Ở một nơi nào đó trên Thiên Ma Sơn, tại một khu đất trống, một nữ tử áo lam bước đến, dáng người thanh thoát như mây trôi, mắt ngọc mày ngài khuôn mặt đẹp có phần băng lạnh.
Nàng nhìn qua ngó lại một hồi thấy không có người liền lấy trong chỉ giới ra một đống dược liệu cùng một cái lò luyện đan.
Từng gốc linh dược được nữ tử cẩn thận bỏ vào bên trong dược đỉnh luyện hóa, một khắc sau đã bắt đầu tan ra tạo thì dược dịch trôi nổi.
Khuôn mặt nàng mắt đầu nhăn lại, đây là thời khắc quan trọng để kết đan cho nên thần sắc cực kỳ tập trung.
“Bùm” một tiếng, ngọn lửa trên tay đột nhiên mất kiểm soát cháy bừng lên làm dược dịch trong lò bốc hơi. Lò đan bị nổ, một làn khói đen bốc ra đen nghịt.
Khi làn khói tan dần nữ tử kia đã có chút biến hóa, một đám bụi than màu đen bám kín khắp cả khuôn mặt, đầu tóc gọn gàng lúc trước giờ có phần tan thương, có vài cọng đã cong cả lên.
Nàng há miệng ra ho một tiếng, một làng khói trắng cũng từ biện phun ra bộ dáng cực kỳ buồn cười.
“Rõ ràng không có sai sót, hẳn là cường độ lửa còn chưa đủ.”
Nữ tử lẩm bẩm trong miệng một hồi lại lấy ra một đám linh dược khác ra tiếp tục luyện đan.
“Không phải cường độ lửa chưa đủ mà là hơi lớn.”
Đúng lúc này, Trác Phàm từ đâu bước ra lên tiếng.
Nữ tử nhìn Trác Phàm một chút lại nhìn thấy lệnh bài của hắn đeo bên hông hơi bĩu môi lạnh lùng nói: “Ngươi lo mà tập trung tăng tiến tu vi đi, nếu không ở đây một thời gian hẳn chết là không thể nghi ngờ.”
Trác Phàm làm ra bộ dáng “khuôn muốn nghe thì thôi” sau đó quay người bỏ đi.
“Đợi đã.”
“Có chuyện gì?”
Nữ tử ngập ngừng một chút rồi lại mở miệng.
“Ngươi biết luyện đan sao?”
Trác Phàm thành thật gật đầu một cái. Luận về luyên đan e rằng cùng trang lứa hắn không có đối thủ.
Vừa hay hắn đi ngang qua nhìn thấy nàng đang kết đan bộ dáng chính là dùng tu vi cưỡng ép luyện một khỏa ngũ phẩm đan dược. Rồi lại nhìn khuôn mặt đen xì kia có chút buồn cười nên mới tiến tới góp ý.
Trác Phàm chẳng nói chẳng rằng đi tới cầm lấy đống dược liệu kia tất cả bỏ vào bên trong, bản chân hỏa từ tay phát. Lập tức tất cả linh dược gần như đồng thời được luyện hóa trước con mắt kinh ngạc của nữ tử.
Chưa đầy mười hơi thở, Trác Phàm đã đưa tay kết ấn, toàn bộ dược dịch đều hòa trộn hoàn hảo với nhau. Chỉ một lúc sau đã kết thành một viên tử phẩm đan dược ấm nóng, mùi hương nồng nặc tỏa ra.
“Thật không ngờ ngươi lại có kỹ thuật luyện đan tốt như vậy nha. Tiểu sư đệ, ngươi tên là gì?”
“Trác Phàm.”
“Thì ra là Trác Phàm sư đệ, ta tên là Hoắc Vũ Cơ. Ngươi có ý định dạy ta luyện đan không? Ta sẽ không bạt đãi ngươi đâu.”
Tuy Trác Phàm nhìn không ra tu vi của đối phương nhưng chắc hẳn ít nhất cũng là hóa hư cảnh. Mà lại hắn còn nhìn thấy bên hông nàng có một cái lệnh bài khắc chữ “Tinh” liền đoán nàng hẳn là tinh anh đệ tử.
Vừa nhìn đã đoán được nữ nhân này vừa là cái người có thực lực lại là một cái đan si. Có điều tuy là thích luyên đan nhưng có vẻ chưa từng được ai dạy bảo qua.
Gần một năm trước, Trác Phàm ra tay giết chết Trần Hạo Đông, lại biết ca ca của hắn qua lời của Chu Trọng đã là hóa hư tinh anh đệ tử. Cho nên lần này nếu thuận lợi thì kết giao một vị tinh anh đệ tử khác xem như cũng có chút an toàn.
Trác Phàm gật đầu nói: “Hẳn là được, Hoắc sư tỷ tại sao lại ở chỗ này lại còn luyện đan?”
Hơi ngập ngừng một chút, Hoắc Vũ Cơ mở miệng nói: “Từ lúc nhỏ ta đã thích luyện đan rồi. Có điều gia gia ta là một cái lão cổ hủ cứ một hai đòi bắt ta tu luyện. Cho nên ta mới có thời gian là liền trốn ra đây luyện đan.”
Nhìn kỹ lại Trác Phàm tu vi một chút Hoắc Vũ Cơ thầm đoán tên sư đệ này hẳn là có tư chất luyện đan mới được phá lệ cho gia nhập tông môn.
Bởi vì đoán cốt ngũ trọng e rằng là tiêu chuẩn thấp nhất để nhận vào, đệ tử mới vào tông bình thường ít nhất cũng từ bát trọng trở lên.
“Tiểu sư đệ, chỉ cần ngươi dạy ta thủ pháp luyện đan thì ở Thiên Ma Tông này bất kỳ tên đệ tử nào muốn làm khó dễ, chỉ cần nói tên ta liền không ai dám làm gì ngươi đâu.”
Vỗ ngực mình một cái, nữ tử khuôn mặt lấm lem đầy tự tin nói. Trác Phàm nhìn liền cảm thấy có chút mắc cười nhưng ráng nhịn không lên tiếng, đưa cho nàng một cái khăn.
Trong lời nói của nàng, hắn nhìn ra một manh mối chính là vị Hoắc sư tỷ này hẳn là mạnh nhất trong đám đệ tử tinh anh cho nên mới có thể hùng hổ nói như vậy.
Lúc này Hoắc Vũ Cơ mới ý thức được cái gì, cũng không nhận khăn từ Trác Phàm mà lấy trong người ra một cái khăn trắng thêu hoa khác lau chùi.
Nữ nhân dù sao vẫn quan trọng nhất là vẻ ngoài, nàng chải chuốt lại một chút sau đó đem khuôn mặt mong đợi nhìn Trác Phàm.
Hắn ngẩn người một chút, này cũng quá không có phong thái của đệ nhất đệ tử đi.
Hoắc Vũ Cơ bây giờ nhớ lại điều gì liền nói:
“Không đúng Trác sư đệ, ngươi vừa rồi là từ sườn phía đông đến sao?”
“Đúng a, ta vừa bế quan luyện công ở đó trở về.”
“Ngươi không sợ chết hay sao? Hơn chín tháng trước tông chủ đích thân ra lệnh không một ai được phép đến gần nơi đó. May mà không có hành pháp đệ tử phát hiện nếu không ngươi bây giờ đã phơi xác rồi.”
Trác Phàm hơi giật mình. Chín tháng trước không phải là lúc hắn đang bế quan hay sao?
Không muốn ở lại lâu, Trác Phàm bèn lấy ra một ngọc giản viết vài dòng sau đó đưa cho Hoắc Vũ Cơ nói:
“Cảm ơn sư tỷ đã nhắc nhở. Đây là vài tâm đắc của ta về thủ pháp luyện đan, ngươi có thể xem qua. Ta còn phải trở về sắp xếp một chút.”
“Ngươi không định dạy ta luyện đan sao?”
“Sao có thể, có điều đã lâu ta chưa trở về nên nghĩ cần báo cáo một chút. Hay là thế này, mỗi tuần ta sẽ đến đây một lần chỉ điểm sư tỷ luyện đan. Tỷ thấy thế nào?”
Hoắc Vũ Cơ gật gù, dù sao cũng không thể ép Trác Phàm ở lại, tu vi của hắn quá thấp nếu không có thời gian tu luyện e rằng rất dễ bị trục xuất khỏi tông môn.
“Được rồi ngươi trở về đi, bảy ngày sau ta lại gặp ngươi ở nơi này. Nhớ là ai bắt nạt liền nói tên ta ra.”
Trác Phàm mỉm cười gật đầu sau đó bái biệt rời đi.
Tại hoa viên bên trong Hoàng cơ phủ, Lục Phi Thanh thân hình gầy gò, mái tóc muối tiêu vẫn đang miệt mài cầm chổi quét rác.
“Lục lão. Đã lâu không gặp a.”
Nghe thấy có người gọi mình, lão giật mình quay lại liền thấy Trác Phàm khuôn mặt vui vẻ đang nhìn mình.
“Trác Phàm ngươi trở về rồi a. Thế nhưng mà tu vi của ngươi?”
“Không có gì, chẳng qua ta ngộ đạo cho nên dẫn đến tu vi thụt lùi thôi. Không có gì đáng kể.
Thấy lão kinh ngạc như vậy Trác Phàm không ngoài ý muốn nói.
Ấy vậy mà Lục lão nghe được lời này không khỏi kinh hãi vội ném chổi xuống nhìn ngó Trác Phàm một vòng sau đó nói
“Chúc mừng ngươi, hẳn là đã ngộ ra điều gì mới mẻ nên mới có sự đột phá như vậy.”
Trác Phàm nghe thế ngẩn người. Người ta đột phá là tu vi tăng tiến có được hay không, ta còn giảm mất hai cấp đây.
Dường như nhận ra Trác Phàm suy nghĩ, Lục Phi Thanh vuốt chòm râu thâm ý nói.
“Đại đại không phải là bước lên đỉnh cao lực lượng mà chính là trở về bản ngã. Chỉ có trở về bản ngã thì thực lực mới gọi là tăng tiến. Trước giờ tu giả chỉ có cách tăng tiến tu vi chứ làm sao giảm được tu vi mình xuống.”
Trác Phàm nghe như vậy giật mình nghĩ lại. Đúng là như vậy, trước giờ chưa hề có ai khiến tu vi mình thụt lùi lại như vậy, ít nhất thì ngoài hắn ra chưa thấy có ai khác.
Mặt khác dường như tuy tu vi bị giảm xuống nhưng thực lực lại có phần tăng lên. Nguyên lực bên trong thân thể hắn dường như càng vận chuyển hùng hồn hơn trước.
Điều này trước nay hắn chưa từng giảm giác qua, chỉ là nghe câu nói của Lục Phi Thanh nên mới cẩn thận xem xét mà thôi.