lòng hiếu kỳ của mọi người dâng lên, cầm chén dĩa mà cũng không buồn lựa thức ăn, ánh mắt luôn đi theo Cố Nhược Hy.
Cố Nhược Hy vội cúi đầu xuống, dùng mái tóc dài che mặt mình lại, bất an đi theo Lục Nghệ Thần.
Những người đó, đặc biệt là phụ nữ đều ăn mặc vô cùng xinh đẹp, toàn thân hàng hiệu, nho nhã đoan trang. Còn Cố Nhược Hy áo thun quần bò giống như bông hoa trắng nhỏ giữa vườn mẫu đơn nở rộ. Dù không bắt mắt nhưng lại có thể khiến mắt người ta sáng lên, có cảm giác thuần khiết.
Cuối cùng cũng đến được chỗ ngồi. Cố Nhược Hy thở phào một hơi. Lục Nghệ Thần ngồi phía đối diện, lại tỏ vẻ như không bận tâm gì, còn cầm báo thương mại trên bàn lên, thảnh thơi đọc báo.
Triệu Mặc biết khẩu vị của Lục Nghệ Thần, đã chọn bánh mì lúa mạch, một ly sữa, một cây xúc xích Pháp, đặt lên bàn. Thấy Cố Nhược Hy không đi lấy đồ ăn thì có ý tốt nhắc nhở.
“Cố tiểu thư, muốn ăn gì, có thể đi lấy.”
Cố Nhược Hy nào có tâm tình mà chọn đồ ăn. Cô rất sợ ánh mắt của những người đó, giống như muốn đào mười tám đời tổ tông của nhà cô ra vậy. May mà ở đây có cửa kính mờ ngăn cách, mới ngăn lại được ánh mắt của họ.
“Lấy cho bạn gái của tôi một phần giống vậy.” Lục Nghệ Thần nhìn báo, hờ hững nói.
Bạn gái?
Cố Nhược Hy suýt chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.