Triệu Nguyên Chỉ kinh hãi vội vàng nhảy ra muốn đi đến xem xét Trác Phàm như thế nào liền bị Dương Tiêu cản lại. Hiện tại vẫn chưa đến hồi kết, theo hắn hai người tuy bị trọng thương nhưng vẫn còn sức chiến đấu một trận nữa.
Quả đúng như những gì hắn suy nghĩ, Trác Phàm men theo thành hố đứng thẳng người dậy nhìn La Hợp cũng đang bò dậy kia. Khuôn mặt hai người lúc này đều có phần thảm nhưng chiến ý trong mắt lại không hề giảm đi.
Một đạo năng lượng ba động phát ra từ tâm thần của La Hợp đánh thẳng vào đối phương. Trác Phàm thấy thế cũng ngưng tụ tinh thần đánh ra một đòn tương tự.
“Aaaa”
La Hợp kêu lên một tiếng thảm thiết, máu từ thất khiếu cũng đã tràn ra bên ngoài. Lúc này hắn mới biết không phải Trác Phàm có ma bảo hộ thân mà là lực lượng nguyên thần của Trác Phàm quá mạnh mẽ. Mạnh đến mức hắn không thể nào dùng ý niệm giết người lên đối phương mà ngược lại còn bị phản phệ.
Hai mắt Trác Phàm cũng chảy ra nước liên hồi. Hắn đã tu luyện Bạch Quang Thần Đồng hơn mười năm nay, đây là pháp quyết dùng để tu luyện tinh thần thuần túy. Chỉ có nguyên lực mạnh mẽ mới có thể thi triển các kỹ năng của pháp quyết này.
Vừa rồi ý niệm giết người đối chiến hắn đã thêm vào trong một đạo tinh thần công kích trong đó nên chiến thắng là hiển nhiên.
Đối với chiêu tinh thần công kích này, Tử Cực Ma Đồng của Đường môn cũng có thể đánh ra nhưng uy lực có thể nói là một trời một vực so với Bạch Quang Thần Đồng của Trác Phàm. Dù sao đây cũng là một loại đỉnh tiêm pháp quyết cho cao thủ Đế Cảnh để lại.
Lần nữa đứng dậy, La Hợp cắn một chút đầu lưỡi để lấy lại tỉnh táo. Hắn thật sự hoản sợ trước nguyên thần của đối phương. Không chọn đối chiến về mặt tinh thần nữa, hắn bỏ cây côn ra dùng tay không nhào tới đánh nhau.
Lúc này đối với La Hợp cầm côn chính là một gánh nặng, nếu bình thường mà nói nó không hề quá khó khăn. Nhưng nguyên lực hắn đã cạn kiệt chỉ có thể đơn thuần dùng thân thể cường tráng đánh nhau.
Trước giờ Trác Phàm không hề sợ hãi khi đối chiến với người vừa tầm, cho dù một số lão quái vật hắn cũng không hề lùi bước. Có thể nói ngoại trừ lần thất bại khi dùng Tứ nguyên tố trận đánh nhau với Hắc Quỷ Hành, còn lại chưa bao giờ hắn lùi bước.
So với thân hình, Trác Phàm rõ ràng có phần nhỏ hơn cơ thể cường tráng của La Hợp. Nhưng luận về lực lượng của nhục thể hắn chỉ có hơn chứ không kém đối phương.
Dù sao La Hợp cơ thể cũng chỉ đơn thuần là máu thịt còn Trác Phàm đã trải qua Ngân Hà Kim Sa đoán thể làm sao hắn có thể bì kịp Trác Phàm.
Thắng thua lập tức phân ra khi hai đầu quyền của hai người chạm nhau. Cánh tay phải của La Hợp kêu lên một tiếng vang giòn, toàn bộ xương khuỷu tay đã bị vỡ vụn.
Một quyền khác của Trác Phàm đánh thẳng vào ngực làm La Hợp phun máu tươi có xen lẫn nội tạng ngã xuống. Hắn còn tiến lên muốn một đòn kết liễu đối phương. Phàm là người có thể tạo nguy hiểm cho mình trước giờ Trác Phàm chưa hề có ý tha cho.
La Hợp thấy sát khí trong mắt đối phương quá sợ hãi, khuôn mặt trắng bắt đầu xám lại. Hắn dùng cánh tay trái cùng hai chân không ngừng chèo chống lùi ra phía sau.
Đến khi chạm vào kết với không còn đường lui, cảm thấy tuyệt vọng, đôi mắt lúc này đã không còn chút thần nào nữa, La Hợp trợn ngược mắt ngất xỉu.
Trác Phàm đi đến nhìn người kia đang bị ngất đi cười một tiếng, sát ý lúc trước còn chưa hiện rõ đột nhiên tỏa ra hung hãn đưa tay lập tức muốn kết liễu đối phương.
Triệu Nguyên Chỉ bị một màn này làm kinh sợ, nàng ôm mặt bộ dáng không thể tin nổi. Phải biết trước giờ Trác Phàm dù có giết người vẫn không hề lộ ra sát khí đáng sợ như vậy, ít nhất là theo chứng kiến của nàng. Cảm giác hiện tại Trác Phàm giống như một con dã thú đang muốn xé xác con mồi một cách điên cuồng.
Dương Tiêu cùng mọi người ở đây con mắt chỉ có tán thưởng, ngoài ra còn có một tia tiếc nuối cho La Hợp. Nhìn biểu hiện của hắn vừa rồi đủ để thấy thiên phú đến nhường nào. Đáng tiếc lần này lại thất bại dưới tay của Trác Phàm. Chỉ cần một quyền kia đánh xuống thì đầu của hắn sẽ nát như tương.
Có điều lúc này cơ thể Trác Phàm đột nhiên cứng lại, nguyên lực bị tắt nghẽn làm xuất hiện phản phệ. Theo đó hắn cũng ngã xuống ngất đi, sát ý lần nữa thu vào bên trong cơ thể. Dương Tiêu vội vàng triệt hạ kết giới. Triệu Nguyên Chỉ đã bay đến đem Trác Phàm trở về phòng của hắn.
“A. Trác Phàm làm sao?”
Dọc đường nhìn thấy Triệu Nguyên Chỉ đem Trác Phàm quay về, Lục Phi Thanh kinh ngạc lên tiếng sau đó chạy nhanh phía trước dẫn đường, mở cửa phòng cho nàng đem Trác Phàm vào trong.
Không biết bao lâu sau, Trác Phàm mới tỉnh dậy, toàn thân đau nhức không thôi. Hắn khẽ động đậy một chút chợt thấy bàn tay có gì đó giữ lại vội nghiêng đầu nhìn sang.
Hắn thấy Triệu Nguyên Chỉ đang nằm gối đầu lên tay của mình. Đầu tóc nàng còn có phần rối loạn. Trác Phàm phát hiện trên y phục của nàng vẫn còn dính máu trong khi vết máu trên người mình đã được lau sạch sẽ.
“Hẳn là nàng đã chăm sóc ta suốt thời gian này.”
Nhẹ nhàng ngồi dậy, Trác Phàm không muốn kinh động Triệu Nguyên Chỉ đang ngủ. Hắn đem nàng bế lên trên giường, chỉnh lại một chút gối trên đầu để nàng nằm thoải mái.
Đúng lúc này Triệu Nguyên Chỉ mở mắt ra. Một cách vô tình, khuôn mặt hai người chỉ cách nhau cái một khoảng nhỏ. Đến cả hơi thở của đối phương cũng có thể cảm nhận được. Khuôn mặt nàng thoáng chốc đỏ lên.
Trác Phàm vội vàng ngồi dậy muốn giải thích thì bất ngờ bị đôi tay đối phương luồn ra phía sau ôm chặt. Mắt của hắn mở to ra, bờ môi cảm giác mềm mềm ấm ấm thậm chí có phần ướt át ngọt ngào.
Đây là lần đầu hắn bị người khác cưỡng hôn cho nên tay chân có chút lóng ngóng không biết để đâu.
Lúc này phía bên ngoài vang lên tiếng động làm hai người giật mình. Trác Phàm vội vàng dùng một chút lực thoát khỏi vòng tay kia đứng dậy, trên môi còn mang theo dư vị còn đọng lại từ đối phương.
Triệu Nguyên Chỉ lúc này cũng giật mình nghĩ lại những chuyện vừa rồi, khuôn mặt đỏ càng thêm đỏ, thậm chí cả mang tai cũng nhuộm màu đỏ như máu, cơ hồ trên đầu tóc đã muốn bốc lên khói trắng.
Lục Phi Thanh dẫn Dương Tiêu đi vào tuy chưa thấy cái gì nhưng nhìn vẻ mặt có chút thất thố của Trác Phàm cùng khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ chót kia của Triệu Nguyên Chỉ cũng đoán ra được một chút manh mối.
Dương Tiêu tự tiếu phi tiếu mở miệng nói: “Ngươi hôm mê đã ba ngày rồi, nhìn sắc mặt có vẻ là tốt hơn rất nhiều. Ngược lại là Triệu tiểu thư, ngươi chăm sóc hắn liên tục đến mức cảm lạnh rồi hay sao mà lại đỏ mặt như vậy?”
Triệu Nguyên Chỉ lấy chăn trùm kín đầu, đây là lần đầu tiên nàng hôn một người con trai lại còn bị bắt quả tang sao có thể không xấu hổ cho được.
“E hèm. Ngài tìm ta có việc gì sao?”
Trác Phàm thì ho khan vài tiếng, trên má cũng có chút đỏ lên tiếng đổi đề tài.
“Cũng không có gì. Ta chỉ là đến xem xét tình hình của ngươi mà thôi. Ngươi biết không tên La Thống kia so với ngươi còn nặng hơn. E rằng sau khi lành lại cũng vì ngươi mà xuất hiện tâm ma a.”
Trác Phàm gật gù, hắn đương nhiên cũng đoán trước được điều này. Bị một đối thủ thua hơn một giai trên phương diện cứng chọi cứng đánh bại làm sao không khiến hắn sợ hãi xuất hiện bóng mờ cho được.
“À. Ta còn chuyện nói với ngươi, ba ngày nữa đệ tử Thiên cơ phủ sẽ khiêu chiến tinh anh đệ tử. Ta đem ngươi theo mở mang tầm mắt. Tuy La Thống là cũng là người có thiên phú nhưng so với người khác chỉ ở hàng tầm trung mà thôi.”
Trác Phàm gật đầu. Dù sao hắn cũng có ý muốn đi đến đó xem sao.
Lúc này Triệu Nguyên Chỉ mở chăn ra, khuôn mặt đã bớt hồng lại nói: “Ta cũng muốn đi.”
Dương Tiêu nhìn qua nàng cười nói: “Riêng ngươi thì không được. Tông chủ mấy ngày qua không thấy ngươi cho nên phải trở về Đại cơ phủ trước một chuyến. Sau đó có cho ngươi đi hay không thì phải để ngài ấy quyết định a.”
Triệu Nguyên Chỉ nghe thế dẫu môi, bộ dáng cực kỳ dáng yêu rồi lần nữa trùm chăn lại không nói gì. Ba người thấy thế lắc đầu cười.
Một lúc sau, Dương Tiêu cùng Lục Phi Thanh rời đi. Trong phòng chỉ còn lại Trác Phàm cùng Triệu Nguyên Chỉ. Tình huống có chút khó khăn để nói chuyện.
Nàng ngồi dậy, khuôn mặt hồng hồng không dám nhìn Trác Phàm nói: “Ta phải trở về gặp cha. Mấy ngày nữa sẽ đến.”
Trác Phàm cũng đồng dạng không biết nói gì, chỉ “ừm” một tiếng,
Thấy thế, Triệu Nguyên Chỉ càng khẩn trương vội vàng chạy nhanh ra khỏi phòng rồi một mạch rời đi.