Trác Phàm nhìn Tiểu Lam một cái, lại nhìn về phía khán đài nơi có Bạch Vân Vân sau đó hắn không nói gì mà nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, thú hỏa của các thí sinh đều bắt đầu phóng ra hỏa diễm. Các tên luyện đan sư mừng rỡ lần lượt phân chia để luyện đan.
Những người như Đường Liên, Đới Ngọc Thạch đều là thiên tài luyện đan. Nhìn thấy chưa tới lượt mình liền ngồi xuống minh tưởng. Đây là một trạng thái rèn luyện tâm cảnh cần có đối với một vị luyên đan tông sư. Trong lúc minh tưởng, hai người có thể suy nghĩ làm cách nào để luyện ra đan dược có chất lượng tốt nhất.
Thời gian cứ thế trôi qua đến hơn một canh giờ, càng về cuối cuộc thi số lượng khán giả không những không ít đi mà ngược lại đông hơn trước rất nhiều. Nhiều hàng ghế đã chật kín đến mức hai người phải ngồi cùng một ghế. Duy chỉ có một nơi không ai dám đến gần chính là vị trí ngồi của Âu Dương Phách. Hắn ngồi nhìn mây nhìn trời rồi lại nhìn đám người đang luyên đan bên dưới với khuôn mặt chán chường. Thỉnh thoáng hắn lại liếc sang Trác Phàm đang nhắm mắt đằng kia, đôi mắt hiện ra một vẻ kì dị khó thấy.
Lại qua nửa canh giờ, ngoại trừ Trác Phàm, Đường Liên, Đới Ngọc Thạch ra thì những người khác đều đã luyên đan xong. Tiểu Lam cầm bảy bình đan dược trên tay không khỏi thở dài. Phần lớn đều là ngũ phẩm linh đan, riêng tên mang theo ngũ cấp thú hỏa nhờ vào hai ngụm tiên huyết miễn cưỡng luyện ra lục phẩm hạ phẩm đan.
Lần này đến lượt của Đường Liên. Hắn mở đôi mắt sáng ngời của mình ra, sau đó đứng dậy kết ấn. Hỏa Viêm Sư Vương đứng bên cạnh khẽ gầm lên một tiếng. Nó há miệng to ra, một viên hỏa cầu bay vào bên trong làm lò đan nóng rực lên.
Ngay sau đó, những gốc linh dược được để sẵn trên bàn lần lượt được hắn cách không đem ném vào trong lò đan. thủ pháp Khống Hạt Cầm Long của Đường môn được hắn vận dụng cực kì nhuần nhuyễn. Cứ như thế từng gốc từng gốc dược liệu lại được luyện hóa thành dược dịch.
Mỗi khi lò đan bắt đầu nguội dần, Hỏa Viêm Sư Vương lại phun ra một quả hỏa cầu bên dưới đáy lò. Khoảng thời gian giữa hai lần phun đều được tính toán cực kì chuẩn xác. Đến khi toàn bộ linh dược đã được luyện hóa, Hỏa Viêm Sư Vương gầm lên một tiếng, hít sâu một hơi phun ra một cột lửa bên dưới dược đỉnh.
Đôi mắt của Đường Liên dần chuyển sang màu tím, Tử Cực Ma Đồng cho phép hắn nhìn rõ từng giọt dược dịch đang sôi sục và đang bắt đầu đặc quánh lại. Hắn đưa tay lên cao, hỏa lực truyền vào dưới đáy lò càng trở nên mãnh liệt. Một lúc sau hắn hạ tay xuống, Hỏa Viêm Sư Vương cũng theo đó phun ít lửa hơn.
Bên trong lò, một viên đan dược to bằng ngón tay cái đã bắt đầu xuất hiện. Đường Liên lần nữa lấy tay trái dùng Khống Hạt Cầm Long lấy nó đưa lên miệng lò. Tay phải của hắn đấm mạnh vào ngực của mình phun ra một ngụm tiên huyết. Lại một ngụm khác phun ra, đan dược vốn dĩ trong suốt liền được nhuộm thành màu đỏ. Mùi hương ngào ngạt bốc ra phà thẳng vào mũi của mọi người.
Khó khăn hít thở một hơi, Đường Liên ra lệnh cho Hỏa Viêm Sư Vương dừng phun lửa sau đó đưa tay lắm lấy một dược bình, cẩn thận cho đan dược vừa mới luyện thành vào trong. Hắn quay mặt sang Tiểu Lam đang đứng ở kia, đem đan dược giao cho nàng rồi nói:
“Thực lực ta có hạn, chỉ có thể miễn cưỡng luyện chế ra thất phẩm hạ phẩm đan.”
Lời nói của hắn nói ra, toàn bộ khán giả đều vỗ tay khen ngợi thủ pháp luyện đan của hắn vô cùng hoa mỹ.
Người vui nhất có lẽ là Tứ trưởng lão sư phụ của Đường Liên, đôi mắt lão ta đẫm lệ hạnh phúc.
Mấy tháng trước, Đường Liên chỉ miễn cưỡng luyện chế ra được lục phẩm trung phẩm đan nhưng lần này chứng kiến sự chênh lệch thực lực của mình với ba người Trác Phàm, Bạch Vân Thiên cùng Đới Ngọc Thạch làm cho hắn trở nên cố chấp với luyện đan. Bằng chứng rõ nhất là hai ngụm tiên huyết vừa rồi làm cho sư phụ của hắn rất hài lòng.
Tiểu Lam nhận lấy bình dược cẩn thận xem nó xác nhận đúng là thất phẩm hạ phẩm đan rồi gật đầu trả lại cho Đường Liên.
Đến lượt Đới Ngọc Thạch ra tay, hắn nhảy thẳng tới lò luyện đan số mười liền thúc dục Cốt Viêm Lãnh Hỏa ra. Thiên địa linh hỏa quả nhiên không hề tầm thường, ngay khi lửa chạm vào đáy của lò đan, nó liền bùng cháy dữ dôi. Rất nhanh sau đó, lò đan liền nóng lên trông thấy.
Cảm nhận được nhiệt độ khủng bố của lò đan, Đới Ngọc Thạch gật đầu ném một gốc linh dược lên trên miệng lò rồi được chiếc đầu lâu kia phun một ngọn lửa khác đốt cháy. Một lúc sau linh dược dần tan ra tạo thành một giọt dược dịch rơi xuống. Cứ liên tục lặp lại như thế, từng gốc linh dược lại tiếp tục được luyện hóa. Toàn bộ mười tám loại linh dược khác nhau đã được hắn hóa thành dược dịch.
Đới Ngọc Thạch nhìn qua Trác Phàm đang nhắm mắt dưỡng thần khẽ thở phào một cái. Nếu lúc này Trác Phàm dùng thần thông kia không cho Cốt Linh Lãnh Hỏa đốt nóng thì đan dược kia nhất định sẽ thất bại. Lúc này hắn mới yên tâm tiến đến giai đoạn tiếp theo.
Đem dược dịch đã được luyện hóa ra bên ngoài, Đới Ngọc Thạch thúc động Cốt Linh Lãnh Hỏa cẩn thận bao bọc chất lỏng vào hên trong. Trình độ khống hỏa của hắn dĩ nhiên không bằng Bạch Vân Thiên, nếu bình thường sử dụng bản chân hỏa, Đới Ngọc Thạch không cách nào làm hỏa diễm cẩn thận bọc lấy dược dịch như vậy. Nhưng dưới sự trợ giúp của thiên địa linh hỏa có linh tính bẩm sinh, đan dược đan được hình thành với tốc độ nhanh hơn bình thường gấp ba lần.
Đợi khi dược dịch sắp thành đan, Đới Ngọc Thạch cũng như Đường Liên đưa tay đấm vào ngực mình phun hai ngụm liên tiếp vào bên trong nó. Lập tức dược dịch không đông kết lại mà hóa thành chất lỏng màu đỏ đậm điên cuồng bắn ra tám hướng. Nếu không có ngọn lửa kia bao bọc e rằng nó đã hoàn toàn bay đi.
Đới Ngọc Thạch nhìn thấy Cốt Viêm Lãnh Hỏa dần không kiểm soát được chất lỏng màu đỏ đậm kia bèn đấm vào ngực mình thêm lần nữa. Lại một ngụm tiên huyết phun ra nhưng lần này hắn không phun vào dược dịch mà nhắm hướng Cốt Viêm Lãnh Hỏa. Chiếc đầu lâu kia sau khi được tưới tiên huyết như trở nên hưng phấn, ngọn lửa vốn dĩ màu trắng liền đổi sang màu đỏ như dung nham.
Ngọn lửa đỏ hưng phấn bao lấy dươc dịch bên trong. Dường như cảm nhận được hỏa diễm đã thay đổi, chất lỏng bên trong như đang hoảng sợ lập tức co rúm lại cuối cùng an ổn nằm im. Một lúc sau, một viên đan dược óng ánh như viên pha lê dần được hình thành. Dường như cảm nhận được cánh tay của Đới Ngọc Thạch đang đưa đến bắt lấy mình, viên linh đan kia lập tức run lên né đi.
Con ngươi của tất cả mọi người đều co lại, việc đan dược né đi đại biểu cho điều gì? Chính là luyện đan sư đã thật sư ban cho nó linh tính. Đây là cảnh giới mà chỉ có bát phẩm đan mới làm được.
Đới Ngọc Thạch cười lạnh nhìn đan dược né tránh, hắn đưa tay kết ấn, Cốt Viêm Lãnh Hỏa lập tức phun ra bao lấy bốn phía của linh dược làm nó run run lên một chút, sau đó ngoan ngoãn rơi vào bình dược trên tay. Sau đó, hắn đem bình dược vừa rồi ném cho Tiểu Lam không nói lời gì, chỉ đưa khiêu khích nhìn Trác Phàm từ đầu đến cuối đang nhắm mắt kia.