Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Ngày hôm sau, bước chân của Nghiên Ca nặng nề đi xuống dưới nhà, còn Lục Thiếu Nhiên trông vẫn như chẳng có
chuyện gì lớn, vẻ mặt còn có chút mong3 chờ.
Nghiên Ca trừng mắt, nhìn chằm chằm gáy Lục Thiếu Nhiên như muốn chọc ra hai lỗ thủng. Cô bị đưa tới thành
phố B cũng chỉ tại kẻ tộ1i đồ là anh thôi. Vậy mà cậu chủ này lại chẳng biết gì cả.
Nghiên Ca cúi đầu buồn bã bước tiếp xuống dưới nhà. Ông cụ Lục và Lục Tử Vinh 9đã ngồi trên ghế sofa phòng
khách. Hai người nhìn thấy bóng dáng cô và Lục Thiếu Nhiên đi xuống thì lập tức dừng đề tài đang nói chuyện.
3“Chào buổi sáng ông và bố!”
Lục Thiếu Nhiên tùy ý chào một câu, Nghiên Ca chỉ biết cúi đầu cụp mắt đi theo sau anh.
Ông cụ Lục li8ếc nhìn Nghiên Ca, ngay sau đó lại nhìn sang Lục Thiếu Nhiên đang chiếc quần harvard bùng nhùng
và chiếc áo sơ mi quá khổ, nói: “Cháu ăn mặc cái kiểu gì đấy? Chẳng ra thể thống gì?” Lục Thiếu Nhiên nghe vậy
thì lập tức cúi xuống nhìn quần áo của mình, nhún vai: “Cháu thấy đẹp đấy chứ ạ. Ông ơi, hơn kém ba tuổi đã có
khoảng cách thể hệ rồi chứ đừng nói ông cháu mình cách nhau tới mấy chục tuổi.” “Thiếu Nhiên, con ăn nói kiểu gì
đấy!”
Lục Tử Vinh quát khẽ một tiếng, ông ta cũng không hài lòng với cách ăn mặc của con trai. Lục Thiếu Nhiên cũng
chẳng để tâm cho lắm, anh kéo Nghiên Ca đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế: “Mấy giờ xuất phát ạ?”
“Tám giờ!”
Anh kinh ngạc: “Sớm thế ạ? Còn chẳng kịp cho con ăn bữa sáng nữa.”
“Nói lằng nhằng lắm thế, trên máy bay có sẵn đấy!” Ông cụ Lục tức giận hừ lạnh, Lục Thiếu Nhiên chỉ biết ủ rũ tự
xoa mũi mình.
“Thiếu Nhiên, Thiếu Nhiên đi chưa?”
Đúng lúc đó, Lê Uyển từ tầng hai chạy vội xuống, giọng bà ta đầy nôn nóng lo lắng. Thấy Lục Thiếu Nhiên đang
ngồi trong phòng khách, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Lê Uyển vội vã bước nhanh tới, trên khuôn mặt vẫn còn nét mệt mỏi: “Thiếu Nhiên à, con đến thành phố B rồi phải
biết tự chăm sóc mình cho tốt, có chuyện gì con nhớ phải nói với người nhà, không được để bản thân chịu ẩm ức,
tuyệt đối đừng giống em gái con, chơi với bạn xấu…”
“Lê Uyển, thôi đi! Nó đi thành phố B để rèn luyện chứ có phải sinh ly tử biệt đâu mà nói mấy lời ấy!” Ông cụ Lục ngắt lời Lê Uyển,
cũng tiện thể ngăn mấy lời khó nghe của bà ta. Nghiên Ca nhíu mày Lê Uyền, không nhịn được lên tiếng: “Mẹ, Vũ Phi thể nào rồi ạ?”
Ánh mắt Lê Uyển vẫn sắc lẹm: “Thế nào à? Còn thể nào được nữa? Bốn giờ sáng mới hạ sốt, cô còn không biết xấu hồ hỏi tôi à!”
“Mẹ nói gì đấy! Chuyện này liên quan gì đến Nghiên Ca! Đúng rồi, mọi người vừa nói có ý gì? Con đến thành phố B rèn luyện cái
gì?”
Lục Thiếu Nhiên nắm bắt được điểm chính, nghi ngờ hỏi lại một câu. “Ông nội con thuận miệng nói vậy thôi. Sao nào? Giờ con mới
biết sợ à?”
Lục Tử Vinh tiếp lời, giọng điệu lạnh lùng dạy dỗ con trai.
Lục Thiếu Nhiên suy nghĩ đơn giản, nghĩ ngợi một lát cũng cảm thấy không có chuyện gì lại cười to: “Bố đừng đùa con nữa, con sợ
gì chứ. Mọi người cứ yên tâm đi, con với vợ con đi thành phố B sẽ ổn cả thôi, mong mọi người không có việc gì thì đừng làm phiên
chúng con nhé.”