“Đáng ghét!” Cô phẫn nộ mắng.
Lục Nghệ Thần vươn tay ra cầm lấy vòi hoa sen, tùy ý mà xối lên người cô, không bận tâm tới phẫn nộ của cô: “Nước có phải lạnh hơn chút rồi không?”
“Anh! ÁI” Nước nóng lên khiến Cố Nhược Hy hét lên.
Lục Nghệ Thần yên lặng nhìn cô giãy dụa dưới vòi nước. Cánh môi mỏng của anh nở nụ cười nhạt, trong đôi mắt đen có thêm tia ấm áp mà đến anh cũng không phát hiện ra.
Không biết từ lúc nào, trong bồn tắm rộng lớn đã đầy nước, nước cuỗồn cuộn cùng với bóng nước, đó là bồn tắm nước nóng tự động.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Cô tức đến mức hai mắt ngắn nước sắp khóc.
Lục Nghệ Thần vươn tay ra ấn nút trên bồn tắm, tủ bên cạnh tự động mở ra, hạ thấp đến vị trí bên cạnh tay hắn, lấy rượu vang và ly đế cao trong tủ ra, cầm cuốn tạp chí bên cạnh lên, uống một ngụm rượu, đọc tạp chí, mới nhàn nhạt nói.
“Đừng ồn, yên lặng chút.”
Cố Nhược Hy sợ hãi đổ đầy mồ hôi lạnh, thở dài một hơi, không biết vì sao mà lại thấy hơi thất vọng.
Thầm mắng mình bị chạm dây thần kinh nào, sao lại cứ suy nghĩ lung tung, nhưng lại nghe thấy Lục Nghệ Thần thở dài một hơi, lại nói.
“Cuối cùng cũng hạ sốt rồi.”
“2” Cố Nhược Hy không hiểu chớp mắt, nhìn ánh nắng ban mai từ ngoài cửa sổ chiếu vào, thì ra trời đã sáng rồi.
Cô ngủ một giấc này quả thực rất say, cũng không biết đã ngủ lâu như vậy rồi, lại còn là ngủ cùng giường với một người đàn ông.
“Tôi bị… sốt?” Cô hạ bờ mi dài, không dám nhìn anh.
Cũng không cảm thấy trong người có chỗ nào không khỏe, dù cả người đau nhức nhưng không phải là vì làm loai chuyện đó mới đau. Cô thấy mình có lẽ thật sự bị cảm rồi.
“Hôm qua ở trong hồ bơi, lúc tôi kéo cô lên thì cô đã bị sốt.”
“Vậy nên anh mới để tôi ngâm bồn?” Cố Nhược Hy kinh ngạc hỏi.
“Nếu không thì sao?” Anh nhếch mày nhìn cô.
Cố Nhược Hy cạn lời, cắn chặt môi hơn, không biết nên nói gì.
Ở trong thế giới của cô, người quan tâm cô vô cùng ít, nhìn khuôn mặt vô cùng đẹp trai của người đàn ông trước mặt, đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Vốn muốn nói một câu “cảm ơn”, lời đến bên miệng thì cô lại cắn chặt môi.
“Còn nói mớ.” Lục Nghệ Thần hơi mệt mỏi xoa ấn đường.
“Nói mớ? Ví dụ?” Mắt mặt quá rồi.
“Cô nói tôi rất đẹp trai.” Anh rất bình tĩnh trả lời, không hề vì có được lời khen mà thấy vui, rõ ràng là đối với vẻ ngoài của mình anh vẫn luôn rất tự tin.
Có Nhược Hy giống như nuốt phải ruồi: “Không thể nào?”
“Quả thực đã nói vậy.” Lục Nghệ Thần đột nhiên nghiêng người, một tay đỡ đầu, nhìn Cố Nhược Hy bên cạnh, bờ môi nở nụ cười tà mị: “Cô còn nói…”
“Nói… nói cái gì?” Cố Nhược Hy vội nắm chặt chăn, che nửa khuôn mặt mình. Cô không phải là cô gái mê trai, sao có thể nói mấy lời vớ vẫn này lúc bị sốt.
Bất an đợi anh nói tiếp, nhưng anh lại không nói nữa.
“Tôi còn nói gì nữa?” Cô sốt sắng.
“Không có gì.” Lục Nghệ Thần ngồi dậy, để lại cho Cố Nhược Hy một bóng lưng tam giác tuyệt đẹp.
Cố Nhược Hy vội nhắm mắt lại, không dám nhìn lung tung.
Lục Nghệ Thần từ từ quay đầu lại, nhìn dáng vẻ xấu hỗ dưới chăn của cô, khóe miệng bất giác cong lên. Tối qua cô nắm chặt lấy tay anh, đặt lên gò mà nóng bừng của mình, kêu lên “thoải mái”, còn mơ mơ hồ hồ lẫm bẩm một câu.
“Nếu sau này mình gả được cho một người đàn ông vừa đẹp trai lại có tiền thì tốt rồi.”
Đôi mắt đen của Lục Nghệ Thần thu chặt lại, đột nhiên đè cô xuống dưới thân, giật tắm chăn che mặt cô xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, còn có đôi mắt thuần khiết long lanh như dòng suối.
“Cô gái, cô có phải muốn quấn lấy tôi?”
“Không thèm!” Cố Nhược Hy vội cãi.
“Lần trước là giao dịch, vậy lần này là sao?” Trong mắt anh có thêm tia nghỉ hoặc.
“Tôi tới để… đòi lại chiếc nhẫn kim cương.” Cố Nhược Hy cắn chặt môi, khó khăn mở miệng, bị sự nghị hoặc trong mắt anh đâm vào tim đau nhói.
Cô cảm thấy tim mình nhất định là bị bệnh rồi, nếu không sao lại cứ phát ra tín hiệu sai?
“Quả nhiên là dây vào rồi.” Anh thấp giọng cười một tiếng, chắc chắn với suy nghĩ của mình.
“Tôi đã đưa nhẫn cho nhằm người, đương nhiên phải đòi lại!”
Cố Nhược Hy muốn đẩy sức nặng trên người xuống nhưng anh lại cứ đè chặt lấy cô.
Ánh mắt của Lục Nghệ Thần lạnh xuống, từ từ nói: “Vậy bây giờ cô nằm trên giường tôi, tôi cũng đương nhiên muốn cô.”
“Hự!”
Giây tiếp theo, cánh môi mỏng của anh hôn lên môi cô…