“Còn trẻ tuổi như vậy đã có thực lực mạnh mẽ, nếu để tên tiểu tử này phát triển e rằng Trung châu gặp không ít rắc rối.”
Suy nghĩ này thoáng qua trong đầu Hắc Bạch Dạ Xoa. Việc thống nhất ngũ châu không thể một sớm một chiều là có thể xong ngay. Trước mắt bây giờ Trác Phàm thực lực còn yếu kém, nếu để thêm trăm năm nữa, thậm chí là vài chục năm nữa e rằng hắn có thể làm mưa làm gió gây không ít khó khăn cho bọn chúng.
Bạch Dạ Xoa lập tức vận nguyên lực đánh lui Tào Phi Chiến sau đó bay đến chỗ Hắc Dạ Xoa đang quyết chiến kịch liệt. Tình thế lúc này của Hắc Dạ Xoa có chút chật vật, hắn đã bị thương trước đó lại phải đối đầu với Dương Tiêu có tu vi cao hơn.
Nếu không phải Dương Tiêu sợ dư chấn đánh ra có thể làm lở núi ảnh hưởng đến đoàn người đằng trước thì Hắc Dạ Xoa từ sớm đã bại.
Thấy có người bay đến cứu trợ, Dương Tiêu vội vàng nhảy lùi ra sau. Lúc này Tào Phi Chiến cũng đã kịp thời bay đến. Thế trận chuyển sang hai đấu hai.
“Ca ca, để ta cản trở hai bọn chúng, ngươi mau đi giải quyết tên nhóc kia, đừng để hắn sống sót.”
Bạch Dạ Xoa vừa rồi thôn phệ được một lượng lớn nguyên lực của Tào Phi Chiến nhất thời khí tức mạnh hơn một chút mở miệng nói. Hắn bây giờ tự tin có thể miễn cưỡng duy trì một dấu hai với Dương Tiêu cùng Tào Phi Chiến một thời gian.
“Được! Nhớ cẩn thận.”
Hắc Dạ Xoa gật đầu sau đó quay người bay đi.
Dương Tiêu sao có thể không nhìn ra ý nghĩ của kẻ thù, Trác Phàm biểu lộ tài năng xuất chúng như thế e rằng đã lọt vào sổ đen của bọn chúng. Vội vàng bay đi đuổi theo, đúng lúc này, một đoàn hắc khí nhào tới bao vây là hắn không thể không lùi lại.
Bạch Dạ Xoa ngưng trọng đưa tay kết ấn, Thao Thiết U Linh lần nữa xuất ra, tiếng kêu rùng rợn vang lên, nhất thời một vòng kết giới bao phủ hai người Dương Tiêu ở bên trong.
Tuy không mạnh bằng lúc hai huynh đệ kết hợp nhưng lĩnh vực thần hồn là không thể coi thường, đây là thần thông chỉ một ít hóa hư giả có được nên đủ thấy nó mạnh đến mức nào.
Trong lúc nhất thời không cách nào thoát ra, Dương Tiêu cực kỳ lo lắng. Bên cạnh hắn, Tào Phi Chiến cũng đồng dạng lo cho Tào Phi Thần. Hai người điên cuồng tấn công vào kết giới.
Bạch Dạ Xoa phun một ngụm máu tươi nhưng vẫn nhất quyết không thu lại lĩnh vực.
“Ca ca, ngươi không mau thì ta có chết cũng theo ám ngươi đến cùng.”
Hắc Dạ Xoa phương xa nhắm thẳng Trác Phàm mà bay đến. Thần hồn xuất ra không nương tay đánh sâu vào cơ thể của đối phương.
Trác Phàm giật mình kinh hãi, hắn hiện tại không có khả năng chống lại thần hồn trùng kích của đối phương.
“Làm liều vậy.”
Kim Viêm Tam Phân Ma Long Quyết thứ thức ba Ma Long Chấn Thiên Ngâm
Một ngọn lửa màu vàng kim từ trên trán xuất hiện mang theo nồng đậm hủy diệt khí tức được Trác Phàm há to miệng nuốt trọn nó vào bên trong. Cơ ngực bắt đầu phồng lên, hắn hít một hơi thật sâu vận nguyên lực lên tới cực hạn.
Tiếng rồng ngâm vang lên mang theo sóng âm cực mạnh đánh thẳng về phía Hắc Dạ Xoa. Chiêu thức này được Trác Phàm thêm vào Kim Viêm cho nên có tác dụng còn mạnh hơn cả ý niệm giết người.
Hắc Dạ Xoa thấy đối phương liều mạng chống trả cười lạnh trong lòng. Thần hồn trùng kích sao có thể dễ dàng bị một tên tiểu tử thiên huyền cảnh cản lại cho được.
Quả nhiên y như Hắc Dạ Xoa nghĩ, Trác Phàm đở được đại bộ phần nhưng không tránh khỏi bị tổn thương. Đầu hắn bị trúng chiêu đau như búa bổ, ngọn lửa màu vàng kim không ngừng đốt cháy trên đỉnh đầu.
“Sao có thể? Trúng phải thần hồn công kích vẫn có thể còn sống?”
Hắc Dạ Xoa ngạc nhiên một chút nhưng rất nhanh sau đó bình thường trở lại. Dù đỡ được thì đã sao? Kết quả vẫn là chết mà thôi.
Hắn phi thân lao thẳng đến muốn một chưởng kết thúc đối phương. Nào ngờ Trác Phàm từ trong cơn đau dữ dội đột nhiên mở mắt ra, một tầng ánh sáng màu bạc nổi lên.
Bạch Quang Thần Đồng – Phá Không
Luồng năng lượng vô hình từ mi tâm bắn ra. Hắc Dạ Xoa không kịp né tránh, nhưng cũng may cho hắn là Trác Phàm bị thương nên ra đòn không chuẩn. Dù vậy cánh tay bên trái của hắn cũng bị bốc hơi mất.
“Aaaaa!” Kêu lên một tiếng đau đớn, tay phải của Hắc Dạ Xoa cũng đã đánh thẳng vào ngực của đối phương.
Trác Phàm phun ra một ngụm máu tươi, nguyên lực trong của hắn trong phút chốc không thúc động được đứng không còn vững, hắn đành phải đưa tay chống xuống đất.
Lúc này, Hắc Dạ Xoa đã bay đến tung một cước đá ra. Trác Phàm không kịp đỡ lấy liền bị hất văng ra khỏi đường đi. Nguyên lực không thể thúc động, hắn mất đi khả năng lăng không liền rơi thẳng xuống vực sâu.
Ở phía bên kia, Bạch Da Xoa cuối cùng duy trì không nổi lĩnh vực bị Dương Tiêu cùng Tào Phi Chiến hợp kích đánh tan. Hắn lần nữa thổ huyết nhảy lùi về phía Hắc Dạ Xoa.
“Trác Phàm!”
Dương Tiêu la lên một tiếng kinh hãi muốn đuổi theo nhưng đã không kịp. Trác Phàm đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn. Gió tuyết gào xé từng tiếng thê lương, đôi mắt Dương Tiêu theo đó cũng nổi lên sát khí.
Trác Phàm có mệnh hệ gì e rằng tông chủ khó bề bỏ qua, ai bảo lúc trước Trác Phàm quá nổi trội làm gì. Nguyên lực bắt đầu thúc động mạnh mẽ, đến lúc này hắn đã không cần thiết phải kiêng kỵ gì nữa. Trác Phàm đã chết, bọn tiêu đầu đằng kia chết thì có sao, cùng lắm nhiệm vụ thất bại trở về tông môn chịu phạt mà thôi.
Nhìn khí thế của đối phương, huynh đệ Hắc Bạch Dạ Xoa biến sắc, bất giác lùi lại hai bước. Rất nhanh bọn chúng liền có ý nghĩ giống nhau. Bỏ chạy.
Hai người lập tức đấm mạnh vào ngực mình, hai ngụm tiên huyết bay ra bị thần hồn bọn chúng nuốt vào. Tốc độ được đề thăng, bọn chúng ba chân bốn cẳng sử dụng bí pháp huyết độn thuật bỏ chạy. Trước khi chạy đi còn không quên đánh lên sường núi một quyền để cho tuyết lở xuống.
Dương Tiêu không kịp đuổi theo tức giật liền ra tay với mấy tên thần chiếu cảnh còn sót lại. Những tiếng la hét vang lên, hắn đơn thuần dùng tay không đánh đấm. Bốn tên thần chiếu cảnh cường giả không lâu sau đã thành một đống huyết thịt lẫn lộn chết trong đau đớn.
“Đúng là người của ma đạo.” Tào Phi Thần lúc này đã bình tĩnh hơn rất nhiều, thấy Dương Tiêu ra tay bất giác nuốt một ngụm nước miếng nói thầm.
Tào Phi Chiến ở đằng xa vội vàng dùng nguyên lực tạo thành màn chắn che chở cho đám tiêu đầu còn lại. Đợi cho tuyết lở trôi qua thì khung cảnh đã trở nên cực kỳ hung tàn.
Con đường tuyết trắng trên Tuyết Thanh Sơn chỉ trải qua mấy canh giờ đã nhuộm lên màu đỏ của máu tươi, xác người nằm ngổn ngang. Đoàn tiêu cục vận chuyển lúc trước mười một tên trong đó có một tên là Hóa hư cảnh nhị trọng bây giờ chỉ còn lại bốn tên tiêu đầu thần chiếu cảnh.
Tráng sĩ đi theo vận chuyển cũng chết hơn một nửa, số người còn lại cũng bị thương không nhẹ, hàng hóa bị tổn thất một phần ba. Đối với Dương Tiêu mà nói, tổn thất lớn nhất có lẽ là Trác Phàm.
“Dương chấp sự, ta biết ngươi buồn lòng vì Trác Phàm. Hắn là người xuất chúng nhất ta từng thấy. Nhưng mà ông trời đố kỵ người tài, ngươi là người trong ma đạo hẳn phải hiểu, tu giả sống chết đều trong khoảnh khắc mà thôi. Cái quan trọng trước mắt vẫn là đem giao đống hàng này đến nơi sau đó trở về tông môn trình báo.”
Tào Phi Chiến bước đến mở lời an ủi, thế nhưng nó có lọt vào tai Dương Tiêu hay không thì hắn không biết.
Một lúc sau, Dương Tiêu mới lấy lại bình tĩnh nhìn đám người đằng kia đang xử lý một chút thương thế mở miệng nói: “Đi thôi. Qua khỏi đoạn đường này là chúng ta đã có thể xong nhiệm vụ.”
Tào Phi Chiến mừng rỡ gật đầu sau đó sắp xết lại đội ngũ tiếp tục đi qua Tuyết Thanh Sơn. Trước lúc đi hắn còn không quên quay đầu nhìn về phía vực sâu vô tận cảm thán: “Không ngờ ma đạo lại có một kẻ đáng sợ như vậy. Cũng may mà hắn đã chết.”