“Ha ha. Vô ích thôi. Thần hồn của chúng ta chính là Thao Thiết U Linh, cho dù các ngươi có dùng nguyên lực bảo hộ thì không bao lâu sau cũng bị chúng ta thôn phệ sạch mà thôi. Cho dù các ngươi sức cùng lực kiệt thì chúng ta cũng không hao tổn bao nhiêu.”
Giọng cười rợn da gà như quỷ ma địa ngục vẫn không ngừng vang lên bên tai mọi người ở bên trong.
Dưới sự bảo hộ của ba vị hóa hư tu giả, tạm thời đám người Trác Phàm vẫn còn an toàn. Nhưng có lẽ chỉ sau một thời gian ngắn nữa thôi họ sẽ bỏ mạng lại ở nơi này.
Nhìn thấy mọi người đều hiện lên dáng vẻ bi thương, trên trung niên đột nhiên mở miệng.
“Hai vị hẳn là do hoàng đế Tinh Vân nhờ đến trợ giúp. Đa tạ thời gian qua đã âm thầm bảo hộ cho tiêu cục chúng ta. Trước tình thế nguy cấp ta muốn nhờ hai vị thêm một điều. Số linh dược cùng lương thực này nhất định phải đến được chiến trường Nam Châu, đó liên quan đến tồn vong của Tây châu bởi vì một khi Nam châu thất thủ Trung châu sẽ đánh thẳng sang ba nơi còn lại. Đám người này là huynh đệ của ta, sau khi ta chết mong các vị hẳn đem đám người họ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ trở về bình an.”
Còn không đợi hai người kia tiêu hóa thông tin, tên tiêu đầu kia đã loại bỏ kết giới xông thẳng ra bên ngoài.
“Ha. Cuối cùng cũng có một con chó con nhịn không được nhảy ra a.”
Gã trung niên cười lạnh, chân không ngừng đạp không bay đến kết gần kết giới thần hồn. “Để ta cho ngươi xem thế nào là chó cùng rứt dậu.”
Nói rồi cơ thể gã trung niên bắt đầu phình ra, nguyên lực thoáng chốc đạt đến cực đại. Cơ thể phát sáng lên, vụ nổ do Hóa hư tu giả tự bạo là không thể coi thường. Cả không gian đen tối tĩnh mịch lập tức được soi sáng lên như ánh dương hừng đông. Không khí lạnh băng cũng theo đó mà trở nên ấm áp.
Kết giới bằng hắc vụ xuất hiên một cái lỗ to lớn, mưa tuyết lần nữa rơi vào trong. Phía bên ngoài, hai người Hắc Bạch Dạ Xoa nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi. Bọn chúng không thể ngờ một tên khó khăn lắm mới tu được đến hóa hư cảnh lại tự bạo thần hồn tìm đường sống cho những người khác.
“Không xong, bọn chúng muốn thoát ra.”
Hắc Dạ Xoa la lớn nhắc nhở. Hai huynh đệ bọn chúng đồng thời kết ấn muốn nhanh chóng vá lại lỗ hở đằng kia.
Thế nhưng Dương Tiêu cùng Tào Phi Chiến làm sao có thể để bọn họ đạt được mục đích.
Nguyên lực trong cơ thể ngưng tụ, hai người đồng thời xuất ra võ kỹ mạnh nhất mà mình có được. Một đỏ một trắng hai luồng năng lượng lập tức xuất ra đánh thẳng vào lỗ hổng do tiêu đầu kia tạo ra.
Hắc vụ đang bao trùm lại hơi ngừng lai một chút rồi lại tiếp tục lấp lại cái lỗ kia. Ở bên ngoài Hắc Bach Dạ Xoa cười lạnh, lĩnh vực thần hồn của bọn hắn kết hợp lại rất mạnh, cho dù bị thương nhưng nhốt hai người Dương Tiêu cùng Tào Phi Chiến lại vẫn không thành vấn đề. Trừ phi một tên hóa hư cảnh khác tiếp tục tự bạo.
Đang lúc kinh bỉ trong lòng thì đột nhiên đôi mắt hai người co rụt lại, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Vội vàng định thần kiểm tra lại, chúng phát hiện nơi kết giới đang dần hoàn thiện lại một lần nữa xé toang ra.
Phía bên trong, hai người Dương Tiêu cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra: “Đòn tấn công toàn lực của ta vừa rồi dường như có hiệu quả a. Mà hình như kết giới phản ứng hơi chậm thì phải.”
Cả hai người đều nghĩ ngợi trong lòng như thế cho nên lại đánh ra thêm vài đòn nữa. Lập tức đám hắc vụ dần tan ra để lộ hai người Hắc Bạch Dạ Xoa đang phun máu tươi ở ngoài xa. Ít ai chú ý trong khoảnh khắc vừa rồi Trác Phàm như ẩn như hiện có một tầng hào quang màu trắng nổi lên trong mắt.
“Cuối cùng cũng thoát ra được. Xem ra dưới sự liên thủ của chúng ta vẫn có thể phá hư kết giới. Lĩnh vực thần hồn cũng không mạnh lắm.”
Dương Tiêu nghĩ công đầu thuộc về hai người bọn hắn cho nên bắt đầu xem nhẹ kẻ địch nhìn qua Tào Phi Chiến nói. Quả nhiên lão kia cũng có cùng suy nghĩ không ngừng gật đầu.
“Gia gia uy vũ. Dương chấp sự uy vũ”
Tào Phi Thần lúc này thở phào một hơi như gỡ được gánh nặng ra khỏi cơ thể liền nhảy cẩn lên tiếng cổ vũ. Đến bây giờ hắn mới biết tu vi của mình so với bên ngoài vẫn chỉ là một tên yếu ớt. Thấy kết giới phá ra liền nghĩ đến thực lực của gia gia cùng Dương Tiêu làm ra còn đâu bộ dáng kiêu ngạo như lúc vừa mới gặp Trác Phàm.
“Để chúng ta thử xem Hắc Bạch Dạ Xoa không còn lĩnh vực thần hồn nữa thì sẽ mạnh đến đâu.”
Dương Tiêu nhìn sang Tào Phi Chiến gật đầu một cái liền nhảy đến chổ Hắc Dạ Xoa đối chiến. Ở bên này Bạch Dạ Xoa muốn nhào đến cứu trợ nhưng bị Tào Phi Chiến cản lại.
“Các ngươi con mẹ nó còn không mau xuất thủ cho lão tử.”
Thấy tình hình không ổn, Hắc Dạ Xoa đột nhiên hét lớn lên, giọng nói như u linh vang vọng khắp cả Tuyết Thanh Sơn. Ngay sau đó, một nhóm mười tên tu giả thần chiếu cảnh từ trên cao lăng không nhảy đến.
Bốn tên tiêu đầu còn sống sót thấy thế vội vàng nhảy ra ứng chiến. Cũng may địa thế ở đây khá hẹp không phù hợp loạn đấu. Nhất thời thế trận chưa phân biệt mạnh yếu.
“Phi Thần, mau trợ giúp đám người kia.”
Tào Phi Thần nghe vậy gật đầu liền đề khí nhảy lên đã thấy Trác Phàm bay đi trước. Hắn vội vàng đuổi kịp kéo Trác Phàm trở về quát lớn.
“Đây là thần chiếu cảnh cường giả đánh nhau, thiên huyền cảnh như ngươi chen vào làm gì. Mau trở về bảo vệ hàng hóa đi.”
Trác Phàm mặc kệ tên não tàn này cứ tiếp tục phi thẳng đến chỗ hai tên thần chiếu lục trọng một cao một thấp giao chiến. Thấy hắn không nghe lời, Tào Phi Thần cực kỳ tức giận nhưng cũng vận nguyên lực đuổi theo.
Cản trước mặt Trác Phàm, Tào Phi Thần vung tay đánh ra hai đạo phong nhận đi đầu. Hai người kia vội vàng né tránh làm phong nhận đâm thẳng vào trong vách núi, một lớp tuyết dày cộm lỡ xuống.
Hai tên thần chiếu cảnh thấy thế vội vàng nhảy lùi ra sau né tránh, mở miệng ra chửi lớn: “Tên này bị ngu hay sao vậy? Ở nơi này lại dùng chưởng khí. Đúng là người điên.”
Nghe thấy bọn họ mắng mình, Tào Phi Thần càng tức giận hơn.
“Đứng ở đây. Đừng cản trở ta.”
Hắn quay mặt qua Trác Phàm cảnh cáo sau đó nhào đến tiếp tục đánh nhau. Hàng loạt đòn tấn công tầm xa ập đến làm hai ngươi kia chửi bới ầm cả lên.
Trác Phàm vỗ đầu thầm trách Tào Phi Thần là giả bộ ngốc hay là ngốc thật. Nơi đây là núi tuyết có địa hình dốc, thế mà tên não tàn này lại dùng phong nhận đánh ra khác nào muốn cho tuyết lở. Như vậy thì hàng hóa tính sao?
Trong lúc Tào Phi Thần cười ha hả cho rằng đối phương sợ mình thì đột nhiên gia gia của hắn từ đâu bay đến gõ đầu. Vừa nãy thấy cảnh này lão đã tức đến sôi máu vội vàng đánh lui Bạch Dạ Xoa sao đó phi thẳng tới.
“Ngươi phá đủ chưa?”
“Gia gia ngươi làm sao?”
“Ngươi không thấy một đòn vừa rồi có một trận tuyết đổ ập xuống sao?”
“Thì sao a? Không phải bọn chúng rất sợ chúng ta hay sao?”
`Cạn lời với đứa cháu này, Tào Phi Chiến lần nữa lên tiếng.
“Mặc kệ thế nào, không được dùng nguyên lực đánh ra chưởng khí nghe rõ chưa?”
Lời còn chưa nói hết, hắn đã lần nữa bay đi tiếp tục cản trở Bạch Dạ Xoa.
Trác Phàm lần nữa xông lên trước mặt Tào Phi Thần, vừa muốn ra tay nhưng lại bị hắn kéo lại.
“Ngươi muốn làm gì? Châu chấu đá xe hay sao? May ở đằng sau ta, hai người bọn hắn ta không thể đấu lại nhưng có thể cầm cự được một chút thời gian đợi gia gia xử lí tên kia xong sẽ quay lại. Ngươi ở yên đó đừng có mà cản trở ta.”
Trác Phàm bất đắc dĩ dừng lại đành để tào Phi Thần lên trước.
Thấy Trác Phàm chịu phối hợp, Tào Phi Thần hài lòng, đôi mắt xuất hiện hàn khí, nguyên lực lập tức đề cao lên mấy phần. Lần này hắn không dùng chưởng khí nữa mà trực tiếp nhảy thẳng vào giữa hai người kia.
Trác Phàm nhìn cảnh này lập tức chắc chắn Tào Phi Thần là một cái tên não tàn. Bởi vì chả ai trong tình huống một đấu hai lại xông vào chính giữa để đối thủ một trước một sau tấn công được. Cho dù Tần Phi Thanh có mạnh hơn thực lực thực tế đi nữa thì song quyền khó địch lại tứ thủ, như thế khác nào tự đưa mình vào thế khó khăn.
Quả nhiên như Trác Phàm suy đoán, Tào Phi Thần như nghé con không sợ cọp hung hãn tấn công dồn dập. Lúc đầu nguyên lực tràn trề bị hắn lãng phí cho nên chỉ qua vài hơi thở đã bắt đầu có dấu hiệu thở dốc.
Thêm mười chiêu đã bị tên cao ở đằng sau lợi dụng sơ hở đánh cho hộc máu. Khí tức lập tức rối loạn, đôi mắt Tào Phi Thần hiện ra vẻ sợ hãi. Hắn vội vàng vận chuyển nguyên lực đánh ra bốn phương tám hướng nhưng chỉ đánh vào hư không mà thôi.