Bên trong hồ, Trác Phàm vẫn đang tiến hành đột phá. Có lẽ vì lượng linh khí ở đây nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều cho nên cơ thể đột phá càng lâu, hắn muốn hấp thụ nhiều hơn một chút thiên địa năng lượng để làm vững chắc căn cơ.
Đã ba tháng qua, một người một trứng vẫn kiêng trì bên trong dòng nước mát. Đại Lực Kỳ Lân đang chơi đùa với mấy viên tinh thể pha lê cao hơn cả một người trưởng thành., ánh mắt của ông thỉnh thoảng có chút chán nản liếc về thanh niên đang xếp bằng ngồi ở phía xa.
Đúng lúc này, mặt nước chợt gợn sóng, Trác Phàm nhảy ra khỏi hồ hạ xuống một nơi gần đó. Chưa kịp vui mừng vì đột phá thành công thì hắn đột nhiên phát hiện cả người lạnh cóng liền nhìn xung quanh mới biết mình đang đứng ở nơi cực hàn vội vàng bay đến vị trí ấm hơn.
Đang lúc ở trên không ánh mắt Trác Phàm đột nhiên chú ý đến một đóa hoa màu trắng nhìn qua thấy bình thường, kích cỡ chừng bàn tay người trông giống như một đóa mẫu đơn. Thân không có lá, ở dưới rễ cây có một tảng đá lớn đen xì. Ở phía trên đóa hoa màu trắng còn được hòa phối với vài nét màu đỏ tươi như máu làm người khác bất giác kinh tâm động phách.
“Đây là…? Tương Tư Đoạn Trường Hồng?” Thanh niên đôi mắt dán chặt vào đóa hoa mừng rỡ kêu to.
Ngoài việc ấp quả cự trứng bảy mau kia, việc quan trong hơn hết thảy chính là tìm kiếm loài vương hoa đỉnh cấp này. Nếu như được nó chấp nhận thì bệnh tình của Bạch Vân Vân sẽ có thể tỉnh dậy.
“Tiểu tử. Ngươi đến đây còn để tìm đóa hoa này sao?”
Đại Lực Kỳ Lân không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện lên tiếng làm Trác Phàm không khỏi nhảy dưng lên một cái cười khổ mắng thầm: “Đại ca a. Ngài có thể đừng bất ngờ xuất hiện được không. Ta tuy gan to nhưng tim cũng không chịu nổi kích thích như vậy đâu.”
Có mắng thì ở trong lòng nhưng bề ngoài Trác Phàm cũng chỉ thất thố một chút rồi gật đầu, mắt lại dán vào bông hoa đẹp đẽ đằng kia.
“Đúng vậy. Người yêu của ta bị trọng thương đang ở chỗ của Thanh Viêm Hỏa Phương. Chỉ cần mang đóa hoa này về nàng sẽ được cứu.”
Đại Lực Kỳ Lân trầm ngâm một chút lên tiếng.
“Ngươi có biết truyền thuyết về đóa Tương Tư Đoạn Trường hồng này không?”
“Có cả truyền thuyết nữa sao? Thanh Viêm Hỏa Phương chưa từng kể cho ta nghe.” Trác Phàm hơi ngạc nhiên lại cũng tò mò bèn chăm chú lắng nghe.
“Tất nhiên là có. Chuyện kể rằng từ xa có một thiếu niên trời sinh bản tánh điềm đạm. Hắn tập trung toàn bộ tinh lực vào một vườn hoa bằng gỗ tràn ngập các loài hoa với hàng vạn màu sắc khác nhau. Hắn bình thường hay ngắm hoa ngâm thơ, nâng chén thưởng nguyệt. Chỉ cần một nhánh hồng tàn rơi rụng là hắn lập tức đau thương vô hạn, lệ mãi tuông rơi, thu gom các cánh hoa lại mà đào đất mai táng.”
“Thường ngôn truyền rằng tình cảm của hắn đối với hoa đã khiến cho thiên địa cảm động, tiên hoa trên trời vì thế mà lén xuống phàm trần sống cùng với hắn như vợ chồng.”
“Ai ngờ rằng là mỹ cảnh không kéo dài được bao lâu thì bị thiên thần phát hiện ra liền rất tức giận cho rằng tiên phàm không xứng đôi bèn ra lệnh đem Tiên hoa tái hồi thần giới.”
“Thiếu niên nọ từ khi mất đi tình lữ, cả ngày than ngắn thở dài buồn bã u sầu mà sinh bệnh. Vì vậy mà khuôn viên sụp đổ, hoa cỏ héo tàn. Vườn hoa bỗng chốc trở thành một mảnh thê lương.”
“Một ngày bỗng có một vị lão già tóc trắng đi tới và nói cho hắn biết về cây hoa mẫu đơn màu trắng trong hoa viên mà hắn yêu bến kia chính là hóa thân người vợ yêu dấu của hắn, chỉ cần đem hoa hủy đi thì tiên hoa sẽ mất tiên thể mà giáng hạ phàm trần cùng hắn kết thành vợ chồng nhưng ngàn vạn lần không thể hủy đi khí hoa. Nói xong lão liền hóa thành một trận gió nhẹ bay đi.”
“Thiếu niên đột nhiên tỉnh ngộ, thầm hối tiếc chính mình đã đối xử lạnh nhạt với vườn hoa liền bắt đầu chăm sóc chúng trở lại. Hắn mặc dù yêu mến ái thê nhưng cũng không có nhẫn tâm đem hoa mẫu đơn đốt đi mà trái lại càng trân trọng hơn. Ngày đêm nhìn hoa mà rơi lệ ròng ròng, lệ khô tan nát cõi lòng, tương tư đoạn trường mà chết.”
“Lúc hắn lâm chung thì máu của hắn đã rơi trên cánh hoa. Ngươi nhìn cái huyết tí màu đỏ sẫm kia chính là tâm huyết của gã thiếu niên nọ. Hoa vật phi phàm rất kén chọn chủ nhân. Lúc hái cần thật tâm nghĩ đến tình nhân yêu mến, tình ý chân thành, phun ra một ngụm tiên huyết vào cánh hoa, nếu như hơi có chần chừ thì ngay cả hộc máu mà chết cũng đừng mơ tưởng đến việc hái xuống nữa.”
“Hoa sau khi gỡ xuống, chỉ cần ở bên cạnh chủ nhân liền vĩnh viễn không phai tàn. Hoa cắm trên đá Ô tuyệt nếu như mạnh mẽ đứt ra thì dược lực của Tương Tư Đoạn Trường Hồng này cũng đồng dạng hoàn toàn biến mất.”
Kể đến đây, đôi mắt của Đại Lực Kỳ Lân dường như có chút u buồn hoài niệm. Trác Phàm cũng cảm không thể không cảm thán.
“Không nghĩ rằng đằng sau loài vương hoa này lại là một câu chuyện bi thương đến như vậy. Nhưng mà tiền bối từ đâu biết được chuyện này?”
Trác Phàm biết vị này là thánh thú chi vương, chuyện của nhân loại dù cho thế nào cũng không thể biết được nhiều đặc biệt là truyền thuyết xa xưa. Đại Lực kỳ Lân nghe thế thở dài nói.
“Chuyện này là do năm xưa nương tử ta kể lại. Không giấu gì ngươi, nàng không phải là linh thú mà là một con người phàm trần chân yếu tay mềm.”
“Chuyện này sao có thể?” Trác Phàm hơi ngạc nhiên lên tiếng.
“Sao lại không thể? Ngươi đừng quên tuy chúng ta là thánh thú nhưng vẫn có thể biến hóa thành người. Năm đó trong lúc du ngoạn tình cờ ra tay cứu nàng, lúc đó ta vừa mới thành hình vẫn còn là một tên thanh niên chưa hiểu chuyện đời cho nên lầm lỡ. Thế nhưng tình cảm giữa chúng ta là thật lòng, nàng cũng đã hạ sinh cho ta một tên tiểu bảo bảo. Thế nhưng khi đó cũng là lúc nàng phải rời xa trần thế.”
Khuôn mặt của ông khi nhớ lại liền hiện lên nét buồn. Trác Phàm suy nghĩ một chút liền hiểu được nguyên do. Thân là thánh thú dòng máu cao quý, thế nhưng lại cùng một con người phàm trần bình thường có một đứa bé. Chính vì huyết mạch quá mạnh mẽ cho nên nương tử của ông không thể chịu đựng được cuối cùng phải bỏ mạng.
“Tiền bối, vậy đứa con của ngài còn sống sao?” Trác Phàm dò hỏi.
“Ta cũng không biết nữa. Năm xưa bị tên Đồng Đế truy đuổi lọt xuống vị diện phàm giai này, ta lúc đó trọng thương tự thấy mình khó qua khỏi nên đã nhờ Tiểu Thải đem nó phong ấn trong một viên cổ thạch bỏ lại ở đâu đó. Hiện tại cũng không biết hài tử của ta có còn sống hay không.”
Đại Lực Kỳ Lân thở dài trả lời. Tiểu kỳ lân là việc hắn trăn trở nhất cho tới bây giờ. Tuy biết chắc chắn con mình còn sống nhưng lại không thể đảm bảo bao năm qua nó đã phá kén mà ra hay chưa.
Trác Phàm nghi hoặc một chút nói thầm: “Người mà hắn nói không phải là Thanh Lân đó chứ?”
Nghĩ đến đây, Trác Phàm liền mở miêng hỏi lần nữa: “Có phải ngài đang nói tới một đứa trẻ hình người nhưng bên dưới lớp da có một tầng vảy xanh như ẩn như hiện hay không?”
“Ngươi! Ngươi như thế nào biết được.” Đại Lực Kỳ Lân kích động nói.
“Nếu như vậy thì ta đoán đúng rồi. Đứa bé quả thật vẫn còn sống, mà lại đang rất khỏe mạnh.”
“Hài tử con ta vẫn còn sống. Nó đang ở đâu, ngươi có mang theo hay không? Cho ta gặp một chút hài tử của ta.” Hai tay ông nắm chặt lấy vờ vai của Trác Phàm mà lắc.
Chỉ nghe thấy tiếng “rắc rắc”, khuôn mặt của Trác Phàm trở nên vặn vẹo. Xương bả vai của hắn đã bị chấn nát đau đớn dữ dội: “Tiền bối, ngài có thể nhẹ tay hay không, xương của ta đối với ngài không khác gì đậu hủ đâu.”
“Đúng đúng. Thật có lỗi, mau cho ta gặp con trai của ta.” Đại Lực Kỳ Lân có chút bối rối cười khan nhưng cũng không quên mục đích.
Hít sâu một hơi cố kiềm nén cơn đau, Trác Phàm thành thật khai báo: “Con của ngài không có ở đây, ta để Thanh Lân ở chỗ của Thanh Viêm Hỏa Phương để luyện tập rồi.”
“Thanh Viêm Hỏa Phương sao? Tốt tốt. Ở đó là tốt. Rất an toàn. Thanh Lân tên cũng rất hay. Ta thích.” Ông ta gật gù hài lòng, nhưng nỗi nhớ con lại không chút nào che dấu. Bởi vì bây giờ không có thực thể, chỉ là ảo ảnh ngưng kết cho nên nước mắt không thể nào tuôn ra mà thôi.
Trác Phàm sợ Đại Lực Kỳ Lân kích thích lần nữa mà xông đến bóp nát mình cho nên vội vàng nhảy lùi ra xa mắng thầm: “Hai cái cha con này đúng thật là. Lần đầu tiên gặp không thể cho ta yên ổn hay sao lại phải bẻ gãy vài cái xương mới được.”
“Sau khi xong việc ở đây, ta sẽ dẫn ngài đi gặp lại con mình. Hiện giờ ta liền muốn thu phục nó.”
Nói xong lời này, Trác Phàm liền bước đến chỗ của đóa Tương Tư Đoạn Trường Hồng. Hai mắt hắn nhắm lại, hàng loạt ký ức cùng với Bạch Vân Vân như còn mới mẻ, hiện rõ mồn một trong thâm tâm.
Lần đầu tiên gặp nhau ở bên bờ Minh Nguyệt Hà, cùng nhau nằm trên thảo nguyên ngắm tầng mây cao cho đến khi nàng đỡ một chưởng của Hoàng Phi Thanh. Đến đây, trong mắt Trác Phàm không kìm được chảy ra hai dòng lệ.
Một tay của hắn nâng lên, đấm mạnh vào ngực mình làm phun ra một ngụm tiên huyết đỏ tươi lên đóa hoa trước mặt.
Trác Phàm mở mắt ra từ từ cảm nhận thay đổi của Tương Tư Đoạn Trường Hồng.