Thải Lân nhìn thấy cảnh này khó tránh khỏi kinh hãi vội vàng nhào đến tấn công. Thế nhưng Đại Lực Kỳ Lân chỉ cần trừng một cái liền tạo thành một tầng bình chướng chặng đứng nó lại.
Nhìn ông ta cười lớn, Trác Phàm nhịn không được gầm lên. Nguyên lực điên cuồng vận chuyển mặc cho kinh mạch đang bị rối loạn.
Mỗi khi nguyên lực bị chặn lại, Trác Phàm lại càng vận lực nhiều hơn phá vỡ bức tường ngăn cản ấy ra. Chỉ trong chốc lát, khí thế phát ra từ trong cơ thể hắn làm không khí xung quanh bắt đầu biến đổi. Mặt nước hồ lúc này đã xuất hiện gợn sóng, gió lốc lại nổi lên. Trác Phàm từ thiên huyền tam trọng trực tiếp nhảy đến thiên huyền bát trọng.
Đại Lực Kỳ Lân phất tay một cái, mọi thứ xung quanh liền yên ả trở lại.
“Làm tốt lắm. Cuối cùng ngươi cũng có thể tự thân đả thông kinh mạch. Tiếp đến là phần quan trọng nhất, ngươi tuyệt đối phải giữ lấy tỉnh táo. Cơn đau này sẽ còn hơn Ngân Hà Kim Sa luyện thể gấp trăm lần.”
Trác Phàm lúc này mới hiểu lý do Đại Lực Kỳ Lân chọc tức hắn là vì muốn thông qua sực tức giận mà bạo phát tự thân vận hành nguyên lực. Tuy không biết kế tiếp ông ta định làm gì nhưng hẳn là đang giúp đỡ cho nên hắn cắn răng gật đầu.
“Nghe cho kỹ đây. Kinh mạch của ngươi quá yếu, ta sẽ dùng cái xác kia thay vào đồng thời cải thiện nhục thể cho ngươi. Trong lúc ta làm ngươi phải liên tục sử dụng Hấp Tinh Đại Hóa Quyết, chỉ có như vậy mới có thể tiếp nhận lực lượng mạnh mẽ của thể xác kia.”
Nói rồi ông ta đưa tay kết ấn, cái xác kia bay lên lơ lửng trước mặt của Trác Phàm. Một tầng năng lượng màu xanh phát ra chui vào trong cơ thể của hắn.
Hấp Tinh Đại Hóa Quyết không ngừng thúc động. Chỉ một thoáng sau Trác Phàm đã cảm thấy cơ thể mình như bị căng ra, thương thế bắt đầu khỏi dần.
“Đem tầng năng lượng kia vận chuyển trong kinh mạch toàn thân, càng chậm càng tốt.”
Trác Phàm cắn một chút đầu lưỡi lấy lại tỉnh táo sau đó làm theo lời của ông ta. Kinh mạch cùng gân cốt lập tức rộng ra không chỉ gấp ba lần thậm chí so với trước đó còn dẻo dai không ít.
“A…!”
Trác Phàm kêu lên một tiếng đau đớn nhìn xương tứ chi của mình bị Đại Lực Kỳ Lân rút ra sau đó thay thế bằng xương của chính cái xác của ông ta.
Phần thịt ghép vào lập tức thối rữa, dường như không thừa nhận được phần xương cốt thay thế của thánh thú.
“Mau tế ra Phần Viêm Hỏa!”
Bên tai Trác Phàm lại xuất hiện âm thanh của Đại Lực Kỳ Lân. Nguyên lực lập tức thúc động, xích viêm lập tức trào ra bao bọc lấy toàn bộ cơ thể. Xương cốt lập tức trở nên an tĩnh trở lại, từng khớp cơ cũng đang khép dần.
Thế nhưng một vấn đề khác lại xảy ra, ngay khi huyết dịch chảy đến tứ chi liền lập tức bị ứ đọng. Xương cốt thánh thú vốn chỉ có thể thừa nhận huyết mạch thuộc về thánh thú mà thôi.
Cho dù Hấp Tinh Đại Hóa Quyết đang bắt đầu luyện hóa mọi thứ thuộc về thánh thú kỳ lân nhưng trong lúc nhất thời không thể xong ngay. Máu tươi từ trong người Trác Phàm không được tuần hoàn liền đổi sang màu đỏ thẫm, tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Đại Lực Kỳ Lân nhất thời không biết giải quyết thế nào chợt nghe tiếng kêu lớn của Thất Thải Thôn Thiên Mãn.
“Đúng rồi, thay máu.”
Ý nghĩ này đột nhiên nảy ra trong đầu của ông. Ánh mắt nhìn qua Thải Lân dò hỏi, nó hiểu ý cho nên không chút do dự gật đầu.
Đại Lực Kỳ Lân đánh mặt xuống đất tạo thành một cái hố nhỏ, cánh tay cách không mang đến một ít nước trong hồ.
Thải Lân thấy thế liền cắn đứt một ít da trên cơ thể mình, một ít máu tươi chảy xuống bắt đầu nhuộm đỏ làn nước kia.
“Cơ thể ngươi chỉ là nhân loại cho nên không thể tiếp nhận huyết dịch đậm đặc của thánh thú bọn ta cho nên đành phải pha loãn ra. Nên nhớ Hấp Tinh Đại Hóa Quyết chính là chìa khóa có thể cứu sống ngươi. Một khi ngươi dừng lại xem như mạng nhỏ không còn.”
Đại Lực Kỳ Lân vừa lên tiếng cảnh báo vừa đem Trác Phàm bỏ vào bên trong nước hồ.
Trác Phàm ngưng trọng giữ vững tinh thần thi triển Hấp Tinh Đại Hóa Quyết hấp thu toàn bộ nước ở xung quanh. Cơ thể hắn mặc dù đau đớn nhưng lại không hề hé răng kêu lấy một tiếng.
Không phải bởi vì Trác Phàm chịu đựng đau đớn giỏi mà là hai răng của hắn đang cắn chặt đầu lưỡi cho nên không thể phát ra âm thanh, cơ hồ máu miệng cũng đã chảy ra khắp trên khuôn mặt.
Một thời gian sau, nước hồ dần trong suốt trở lại, Trác Phàm cũng đã hồng nhuận hơn trước rất nhiều. Tuy nhiên hắn vẫn không dám lơ là, Phần Viêm Hỏa vẫn thiêu đốt hừng hực toàn bộ cơ thể.
Mãi cho đến ba ngày sau, Đại Lực Kỳ Lân mới thở phào một tiếng gật đầu Trác Phàm mới dám thả lỏng ít nhiều. Phải đấu đấu tranh liên tục nhiều giờ liền, lúc này tinh thần của hắn cực kỳ suy kiệt.
Cảm nhận thân thể nhẹ nhàng hơn không còn đau đớn như trước, Trác Phàm mới biết mình đã thành công liền triệt để ngất đi. Không biết bao lâu sau, hắn mới lần nữa tỉnh dậy.
Bây giờ Trác Phàm đã hoàn toàn hồi phục, tu vi của cũng cảnh giới thiên huyền đỉnh phong. Mừng rỡ đảo mắt xung quanh, thân ảnh của Đại Lực Kỳ Lân hở gần đó cũng mỉm cười nhìn hắn, chỉ có điều bây giờ tàn hồn kia đã nhạt đi rất nhiều tùy thời đều có thể tan biến đi.
“Tiền bối. Ngài đây là?”
“Không có gì. Toàn bộ nguyên lực còn sót lại của ta đều bị ngươi thôn phệ ta đã không còn nhiều thời gian nữa rồi. Trước khi tan biến ta sẽ cho ngươi thêm một lần tạo hóa nữa.”
Nói rồi ông ta đột nhiên đưa tay kết ấn, thân ảnh mờ ảo hóa thành một luồng ánh sáng màu xanh chui vào cơ thể Trác Phàm. Trong đầu đầu hắn vang lên tiếng nói.
“Dùng Hấp Tinh Đại Hóa Quyết luyện hóa hoàn toàn năng lượng của ta tiến đến thần chiếu cảnh. Ngươi sẽ là người đầu tiên từ xưa đến nay có thể ngưng tụ thần hồn ở cấp độ này.”
Trác Phàm nghe vậy có chút động dung liền lần nữa thôn phệ nguồn năng lượng kia.
“Oành!”
Hắn đã đột phá Thiên Huyền Cảnh tiến đến cảnh giới thần chiếu cảnh.
Lúc này lực lượng nguyên thần trong cơ thể Trác Phàm đang ở trạng thái đỉnh phong. Hắn gần lên một tiếng sau đó kết hợp với nguyên lực áp súc chúng lại.
Tinh thần lực dần hóa lỏng tạo sau đó đông đặc lại. Trác Phàm đưa tay kết ấn, khí thế từ trong cơ thể phát ra, một tầng ánh sáng bảy màu theo đó soi sáng khắp nơi bên trong. Ảo ảnh một con kỳ lân dần được hình thành ngửa mặt lên gầm một tiếng làm cho cả một vùng thiên địa rung động.
Phía bên ngoài, hàng nghìn con Chấn Thiên Huyết Bức đang nhắm mắt treo ngược trên cành cây nghe thấy tiếng rống cũng hoảng hốt bay đi. Chúng cảm nhận được sự sợ hãi từ sâu trong huyết mạch của mình.
Trác Phàm nhìn ảo ảnh của con kỳ lân kia có chút không thật nói thầm: “Đây là kỳ lân thần hồn sao? Thần hồn của ta là một con thánh thú?”
“Đúng vậy tiểu tử. Ngươi ngưng tụ thần hồn chính là từ lực lượng của ta đương nhiên phải ra một đầu thánh thú thần hồn rồi.”
Trác Phàm giật mình: “Tiền bối. Hóa ra ngài còn ở đây? Sao ta không nhìn thấy được ngài?”
“Tiểu tử. Ta chỉ tồn tại được một thời gian ngắn nữa thôi. Hiện giờ ta đã là thần hồn của ngươi cho nên đừng làm mất mặt ta. Còn nữa, chỉ khi gặp phải địch nhân mạnh mẽ mới xuất ta ra. Đừng để ta hạ mình đánh nhau với đám thần hồn yếu như sứa kia.”
“Được. Ta hứa với ngài. Hiện giờ ngài có thể thả ta ra ngoài chưa?” Trác Phàm gật đầu liên lục nói.
“Ngươi đúng thật là vui quá mất não. Hiện giờ ta làm gì còn lực lượng nào mà cản trở ngươi.” Âm thanh bất mãn của Đại Lực Kỳ Lân lại vang lên.
“Đúng đúng. Vậy tiếp theo ta phải đi ra rồi.”