Thiên Duyên Định Thiên Niên

Chương 45






Tinh Hàm buông cái chén xuống, lấy tay đỡ trán, cũng không rõ trong nước bỏ thêm cái gì. Là chính nàng sơ suất, bây giờ nghĩ lại liền thấy mọi chuyện có vấn đề. Lại nghĩ, Tinh Hàm vừa rồi uống cạn một chén, mà người đang ngủ trên giường... uống mấy chén một lượt. Tinh Hàm cũng không biết nên nói chính mình hồ đồ hay dầm mưa nước chảy vào đầu nữa.


Không để Tinh Hàm suy nghĩ nhiều hơn, bên ngoài liền nghe được tiếng bước chân, tuy đã phóng nhẹ nhưng nàng vẫn có thể nghe rõ ràng, là đi về hướng cửa. Sau đó cửa ra vào được mở ra, bên ngoài còn có người khác. Tinh Hàm nhíu mày, nàng tin Vu Nhã tính tình cẩn thẩn bên kia hai nàng sẽ không gặp nguy hiểm, Lâm Minh càng dễ dàng, trước mắt liền nàng cùng Ngôn Thương Đình phải thoát thân.

Tinh Hàm đứng dậy, đến bên giường khẽ kêu: "Ngôn Thương Đình, Ngôn Thương Đình, mau tỉnh, đừng ngủ."

Ngôn Thương Đình nằm trên giường đưa lưng về phía Tinh Hàm, Tinh Hàm có gọi thì Ngôn Thương Đình vẫn nằm bất động. Bất đắc dĩ đành lấy tay lay vai Ngôn Thương Đình. Không chạm thì thôi, chạm vào Ngôn Thương Đình Tinh Hàm liền cảm nhận được cơ thể Ngôn Thương Đình nóng hừng hực, cách mấy lớp áo nhưng độ ấm truyền đến vẫn không hề ít.

"Ngôn Thương Đình, Ngôn Thương Đình!" Tinh Hàm lay vài cái người này vẫn không phản ứng, liền phát hiện không đúng, không chỉ cơ thể Ngôn Thương Đình cơ thể nóng, ngay cả cơ thể của nàng cũng bắt đầu phát nhiệt. Nhiệt độ từ dạ dày chầm chậm lan ra khắp cơ thể, Tinh Hàm lúc này nếu như không biết trong trà chứa thứ gì liền uổng công nàng ở kinh thành lăn lộn lâu như vậy.

Bên ngoài, tiếng bước chân càng ngày càng gần, hẳn là của bốn người. Tinh Hàm ngưng thở một hơi, quay người nhìn chằm chằm hướng cửa, sẵn sàng đón địch. Đám người đứng ngoài cửa nhỏ giọng, truyền đến một giọng nam nhân xa lạ.

"Cao bà, các nàng thật sự trúng dược sao?"

"Yên tâm, Cao bà này đã ra tay có bao giờ thất bại. Lát nữa ngươi lấy một người thôi, chừa lại một người cho con trai ta..." Giọng Cao bà cũng tức là vị đại thẩm đã đón tiếp các nàng khẽ vang lên, không đợi nàng nói hết nam nhân đã cắt đứt.

"Các nàng thật sự không biết võ công?"

"Không biết. Mấy cái cầm kiếm đã bị đưa sang nhà khác rồi, nam nhân kia bị đuổi đi rất xa, bây giờ các nàng chắc cũng không kém gì hai nàng này..." Cao bà giọng đầy kiêu ngạo tỏ vẻ.

"Mau kêu Đại Ngu dậy, đừng phí lời." Giọng nam nhân vang lên, Tinh Hàm nhận ra ngay đây là nam nhân cùng Cao bà đón tiếp các nàng, trượng phu của Cao bà.


Nam nhân xa lạ kia hừ một tiếng, đám người liền đi sang phòng bên cạnh, âm thanh mở cửa truyền đến.

Tinh Hàm cũng biết được họ muốn làm gì, nàng không suy nghĩ nữa, cũng không có thời gian để suy nghĩ. Thân thể dâng lên từng cơn khô nóng từ sâu bên trong, tay chân đều thấy dần mất sức. Tinh Hàm vơ tay túm hai cái tay nải đeo lên, đến bên giường ôm ngang Ngôn Thương Đình lên. Nghe bên kia vào phòng gọi tên con trai kia, Tinh Hàm bước bước đại đến bên cửa sổ, dùng khinh công và thân thể ai đó tông cửa lao ra ngoài. Viết thì nhiều nhưng hành trình diễn ra cực kì nhanh, vừa chạm xuống đất Tinh Hàm liền lấy đà nhảy lên mái nhà kế bên, dùng hết sức bình sinh ôm một con người không hề nhẹ và chạy trốn, cũng may Tinh Hàm có học võ có nội công tốt dùng nên tình hình không đến nỗi nào.

Người trong phòng bên vừa nghe âm thanh đùng một tiếng kia, liền gấp gáp chạy sang phòng Tinh Hàm xem, trong phòng chỉ còn cái cửa sổ tan nát bất kham, trong phòng trống không, cái bóng người cũng không thấy.

"Này thì không biết võ công, còn không mau đuổi theo!" Nam nhân xa lạ tức giận gầm lên, làm đám người mới kịp hoàn hồn chạy ra.

Vu Hoa Vu Nhã bên đây còn chưa ngủ, mới thay đồ xong thôi, nước gì đó cũng không uống. Lí do là vì Vu Hoa còn đang lảm nhảm Ngôn Thương Đình là một cái nữ lưu manh, vô lương tâm không biết chăm sóc nhà các nàng điện hạ. Vu Nhã cảm thấy Ngôn Thương Đình tuy có chỗ độc miệng nhưng đối công chúa không xấu, ngủ cùng nhau một đêm cũng không chuyện gì, cùng lắm thì cãi một trận thôi. Nhưng Vu Hoa lí lẽ hùng hồn luyên thuyên không dừng nên Vu Nhã tiếp tục nghe. Vu Hoa còn chưa nói đã thì nghe tiếng đùng, phát ra từ hướng chỗ Tinh Hàm, hai nàng nhìn nhau không nghĩ nhiều lao ra, nề hà phòng này không có cửa sổ nên liền xách kiếm chạy ra cửa trước.

Vừa mở cửa liền thấy bên ngoài có một đám người đang lăm lăm nhìn về phía cửa phòng, Vu Hoa Vu Nhã liền cảm thấy sự tình bất thường, một chưởng xô ngã liền chạy đi tìm Tinh Hàm. Vừa ra liền cùng Cao bà đám người chạm mặt, trong bóng tối dưới ánh trăng vẫn còn thấy rõ cái lỗ hổng to đùng trên cửa sổ.

Vu Hoa rút kiếm ra chỉ về hướng Cao bà, vẻ mặt không hề dễ chịu y như tâm tình nàng bây giờ, trong đêm tối cực kỳ hù người. Vu Nhã dùng khinh công chạm nhẹ một bước đã đến, nhìn vào bên trong phòng trống không.

"Không ở." Vu Nhã bình thường một bộ cười thân thiện bây giờ cũng không còn, người muốn hại nhà nàng điện hạ thì nàng làm sao còn cười nổi.

"Tiểu thư nhà chúng ta đâu?" Vu Hoa bước đến chĩa kiếm thẳng vào yết hầu Cao bà, Cao bà cả người cứng lại, miệng mấp mấy cũng không nói thành lời.

"Nói!" Vu Hoa tức giận hét lên, Cao bà như muốn khóc lên, đối mặt với cái chết làm sao mà không sợ được.

"Chạy... chạy... chạy rồi..." Cao bà run run nói. Đám người bên trong nơi Vu Hoa trụ cũng đi ra, nhìn thấy này một màn cũng không biết phải làm sao. Ai có mà ngờ hai nàng thế nhưng không trúng dược, bây giờ xách kiếm bộ dáng hận không thể chém chết hết bọn họ thì bọn họ làm sao không lo cho được.

Một nam nhân đứng phía sau ánh mắt lóe lóe, lùi vài bước chụp lấy cái cuốc, hướng Vu Hoa bổ tới.

"Đi chết đi!!!"

.........................................................

Tinh Hàm ôm theo Ngôn Thương Đình chạy, nói là chạy nhưng mới phóng thêm mấy cái nàng liền thấy chân mềm nhũn, đứng thêm liền phải ngã rồi. Tình hình không khả quan tí nào, chính lúc dầu sôi lửa bỏng này cái người trong lòng còn ngọ quậy, dù rất nhỏ nhưng Tinh Hàm cũng nghe lọt vào tai một ưm.

Tinh Hàm lảo đảo đáp xuống đất, nàng bây giờ cũng khó chịu cực kỳ, không những khô nóng mất sức, mà còn thấy ngứa ngáy sâu trong da thịt. Cảm giác này tuyệt đối không dễ chịu tí nào, Tinh Hàm nhìn xung quanh liền thấy mấy cái trại nhỏ. Nơi này bốn phía bằng phẳng giống như đồng ruộng, cái trại này chắc là trại của họ dựng lên coi ruộng nghỉ ngơi.

Tinh Hàm ôm Ngôn Thương Đình vào trong, cái trại lụp xụp nhìn cực kì mong manh dễ vỡ, nông cụ để bừa bộn thành đống, chính giữa liền có cái giường tre. Từ trong ra ngoài một chút cảm giác rắn chắc cũng không có, thậm chí vào bên trong đều ngắm được bầu trời đêm nay.

Tinh Hàm để Ngôn Thương Đình nằm trên giường, vừa buông người kia nàng cũng khuỵu xuống đất thở hồng hộc. Vừa rãnh rỗi cảm giác khô nóng liền truyền đến càng mãnh liệt, Tinh Hàm cắn môi, cố gắng giữ thanh tỉnh, ngồi xếp bằng lại nhắm mắt vận nội công bức dược ra ngoài.

Có câu gần đèn thì sáng mà gần mực thì đen, ở đây không chỉ không có đèn mà còn tối thui. Lúc con người ta không dùng thị giác thì thính giác cực kì nhạy. Khi Tinh Hàm cảm thấy chút dược này đối với nàng không là vấn đề thì vấn đề lập tức trình diện.

Trong đêm tối, Ngôn Thương Đình nằm trên giường, cả người như bị vứt vào sa mạc, vừa khát vừa khô nóng khó chịu. Ngôn Thương Đình biết bản thân bị sốt rồi nên nóng liền đúng, nhưng nóng còn thêm chút gì đó cực kì đặc biệt, muốn... đúng vậy chính là một từ thôi: muốn! Nghĩ đến đây Ngôn Thương Đình liền thấy không đúng.

Ngôn Thương Đình cố mở mắt, nhìn đến màn đêm tăm tối Ngôn Thương Đình cũng không biết bản thân rốt cuộc đã mở mắt chưa nửa. Ngôn Thương Đình mở miệng nhưng âm thanh liền toàn bộ chuyển thành từng tiếng ưm nhẹ nhàng quyến rũ, nàng cũng không còn sức mà để ý, trong đầu chạy qua một nghìn lẻ một từ muốn, hai chân khẽ chạm vào nhau từng nhịp cọ xát. Cảm giác khô nóng cũng không vơi đi chút nào mà càng thêm mãnh liệt, Ngôn Thương Đình sờ soạn đưa tay giải khai từng lớp áo ra...


"Ngôn Thương Đình! Ngươi câm miệng ngay cho ta!" Tinh Hàm ngồi lù lù ngay bên cạnh, từng tiếng từng âm truyền vào nàng lỗ tai, chưa bao giờ Tinh Hàm cảm thấy thính giác quá tốt cũng là một chuyện cực kỳ đáng ghét.

"Hàm.." Ngôn Thương Đình nghe được Tinh Hàm âm thanh, đang muốn cầu cứu nhưng mở miệng ra liền càng thêm đổ xăng vào lửa, lời cũng chẳng ra lời.

Tinh Hàm xoa xoa cái trán, bức dược ra chưa được bao nhiêu liền thấy dược thu về thân thể thậm chí còn nồng đậm hơn ban đầu.

"Chết tiệt! Ngôn Thương Đình ngươi.." Tinh Hàm loạn choạng đứng dậy, xoay người nhìn Ngôn Thương Đình, đang muốn nói cái gì nhưng nửa câu sau liền im bặt.

Tinh Hàm đầu óc còn tạm tính tỉnh táo, nương theo ánh trăng trong đêm tối thị lực nàng vẫn rất tốt, vừa xoay người đập vào mắt là một bức tranh tuyệt tác sông núi hùng vĩ. Mây bồng bềnh trải rộng, mềm mịn như tơ Chức Nữ, đỉnh sơn cao chót vót như muốn chọc trời, núi liền núi, phân tách ở giữa rõ ràng một cái khe sâu, hai bên dốc thoải đồng nhất gãi đúng chỗ ngứa mà trải dài. Hai ngọn núi quanh năm bao phủ trên tuyết trắng, không thấy chút dấu vết của sự sống nhưng nơi cao nhất của đỉnh núi lại có hai búp hải đường đỏ rực rỡ lóa mắt, như là muốn vươn lên sau lớp tuyết cô đọng, đỏ thắm kiên cường đứng thẳng như muốn nở khai. Nhìn lên một chút liền thấy tuyết trắng trải dài đến tận cùng, như ẩn như hiện hai hồ nước phủ tuyết, sát bên hồ có hàn đá thẳng tắp, nối liền trải theo mép hồ.

Tinh Hàm nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt từ xương quai xanh chuyển lên cổ, rồi mặt. Ngôn Thương Đình ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm Tinh Hàm, không phải rõ rành thanh tỉnh mà là phủ thêm một lớp sương mai mờ ảo, đọng thành nước ở khóe mắt, câu dẫn con người ta bước vào quấn quýt.

"Hàm, giúp ta." Ngôn Thương Đình âm thanh lúc này vang lên thật sự chính là quyến rũ chí mạng. Tinh Hàm mím môi, ngồi lên giường, tay chống bên mặt Ngôn Thương  Đình, mặt nàng từ từ hạ xuống cùng Ngôn Thương Đình đối mặt, đến khi hai chóp mũi chạm vào nhau. Hơi thở gấp gáp ấm áp phả vào mặt Tinh Hàm, Tinh Hàm dừng một nhịp liền muốn lùi ra xa. Chóp mũi vừa mới rời đi, Ngôn Thương Đình hai tay đã nhấc lên quấn lấy cổ Tinh Hàm giữ lại kéo về, hai mắt chạm nhau, Tinh Hàm mấp mấy môi.

"Làm sao giúp?" Tinh Hàm nói thật nhỏ lại nhẹ, trong đêm tối như một chén rượu thơm nồng mời người tri kỷ.

Ngôn Thương Đình tay thêm một chút lực, Tinh Hàm cúi xuống càng thấp, hai người cách nhau trong gang tấc, hơi thở đối phương sưởi ấm lẫn nhau.

"Ta dạy ngươi." Ngôn Thương Đình âm thanh trầm thấp, khàn khàn như ở giữa sa mạc mênh mông lạc lối đang truy cầu nguồn nước để làm mát linh hồn. Ngôn Thương Đình khẽ chồm lên, chạm vào môi Tinh Hàm liền tách ra như chuồn chuồn lướt. Tinh Hàm ngưng thở một hơi nhưng cũng không có đẩy ra Ngôn Thương Đình. Thấy thế, Ngôn Thương Đình một lần nữa chạm môi Tinh Hàm, cũng không rời đi mà nhẹ gặm, chậm rãi thưởng thức chén rượu ngon, một ngụm lại thêm một ngụm, như cá được về với nước, nó tung tăng bơi lội, luồn lách khắp nơi tận hưởng giang sơn của nó, nuốt từng ngụm nước ấm tươi mát thuộc về nó.

Tinh Hàm ngưng thở mà cảm nhận từng chút một, trong đêm tối thanh vắng, mỗi một âm thanh như được khuếch đại lên cả trăm lần làm người ta thấy thẹn. Tinh Hàm không biết như thế nào đáp lại, cả người như hóa đá, chỉ có nhiệt độ từ bên trong không ngừng thăng ôn.

"Thả lỏng..." Ngôn Thương Đình cảm nhận được, nhẹ giọng mời gọi Tinh Hàm. Tinh Hàm thở gấp, tay chống giường có chút run, cả người như bị mất đi một phần sức lực. Ngôn Thương Đình hai tay ôm lấy eo Tinh Hàm, kéo mạnh Tinh Hàm lên giường đè nàng dưới thân.

"Điện hạ, ngươi không được!" Ngôn Thương Đình cười trêu ghẹo, cũng không đợi Tinh Hàm phản ứng môi đã rơi xuống môi Tinh Hàm từ từ nhấm nháp.

Mấy con dế ở bên bờ ruộng nhảy tung tăng kêu um trời, lũ ếch ộp cũng không chịu thua kém góp giọng, rồi còn có mấy con nhóc nhen, cả mấy con không biết tên, chúng nó hợp thành dàn đồng ca giữa đêm thanh vắng át đi từng tiếng thở của hai người ở bên trong trại nhỏ. Mấy con đom đóm lượn qua lượn lại bên cửa sổ nhìn vào rồi thẹn thùng chạy đi.

Ngôn Thương Đình vẫn là người thầy tốt, dẫn theo Tinh Hàm cộng vũ, Tinh Hàm lúc được dẫn đi xa một chút đã ngại ngùng rụt về, Ngôn Thương Đình lại một lần nữa quấn quýt vào nhau nhảy bản tình ca.

Y phục từng cái từng cái từng cái rơi xuống, cũng không biết là của ai, đến khi từng tấc bạch ngọc của hai người hoàn toàn bại lộ dưới trăng. So với Tinh Hàm thì Ngôn Thương Đình càng gấp, củi khô bốc lửa càng cháy càng mạnh, Ngôn Thương Đình xoay người nằm xuống để Tinh Hàm mặt trên. Tinh Hàm mặt đỏ đến rõ ràng như kẻ say sau khi nếm qua ngọc lộ, bạch ngọc áp trên bạch ngọc, trong đêm tối xúc giác rõ ràng từng tấc một, mềm mại lại ấm áp.

"Đến đi..." Ngôn Thương Đình thở dốc, hai tay ôm lấy eo Tinh Hàm, chân cũng không quên cùng Tinh Hàm cọ xát thêm dầu vào lửa. Tinh Hàm phía trên bị chạm đến mềm chân, cả người dựa vào lòng Ngôn Thương Đình, nghe nàng nói chỉ biết đáp lại bằng một trận im lặng. Ngôn Thương Đình cả người thiêu nóng khó chịu, nhìn Tinh Hàm ở phía trên qua một chốc nữa cũng không có động tác, đối mắt Tinh Hàm ngây thơ vô số tội đấy làm Ngôn Thường Đình tức hộc máu.

"Tinh Hàm, ngươi thật sự không được?" Ngôn Thương Đình hít sâu một hơi kìm nén đánh người, làm nên hành động phá không khí làm tuột hưng phấn, câu nói không phải câu hỏi mà như là câu khẳng định.

"Ta... ta không biết." Tinh Hàm túng! Hoàn toàn túng! Trốn tránh ánh mắt Ngôn Thương Đình, nàng đường đường hoàng hoa khuê nữ, tuy cùng Ngôn Thương Du thành thân nhưng ma ma giáo là nam nữ, nữ nữ... nàng thật sự không không biết!

"Vậy phải ngoan ngoãn nghe ta a~" Ngôn Thương Đình bây giờ cũng không có thời gian giận, tươi cười như hồ ly híp mắt, môi ngậm lấy môi Tinh Hàm, tay bắt lấy tay Tinh Hàm, du tẩu từ trên dần dần xuống dưới. Nắm lấy ngón tay Tinh Hàm đi đến bên khe suối, xung quanh cỏ cây um tùm, dọc xuống hạ lưu ẩm ướt càng rõ ràng, lướt qua mỏm đá nhỏ Ngôn Thương Đình ấn một cái rồi vuốt ve thưởng thức. Tinh Hàm giật mình một cái rõ ràng, tay cũng theo đó run lên, đôi mắt đỏ lên ứa nước long lanh, nếu không biết còn tưởng là Tinh Hàm mới là người bị ăn hiếp, cũng đúng, Tinh Hàm bị Ngôn Thương Đình lôi kéo va chạm khắp nơi cũng chưa hề phản kháng mà là cực kỳ phối hợp.

Ngôn Thương Đình từ miệng phát ra vài âm thanh khiến người ta đỏ tai đỏ mặt, nàng không trông cậy vào Tinh Hàm sẽ mang đến cho nàng cái gì nên đành tự mình dẫn dắt tìm niềm vui. Ngọc chỉ từng bước thuê thùa bên khe suối, nhưng không bao lâu đã được một bạch thủ khác dẫn đến thượng lưu, đi dò tìm nơi nguồn nước phát ra.


Từ cửa động dạo quanh mấy vòng rồi mới lưu luyến tiến vào trong, mỗi một bước đều chậm rãi thưởng thức phong cảnh kỳ nhiên này, nhưng rồi bước chân bỗng dừng lại, một tường giới ngăn chặn ngọc chỉ, bức tường thật ra không cứng rắn, ngược lại còn có vẻ cực kỳ mỏng manh, dễ dàng bị phá vỡ.

Tinh Hàm như biết bức tường này là gì, Tinh Hàm rụt rụt như muốn rút lui nàng nhấc đầu nhìn Ngôn Thương Đình muốn mở miệng nói chuyện. Nhưng chưa kịp nói gì thì bạch thủ đang nắm lấy cổ tay Tinh Hàm đẩy mạnh tiến vào. Tinh Hàm sững sờ thì bả vai truyền đến đau đớn, cũng không tính là đau vì chút này nàng cũng không hề gì. Nhìn xuống đã thấy Ngôn Thương Đình gặm lấy vai nàng, từ tay truyền đến nóng bỏng cùng ẩm ướt, Tinh Hàm cũng không ngốc nên liền biết chuyện gì.

"Ngươi.. ổn không?" Tinh Hàm im lặng cũng không có động, khẽ hỏi người dưới thân, cũng không biết mở lời như thế nào liền ra một câu như vậy.

Ngôn Thương Đình nghe tiếng liền buông ra vai Tinh Hàm, trừng mắt nàng một cái, nghẹn lại nghiến răng nói: "Tiếp tục!"

Ở thượng nguồn, bạch thủ nắm cổ tay để ngọc chỉ ra ra vào vào chạy vội. Tinh Hàm nhìn người dưới thân theo ngọc chỉ mà ngâm nga từng đợt thanh âm, lúc trầm, lúc bổng.

Cũng không biết khi nào Ngôn Thương Đình buông tay, Tinh Hàm cũng không dừng tay, từng chút từng chút ăn nhịp với nhau, một người đàn một người hát hợp tấu trong đêm...

Đập vỡ bờ, nước cuồn cuộn chảy ra như thác đổ, rồi lại được gia cố, không bao lâu lại tiếp tục vỡ, nhưng lần này không được gia cố. Tinh Hàm nằm trên người Ngôn Thương Đình mệt mỏi đến mềm nhũn đến vô lực hút từng ngụm khí. Ngôn Thương Đình ăn chưa no nhìn Tinh Hàm như vậy liền ghét bỏ, Tinh Hàm tập võ cũng chưa bảo giờ thấy mệt như này, nàng thật sự lực bất tòng tâm.

"Lại không được?" Ngôn Thương Đình vỗ vỗ eo Tinh Hàm, lần này nói đều nghe ra dùng xong ghét bỏ nhân gia.

"Mệt!" Tinh Hàm bất mãn nói, nàng đã cố hết sức chữa cháy còn bị người ta chê thì làm sao mà chịu được, mệt cũng là sự thật, tay đều run không nhấc nổi.

Ngôn Thương Đình nhéo eo Tinh Hàm vài cái cũng thấy người này nằm ì ra đấy không nhúc nhích, Ngôn Thương Đình híp mắt cười quyến rũ.

"Để thiếp thân hầu hạ điện hạ~ " Nói xong, Tinh Hàm cũng chưa kịp tiêu hóa lời của Ngôn Thương Đình đã thấy trời đất quay cuồng, thoáng cái nàng đã nằng dưới thân Ngôn Thương Đình. Ngôn Thương Đình nhìn Tinh Hàm cười đến lá trổ hoa khai...

"Điện hạ, để thiếp thân giúp điện hạ rèn luyện nhiều hơn ~" Tinh Hàm từ đầu đến cuối mạch não chạy theo không kịp, đến khi kịp rồi thì chỉ còn có thể cùng Ngôn Thương Đình hợp xướng đàn ca lại bài ca lúc nãy. Chỉ là, Tinh hàm là người ca a...

"Rầm!"







Hối chương style mới của các bạn iu tềnh thưn mến thưn là hối trên fb và hối qua fl wp, toii ngại cái toii còng não ra viết để không phụ tấm lòng mn dành cho toii :"> chương này tìm cảm hứng hem ra nên viết nửa chừng thì dừng đợi tới hum nay mới xong ~~

Cảm mơn cả nhà, cả nhà ngủ ngon!




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv