Ở bên trong sảnh nghị sự của đường môn, một vị trung niên thân mặc bạch bào một mặt khẩn trương đi đi lại lại làm mọi người có chút khó chịu.
“Ta nói Các chủ à, ngươi có thể ngừng đi lại có được không? Những người ở đây đều bị ngươi làm cho chóng mặt rồi đấy.”
Đường Thiên Tiếu chịu không được nữa lên tiếng.
“Ách. Xin lỗi Môn chủ, có điều Trác Phàm bây giờ vẫn chưa tới không biết có gặp phải chuyện gì hay không.”
“Ngươi yên tâm, Trác tiểu hữu làm việc gì cũng rất thận trong. Cát nhân ắt có thiên tướng, trước giờ hắn cho dù có gặp nguy hiểm cũng đều có cách vượt qua.”
Trải qua thời gian ở Huyết Vân Sơn cộng thêm việc tìm ra gian tế làm Đường Thiên Tiếu bất giác có một loại cảm giác tin tưởng dành cho Trác Phàm. Có thể nói chỉ cần Trác Phàm làm điều gì hắn đều có thể an tâm.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa lớn, một thanh niên cùng một đám nữ nhân bước vào.
Trác Phàm vừa vào ngõ đã cười ha hả: “Các vị đã đông đủ rồi sao? Vị này hẳn là Các chủ Tinh Vẫn Các đi?”
Thái Sử Kinh cũng cười lên tiếng: “Tiểu hữu là Trác Phàm sao? Ta nghe Thanh Vân nhắc đến ngươi suốt ngày a. Lần này nghe được ngươi thông tri hắn liền đòi đi theo nhưng vì tình hình quá nguy hiểm cho nên ta để hắn ở lại Phong Lôi Trấn.”
Nói xong hắn quay mặt nhìn đám người Bạch Minh Nguyệt ở phía sau gật đầu chào hỏi.
Đường Thiên Tiếu thấy tất cả đã đông đủ bèn mời hai vị gia chủ cùng Trác Phàm ngồi vào bàn, những người khác thức thời lập tức rời đi.
Thấy mọi người đã an tọa Trác Phàm bèn mở miệng lên tiếng: “Cảm ơn các vị nể mặt Trác Phàm mà đến đây hôm nay. Đầu tiên ta muốn bàn một chút về tình hình trước mắt của Thiên Vũ. Các vị thấy thế nào?”
Mọi người đều gật gù, Đường Thiên Tiếu nói: “Ta thấy hiện tại liên minh bên kia có thể đứng ra tấn công chúng ta bất kì lúc nào. Một mình gia tộc thì không thể chống lại chi bằng hợp tác cùng nhau đi.”
Hai người còn lại cũng gật đầu đồng ý. Thái Sử Kinh nghĩ một chút lại hỏi: “Nếu như đồng ý liên minh vậy thì ai sẽ là người đứng đầu?”
Câu hỏi này làm mọi người bất giác trầm mặc. Ở đây ai cũng đều là một trong bát thế gia uy chấn thiên vũ làm sao có thể chịu lép vế để người khác đứng trên dẫn đầu.
Nếu như liên minh có Đế Vương Phủ hoặc Chấn Thiên Sơn thì ba người họ không hề chần chừ mà sẽ chọn ra ngay. Nhưng mà đằng này lại không giống cho nên nhất thời không biết phải xử lý thế nào.
Cuối cùng đôi mắt ba người bất giác tập trung trên người Trác Phàm.
Dường như hiểu ý bọn họ, Trác Phàm bèn lên tiếng.
“Hiện tại liên minh kia e rằng sẽ không có động tĩnh gì đâu.”
— QUẢNG CÁO —
Mọi người nghe lời này đều hơi bất ngờ, Thái Sử Kinh nghi hoặc hỏi.
“Trác tiểu hữu nói vậy là có ý gì?”
“Lúc nãy đón lấy các vị lâu chủ, ta đã ra tay giết chết sáu tên cao tầng trưởng lão của liên minh. Đồng thời Nhị trưởng lão của Đường Môn là gian tế của đám người kia bị ta dẫn tới sào huyệt của bọn chúng tự bạo. Một cao thủ thiên huyền cảnh tự bạo thì sát thương không cần phải bàn, liên minh bên kia hẳn sẽ bị đại thương nguyên khí.”
Nghe những lời này, hai vị gia chủ nhìn sang Bạch Minh Nguyệt đang ngồi đó, thấy nàng gật đầu xác nhận làm họ không tránh khỏi chấn kinh.
Bởi vì cái gọi là cao tầng trưởng lão chính là những người đứng đầu có tu vi bậc nhất, đây không phải là hàng ngũ đại trưởng lão hay sao? Lại còn một lần giết sáu tên.
Đường Thiên Tiếu là kinh ngạc nhất, hắn cứ ngỡ Trác Phàm sử dụng Nhị trưởng lão để thực hiện giao dịch cho an toàn với đám người kia mà thôi.
Không ngờ Trác Phàm không những làm như vậy còn lợi dụng triệt để tên gian tế kia.
Mặc kệ mọi người đang chấn kinh, Trác Phàm nói tiếp.
“Tạm thời các vị vẫn sẽ hình thành liên minh có điều không cần phải chọn ra người đứng đầu bởi vị liên minh này chỉ là tiếng bên ngoài. Thực chất các vị vẫn duy trì là thế gia của Thiên Vũ đế quốc. Nếu ta đoán không lầm đằng sau liên minh ba nhà kia chính là Đế Vương Phủ.”
“Cái gì?”
Cả ba người đều bất ngờ, sau lưng đã có chút mồ hôi lạnh. Nếu như Đế Vương Phủ can thiệp vào thì thực lực quá chênh lệch e rằng bọn họ còn không chống đỡ nổi vài tháng. Thế nhưng họ vẫn không hiểu Trác Phàm bảo liên minh chỉ trên danh nghĩa là có ý gì.
Hiểu được mọi người nghi vấn Trác Phàm liền giải thích.
“Lúc trước đem Nhị trưởng lão đến Đế Vương Phủ chính là muốn xác nhận một điều liệu Đế Vương Phủ có phải là thế lực đứng sau hay không? Kết quả đúng như ta nghi ngờ. Mặt khác, đến bây giờ bọn họ vẫn không có động tĩnh gì chứng tỏ còn đang kiên kỵ.”
“Kiêng kỵ? Kiêng kỵ ai? Chấn Thiên Sơn sao?”
Đường Thiên Tiếu mở miệng hỏi.
“Chấn Thiên Sơn chỉ là một trong số đó. Kiêng kỵ nhất vẫn phải nói đến chính là hoàng thất. Bởi vì Thiên Vũ đế quốc nhìn chung vẫn là giang sơn của Hoàng đế. Chỉ cần giữ được thế cân bằng thì dù có mất đi một hai thế gia thì Hoàng đế vẫn sẽ không có động tĩnh gì.”
“Nếu như vậy không phải chúng ta trở thành con tốt thí hay sao?”
— QUẢNG CÁO —
Bạch Minh Nguyệt hỏi.
“Đương nhiên họ xem chúng ta là con tốt thí, có điều chúng ta sẽ không phải vậy. Bởi vì chúng ta đang nằm trong diện nguy hiểm cho nên phải tìm cách phá vỡ thế cân bằng này tìm cách kéo hoàng thất vào trong.”
Mọi người đều một mặt mơ hồ nhìn Trác Phàm. Kéo hoàng đế vào trong vũng lầy này nhưng mà bằng cách nào thì họ không biết.
“Ta đã làm xong rồi. Các vị hẳn là thắc mắc tại sao Đế Vương Phủ lại thèm khát công pháp tổ huấn của ba nhà Minh Nguyệt Lâu, Đường Môn cùng Dược Thải Đường như vậy đúng không. Ta tình cơ đọc được trong một điển tịch về một loại võ kỹ cao cấp có thể phân tách ra làm nhiều loại võ kỹ cấp thấp. Ba cuốn công pháp kia chính là ba mảnh ghép cho một loại cao cấp võ kỹ. Theo ta phỏng đoán thì hẳn là một món địa giai võ kỹ uy lực không hề tầm thường.”
Nghe đến đây mọi người đều hoảng sợ, Đường Thiên Tiếu vội lên tiếng: “Ngươi biết chuyện này sao lại còn giao cho bọn chúng?”
Trác Phàm thản nhiên nói: “Sao lại không giao? Dù thế nào cũng phải giao ra.”
Hắn ngừng lại một chút để mọi người kịp tiêu hóa thông tin sau đó nói tiếp.
“Bồ Đề Tu Căn hẳn là thuốc dẫn cần thiết để tu luyện bộ võ kỹ khi hợp nhất kia nếu như ta đoán không lầm thì là vậy. Ngay khi có đầy đủ, đám người Đế Vương Phủ chắc chắn sẽ lập tức yên lặng một thời gian. Một mặt vừa chuẩn bị nhân lực, mặt khác sẽ sẽ tu luyện võ kỹ, ít nhất một thời gian ngắn chúng ta sẽ được an toàn.”
“Sao ngươi có thể chắc chắn như vậy?” Bạch Minh Nguyệt hỏi.
“Đừng quên Đế Vương Phủ có một Gia Cát Tinh một trong tam đại trí tinh. Hắn là người thông minh đương nhiên sẽ chỉ làm những điều chắc chắn. Nếu ta là hắn, cách tốt nhất để hợp nhất thế gia chính là một mẻ bắt gọn. Điều kiện tiên quyết là Đế Vương Phủ phải siêu việt Chấn Thiên Sơn và có khả năng chống lại hoàng thất cho nên bọn chúng sẽ cần thời gian chuẩn bị.”
Nghe lời phân tích của Trác Phàm, mọi người mới hiểu ra ở bên trong có bao nhiêu huyền cơ. Việc này chỉ cần có một quyết định sai lầm e rằng gia tộc của bọn họ lập tức suy vong.
“Cho nên ta nói, thời gian này các vị không cần phải chọn ra người đứng đầu. Chỉ cần chú ý bồi dưỡng nhân tài cùng binh lực. Cho người chú ý tất cả hành động của các thế gia, chỉ cần bọn họ động thì chúng ta cũng lập tức động. Ta đoán ít nhất phải ba năm nữa việc này mới có thể tiến hành. Bởi vì cao cấp công pháp muốn luyện không phải đơn giản. Chỉ khi nào thật sự đại thành bọn họ mới dám hành động.”
Những gì Trác Phàm phân tích có thể nói là bọn họ không thể ngờ đến. Lúc này, Thái Sử Kinh mới đưa đôi mắt khâm phục nhìn hắn nói: “Chúng ta có thể tin lời của ngươi, mặc khác ta muốn khi người của Đế Vương Phủ có hành động, ngươi phải ở đây dẫn đầu bọn ta đối phó.”
Hai nhà còn lại đều không có ý kiến gật đầu. Đường Thiên Tiếu hiển nhiên tin tưởng năng lực của Trác Phàm còn Bạch Minh Nguyệt trải qua một hồi vừa rồi cùng với chứng kiến Trác Phàm giết chết sáu tên trưởng lão kia thì lập tức hoàn toàn tin phục.
“Được. Ta có thể hứa với các vị. Đoạn thời gian này e rằng ta không thể ở lại Thiên Vũ đế quốc. Trừ phi có biến cố gì, nếu không các vị không cần tìm đến ta.”
Trác Phàm lấy trong người ra một cái lệnh bài có chữ “Hoàng” đưa cho Đường Thiên Tiếu nói: “Khi có gì bất ngờ xảy ra, các vị hãy cho người đem lệnh bài này đến Thiên Ma Sơn. Ta sẽ lập tức trở về.”
“Thiên Ma Sơn? Thiên Ma Tông?”
Cả ba đôi mắt đồng loạt co rụt lại. Thiên Ma Tông chính là đỉnh tiêm ma tông của Tây châu vang danh suốt vạn năm nay làm sao bọn họ có thể không biết.
— QUẢNG CÁO —
“Ngươi là đệ tử của Thiên Ma Tông?”
Đường Thiên Tiếu lắp bắp hỏi. Những gì hắn nhận được chính là một cái gật đầu xác nhận từ Trác Phàm.
Hai người còn lại cũng một mặt chấn kinh, phải là thiên tài cỡ nào mới có thể được làm đệ tử của thương ma tông bọn họ đều biết.
Việc này làm bọn họ càng tin tưởng hơn lời nói của Trác Phàm. Dù sao phía sau hắn chính là một thương ma tông làm chỗ dựa. Nếu có thể ôm lấy cái bắp đùi này thì mọi chuyện có thể thuận lợi hơn một chút.
Nhưng bọn họ sao biết cho dù đám người bọn họ có xảy ra chuyện gì thì Thiên Ma Tông cũng không thể chen vào bởi vì Thiên Vũ đế quốc không thuộc phạm vi quản lý của Thiên Ma Tông. Trác Phàm cũng không nói đều này cha ba người
“Những lời cần nói ta đều đã nói xong, nếu các vị không còn việc gì thì ta xin phép cáo từ.”
“Đợi đã Trác tiểu hữu.”
Trác Phàm vừa định rời đi thì Bạch Minh Nguyệt lên tiếng cản lại.
“Không biết Bạch lâu chủ còn có gì dặn dò?”
“Không dám! Ta chỉ muốn hỏi Vân Vân nàng có ở cùng ngươi không?”
Từ lúc gặp Trác Phàm đến giờ nàng luôn muốn hỏi điều này nhưng tình huống lúc trước không cho phép đành phải đợi sau cùng mới có thể nói ra.
Chỉ thấy Trác Phàm mỉm cười mở lời nói: “Ngài yên tâm, nàng đã được ta đưa đến một nơi an toàn. Không lâu sau sẽ đưa nàng nguyên vẹn trở về.”
Đây là mong muốn cũng là lời thề của Trác Phàm với chính bản thân hắn.
Bạch Quan Thần Đồng – Thuấn Di
Nói xong hắn lập tức biến mất khỏi đó mà không để lại chút dấu vết gì.
Bạch Minh Nguyệt cũng thở phào một cái, chỉ cần Bạch Vân Vân không có việc gì thì dù Minh Nguyệt Lâu có chết hết thì vẫn còn nàng là duy trì một dòng huyết mạch.