Nhân viên phục vụ đẹp trai nhiệt tình tiếp đón, vội đưa Lục Nghệ Thần đi về phía phòng bao.
Cố Nhược Hy không kìm được mà nhìn bốn nhân viên phục vụ đẹp trai đó thêm hai cái, trong lòng thầm tán thưởng. Ngay cả nhân viên cũng đẹp trai như vậy, chả trách rất nhiều phụ nữ có tiền đều thích tới đây tìm vui.
“Người đàn ông đẹp trai nhất thiên hạ ở ngay bên cạnh em. Đừng có nhìn lung tung.” Lục Nghệ Thần dùng lực kéo bàn tay nhỏ của cô, bá đạo mà thấp giọng nói bên tai cô.
Cố Nhược Hy bị hơi thở của anh làm cho trái tim ngứa ngày, má đỏ bừng lên, vội cúi đầu.
Từ lúc bước vào đây thì anh liền trở thành tâm điểm, có không ít ánh mắt nhìn qua họ khiến Cố Nhược Hy như có mũi nhọn đâm lên lưng, vội bước nhanh hơn đi theo Lục Nghệ Thân.
Trong phòng bao có máy mỹ nữ yêu điệu gợi cảm đi ra.
Vừa nhìn thấy Lục Nghệ Thần thì hai mắt sáng lên, hận không thể trực tiếp dán người lên. Tiếc là Lục Nghệ Thần không thèm liếc nhìn cái nào, nắm chặt lấy tay Cố Nhược Hy, không biết khiến bao nhiêu mỹ nữ âm thần nghiến răng.
“Có phải đàn ông đều thích đến những nơi này?” Cố Nhược Hy khẽ hỏi một câu.
Không ngờ tai của Lục Nghệ Thần lại rất thính, vậy mà lại nghe được: “Thú tiêu khiển cần trong cuộc sống mà thôi.”
Cố Nhược Hy thầm bĩu môi, nói thì nghe vẻ vang lắm.
Trong phòng bao cao cấp nhất Hoa Đô.
Lúc Lục Nghệ Thần mở cửa ra đưa Cố Nhược Hy vào, người đàn ông con lai đẹp trai đang ngồi trên sô pha lớn đang uống rượu, trong tay ôm một người đẹp gợi cảm, nhìn thấy Cố Nhược Hy trước cửa thì đầu tiên là ngắn ra, sau đó dưới ánh đèn mờ ảo nhìn rõ được là Cố Nhược Hy thì liền cười tươi.
“Vị này chính là chị dâu nhỉ? Tôi là Ân Khải, là anh em rất thân rất thân với Lục thiếu!” Ân Khải vội đặt ly rượu xuống, vội vàng tự giới thiệu.
Cố Nhược Hy cười mỉm, bị một tiếng “chị dâu” làm cho mắt tự nhiên.
“Vợ tôi dễ mắc cỡ lắm.” Lục Nghệ Thần cười mà kéo Cố Nhược Hy ngồi xuống sô pha, tránh khỏi bàn tay vươn ra muốn bắt tay của Ân Khải.
“Người anh em, thế này là không đúng rồi! Trung Quốc có câu tục ngữ, có bạn từ xa tới… không không không, nên là có đi có lại, không bạc đãi khách quý. Chị là bắt tay với chị dâu, bày tỏ sự thân thiện thôi, không cần phải bỏ lơ thành ý của tôi!” Ân Khải đi qua, cầm lấy tay của Có Nhược Hy lên, muốn tiếp tục hoàn thành cái bắt tay.
Lục Nghệ Thần giật tay Cố Nhược Hy lại, bá tạo tuyên bó chủ quyền: “Vợ của tôi sẽ không tùy tiện có đụng chạm cơ: thể với người đàn ông khác.”
Ân Khải cười phụt một tiếng: “Anh Lục à, từ lúc nào anh lại trở thành bảo thụ như vậy?”
“Vẫn luôn bảo thủ.” Lục Nghệ Thần không cho là vậy mà nhéch mày, rót cho Cố Nhược Hy một ly sâm panh.
“Lần đầu gặp uống sâm panh thì không lịch sự lắm. Dù thế nào cũng phải uống với tôi một ly.” Ân Khải trực tiếp đoạt lấy ly rượu, rót hai ly rượu đưa cho Lục Nghệ Thần và Cố Nhược Hy.
Lục Nghệ Thần trực tiếp đặt hai ly lên bàn: “Vợ tôi không uống rượu.”
“Ôi, bảo vệ như vậy, xem ra lần này cậu chơi thật rồi.” Ân Khải không định dễ dàng bỏ qua cho Lục Nghệ Thần như vậy, lại đẩy rượu qua: “Giấu bạn đi đăng ký kết hôn, dù thế nào cũng phải phạt ba ly trước đã! Mới bảo cậu uống một ly cũng không chịu. Không có chút thành ý nào cả!”
“Thành ý của tôi chỉ cần đối với mình vợ tôi là được.” Lục Nghệ Thần hoàn toàn không bị trúng kế, ngược lại lại ôm lấy vai Cố Nhược Hy ngay trước mặt Ân Khải khiến cơ thể nhỏ nhắn của cô dán chặt lên lồng ngực anh.
“Không chơi kiểu show ân ái đâu nhé. Không phải là đang mỉa mai tên FA như tôi sao? Quá ức hiếp người rồi!”
“Mỹ nữ bên cạnh cậu nhiều như mây, còn cần tôi mỉa mai?” Lục Nghệ Thần hờ hững liếc mỹ nữ ngồi đối diện một cái. Cô mỹ nữ đó liền giống như bị điện giật, vội ngắng đầu ưỡn ngực. Nhưng không ngờ ánh mắt của Lục Nghệ Thần dừng trên người cô ta còn không đến một giây.
“Nếu cậu hâm mộ tôi thì chỉ cần chị dâu không bận tâm, bây giờ có thể tìm mười cô tới chơi với cậu.” Ân Khải cười hì hì nói, trên khuôn mặt đẹp trai đều là vẻ mỉa mai châm chọc.
“Thứ tốt không cần nhiều, một là đủ. Tôi gần đây chú trọng dưỡng sinh, không thích quá sức.”
Cố Nhược Hy liền xấu hỗ mặt đỏ bừng, thẹn thùng dùng vai khẽ thúc lên ngực Lục Nghệ Thần một cái khiến cho anh khẽ cười, sủng nhược mà khẽ nhéo lên mặt cô một cái.