Người đá vị hán tử bay ra ngoài là một tên thanh niên khoản hai bốn hai lăm tuổi mặc bộ y phục màu xanh đen, đôi tay thon gọn dẻo như tay con gái. Khuôn mặt của hắn treo một nụ cười hiền hòa một cách giả tạo, tu vi ở Đoán cốt bát trọng. Hắn nhìn sang cô nương đứng đó liền nói
“Gia Hân muội muội, có chuyện gì ở đây sao lại huyên náo như vậy?”
Vị cô nương tên Gia Hân đáp: “Thì ra là Lý Minh Thuận thiếu gia. Không có gì, chỉ là mấy tên mắt chó không nhìn người mà thôi.”
Vị hán tử kia đang cố đứng dậy nghe nàng nói vậy không khỏi phun một ngụm máu tươi nhìn chằm chằm nam tử tên là Minh Thuận kia.
Lý Minh Thuận thấy hắn đang nhìn mình cũng nở ra một nụ cười nói: “Các ngươi cũng giỏi thật, ngay trong địa bàn này lại dám giành đồ của Bạch Gia Hân đệ tử yêu quý của Quỳnh Hoa lâu chủ nha.”
Hai người Trương Tiểu Uyển còn đỡ nhưng vị ca ca của nàng nghe vậy không khỏi biến sắc. Ai mà không biết vị Quỳnh Hoa lâu chủ này tuy là một người chính trực nhưng lại có thói quen bao che khuyết điểm. Hắn vội vàng thay đổi thái độ, cung kính nói: “Tại hạ là Trương Đại Nhân ở một nhị lưu gia tộc mà thôi. Nếu Uyển nhi đã giành linh dược này với nàng thì ta xin thay nàng xin lỗi Gia Hân tiểu thư. Nếu không còn việc ta xin phép đưa nàng đi trước.”
Lúc Trương Đại Nhân định đem muội muội rời đi thì Lý Minh Thuận bay tới kéo tay Trương Tiểu Uyển lại mở miệng nói: “Ngươi nói ngươi là Trương Đại Nhân? Thế ngươi nói xem ngươi là đại nhân hay ta là đại nhân.”
Trương Đại Nhân nghe thế liền vội vàng đáp: “Ngài tất nhiên là đại nhân, còn ta chỉ là tiểu nhân mà thôi.”
“Được rồi, ngươi có thể đi nhưng muội muội của ngươi thì ở lại đây. Bản thiếu gia muốn nàng hầu hạ ta một đêm.”
Nói xong, hắn liền kéo Trương Tiểu Uyển vào người nhưng bị Trương Đại Nhân dùng sức kéo lại. Muội muội của hắn bị hai bên kéo nhau không khỏi kêu lên một tiếng làm ca ca nàng hốt hoảng buông tay ra mặc cho nàng ngã vào người của Lý Minh Thuận.
“Mỹ nhân, hôm nay nàng bồi bản thiếu gia một đêm. Biết đâu ta hài lòng đem nàng về làm thiếp. Gia tộc của nàng sẽ trở thành phụ thuộc gia tộc của Vạn Xà Cốc chúng ta.”
Ở một bên, Bạch Gia Hân nghe hắn nói thế không khỏi mỉa mai: “Lý Minh Thuận thiếu gia, ngươi cũng quá tự tin vào địa vị bản thân rồi. Chỉ là đệ tử chân truyền của Tam trưởng lão Vạn Xà Cốc mà thôi, làm sao có thể bằng một lời nói liền đem cả một gia tộc trở thành phụ thuộc.”
Trương Đại Nhân cũng không kiên nhẫn lên tiếng nhìn muội muội mình giãy dụa trong lòng Lý Minh Thuận nói: “Lý thiếu gia, gia tộc chúng ta chỉ là nhị lưu gia tộc không dám trèo cao. Xin Lý thiếu gia hãy thả tiểu muội ra. Xung quanh đây rất nhiều người, ngài cũng nên chú ý bộ mặt của Vạn Xà Cốc của mình.”
Trương Tiểu Uyển thấy cánh tay đang ôm mình thả lỏng ra một chút liền vội vàng thoát ra. Còn Lý Minh Thuận đôi mắt có sát khí mơ hồ hiện ra nói: “Ngươi dám uy hiếp ta?”
“Ta chỉ nói những gì hiển nhiên mà thôi.”
Trác Phàm ở xa thấy Trương Đại Bàn nói vậy không khỏi thầm khen một câu “Có sĩ khí” sau đó nhìn Trương Tiểu Uyển đưa ca ca nàng rời đi mà không hay biết sát khí trên người Lý Minh Thuận càng lúc càng nhiều.
Khi hai người quay lưng bước đi được mười trượng, Lý Minh Thuận liền phóng người đuổi theo đưa tay đánh một chưởng vào lưng của Trương Đại Nhân. Hắn cười lạnh nhìn một chưởng kia lấy mạng đối phương nào ngờ một bóng người từ đâu chạy tới xô ngã huynh muội Trương Đại Bàn làm chưởng của hắn đánh vào khoảng không. Trùng hợp chính là bóng người kia ngã ra chân phải đặc biệt cao lại như đuôi bọ cạp đá vào tay Lý Minh Thuận là khuôn mặt hắn trở nên khó coi.
Trác Phàm sau khi xô ngã hai người kia vội vàng đứng dậy làm bộ mặt hối lỗi nói: “Thật xin lỗi, tại hạ thấy vợ sắp cưới của mình không kìm được vui mừng định xông đến ôm lấy nàng nào ngờ vấp dẫm phải cứt chó té.”
Bạch Gia Hân nghe vậy không khỏi phì cười. Một Đoán cốt tam trọng tu giả lại dễ dàng té khi dẫm phân như vậy, rõ ràng là cố ý cứu hai người kia một mạng còn chửi xéo Lý Minh Thuận.
Tất nhiên Bạch Gia Hân nhận ra thì Lý Minh Thuận cũng biết được. Hắn nhìn mọi người đang cười thầm mình thẹn quá hóa giận liền không nói gì chỉ quát lớn một tiếng đưa chân tung một cước thẳng vào ngực của Trác Phàm.
Một cước kia đạp vào bụng nhưng Trác Phàm lại như không phản ứng kịp nên bị bay ra phía sau ba thước ngã xuống. Hắn vội vàng đứng lên nói: “Công tử à, ta xin lỗi ngươi rồi. Có cần đánh nặng như thế không. Nếu như ngươi đánh ta rồi thì xem như vợ chưa cưới cùng ca ca của nàng đã xem như không có việc gì nữa rồi đúng không. Ta xin phép cáo lui nha.”
Trác Phàm lớn tiếng nói với Lý Minh Thuận nhưng thực chất là để cho mọi người xung quanh nghe thấy. Vị Lý công tử này ra tay đánh lén người khác không thành, thẹn quá hóa giận liền trút lên người Trác Phàm đã làm không ít người bĩu môi khinh thường. Nếu bây giờ hắn tiếp tục không cho họ đi thì Vạn Xà Cốc chắn chắn sẽ bị cười chê.
Lý Minh Thuân không cam tâm. Một cước vừa rồi người ngoài thì nhìn thấy hắn đã đá Trác Phàm văng ra nhưng thực chất khi chân hắn đạp vào bụng thì giống như đá vào khoảng không còn đối phương tất nhiên chỉ là giả vờ bay ra mà thôi. Hắn biết việc hôm nay không thể làm tới hơn nữa đành cắn răng bảo ba người cút đi.
Trác Phàm mang huynh muội Trương Đại Nhân ra đến cổng, lúc này Trương Tiểu Uyển mới mở lời nói: “Vị công tử này, đa tạ huynh giúp đỡ chúng ta. Huynh không sao chứ, một cước vừa rồi rất nặng.”
“Không sao không sao. Chẳng có thương tích gì cả.” Trác Phàm vẫy vẫy tay không để ý nói tiếp: “Cha của ngươi bị bệnh gì sao lại cần gốc linh dược kia.
“Không giấu gì công tử, cha ta lần trước ra ngoài bị linh thú đánh trọng thương kinh mạch vừa hay ta thấy gốc linh dược kia có tác dụng chữa trị nên mới mua nó nào ngờ.” Nói đến đây nàng không khỏi cười khổ một tiếng.
Trác Phàm theo huynh đệ nàng trở về thôn nhỏ. Mọi người thấy Trác Phàm đi vào vội vàng né ra, không ai muốn trêu chọc một người nháy mắt giết hai tên sơn tặc lợi hại được. Tất nhiên huynh muôi Trương Đại Nhân vào trước nên không biết chuyện của Trác Phàm. Họ chỉ cảm thấy có chút kì lạ mà thôi.
Trương Tiểu Uyển dẫn Trác Phàm đến một cái chòi nhỏ rách nát, bên trong có một người khoảng năm mươi sáu mươi tuổi sắc mặt trắng bệch đang nằm ở đó. Đám thuộc hạ canh gác thấy hai người trở về liền đứng lên chào.
Trác Phàm ngồi xuống đưa tay xem thương thế của người đang nằm kia sau đó nhét một viên đan dược vào miệng hắn rồi đứng dậy nói: “Thương thế khá nghiêm trọng, vừa hay ta có một viên đan dược phù hợp. Để hắn nghỉ vài ngày sẽ có thể ngồi dậy.”
Trương Tiểu Uyển cùng ca ca nàng vội vàng quỳ xuống cảm động nói: “Đa tạ công tử cứu giúp, ơn này nặng như núi. Nếu sau này công tử có việc gì cần Trương gia chúng ta giúp đỡ thì cứ việc nói. Dù lên núi đao xuống chảo dầu chúng ta cũng quyết không từ nan.”
“Không cần như thế đâu, ta chỉ là có duyên gặp mặt Tiểu Uyển cô nương lần trước nên tiện tay trợ giúp mà thôi.” Nói xong Trác Phàm liền rời đi.
Lúc này Trương Đại Nhân mới quay sang nhìn muội muội hắn nói: “Muôi làm sao quen biết được hắn?”
“A” Nghe thế Trương Tiểu Uyển dại ra một chút rồi sựt nhớ cái gì liền nói: “Lần trước ta vào thành quên đem linh thạch, thấy có một gốc tam phẩm linh dược có ích cho cha nên lén đem về bị phát hiện thì va phải hắn.”
Gõ đầu nàng một cái, Trương Đại Nhân không nói gì thêm bắt đầu chăm sóc cha của hắn.