Cuối cùng thì ngày xuất phát cũng đến, hôm nay Trác Phàm được Dương Tiêu dẫn đi đến một nơi chất đầy lương thực cùng linh dược.
Nhìn hàng đống đồ vật được xếp chồng cao ngất trên xe ngựa hắn cũng đoán được phần nào lần này là làm cái gì.
“Hẳn là nhiệm vụ vận chuyển đi.”
Đúng lúc này Dương Tiêu cũng đi đến nói.
“Không sai. Lần này chúng ta sẽ đem những thứ này đến chiến trường Nam Châu.”
“Tại sao không đem nó vào trong chỉ giới để thuận tiện vận chuyển a.”
Trác Phàm có chút thắc mắc, nếu làm theo lời của hắn không phải sẽ tiện lợi hơn rất nhiều so với để trên xe ngựa thế này hay sao?
Dương Tiêu đương nhiên cũng nhìn ra suy nghĩ của hắn bèn mở miệng giải thích.
“Cách đó không phải là chúng ta không nghĩ đến nhưng mà do Nam châu đang trong thời kỳ chiến tranh căng thẳng, bất kỳ thứ gì đi qua đều phải được kiểm tra cẩn thận. Cho nên phải bày ra hết như vậy mới là thuận tiện. Mà lại hai người chúng ta không trực tiếp là người đem đi mà chỉ đóng vai trò như tiêu đầu âm thầm bảo hộ hàng hóa mà thôi.”
“Vậy hàng hóa này là của người nào gửi đi.”
“Đây là đồ của Tinh Vân đế quốc do Thiên Ma Tông chúng ta cùng Thiên Địa Tông đồng thời quản lí. Lần này ngoài hai người chúng ta còn có thêm một tên chấp sự của Thiên Địa Tông đi cùng.”
Trác Phàm gật đầu nhìn xung quanh một chút. Đôi mắt hắn dừng lại ở một vị trung niên dáng người như một đại hán hào khí mười phần, khuôn mặt nghiêm túc, tu vi hóa hư bát trọng không thua gì Dương Tiêu.
“Kia hẳn là người của Thiên Địa Tông đi.” Trác Phàm chỉ tay về phía đại hán kia mở miệng nói.
“Ừm. Người kia là Tào Phi Chiến, chấp sự của Thiên Địa Tông. Ta đã từng có dịp gặp qua.” Dương Tiêu gật đầu xác nhận.
Theo bên cạnh đại hán là một nam tử cao ráo, khuôn mặt có phần tương tự Tào Phi Chiến thấy Trác Phàm đang nhìn về phía đó cũng nói nhỏ gì đó với ông ta.
Tào Phi Chiến dẫn theo nam tử kia đi về phía bên này chắp tay nói: “Chào Dương chấp sự, thì ra ngươi cũng được phân đi làm nhiệm vụ này nha.”
Trác Phàm thấy thái độ của đối phương có chút ngạc nhiên. Theo lý mà nói ma đạo cùng chính đạo ở chung không có xung đột đã là may rồi. Thế mà vị Tào chấp sự này lại không hề tỏ ra chán ghét hai người bọn họ.
Dương Tiêu cười đáp: “Chào Tào chấp sự, việc tông môn giao cho sao có thể không làm. Giới thiệu với ngươi đây là Trác Phàm đệ tử của Thiên Ma Tông chúng ta. Lần này dẫn hắn theo để học hỏi thêm kinh nghiệm.”
“Chào ngài, Tào chấp sự.” Trác Phàm đưa thay thi lễ cung kính nói.
Tào Phi Chiến nhìn Trác Phàm một lúc gật đầu rồi cũng chỉ tay về phía nam tử kia nói: “Thật trùng hợp ta cũng mang theo một người cùng đi. Phi Thần, đến đây.”
Nam tử tên Phi Thần nghe Tào chấp sự gọi liền bước đến một bước không tình nguyên đưa tay nói: “Chào, ta là Tào Phi Thần.”
Thấy thái độ của hắn như thế, Dương Tiêu không khỏi chau mày. Tào Phi Thanh thì càng là tức giận gõ đầu hắn một cái sau đó có phần xấu hỗ nói: “Đứa cháu này của ta tuy mới hai bốn tuổi nhưng đã là thần chiếu ngũ trọng thiên tài cho nên coi trời bằng vung, ta đã nhiều lần dạy dỗ rồi nhưng vẫn không được. Mong Dương chấp sự đừng chấp nhất.”
Dương Tiêu cười cười gật đầu nghĩ thầm trong bụng: “Hai mươi tuổi, thần chiếu ngũ trọng đúng là thật có vốn liếng để kiêu ngạo. Có điều như thế thì sao? Trác Phàm còn vượt cấp đánh nhau với thần chiếu đỉnh phong đấy.”
Rất nhanh sau đó, bốn người liên thay y phục như là tiêu đầu gia nhập vào đám người phụ trách vận chuyển. Mỗi người đều mang theo ma bảo cùng linh bảo che dấu tu vi. Đây là yêu cầu của Tinh Vân đế quốc, bọn họ không muốn đám người tiêu cục này ỷ vào có cường giả hộ tống mà lơ đễnh cho nên mới yêu cầu hai tông bí mật đi theo.
Không thể không nói lần chuyển hàng này rất quan trọng, Tinh Vân đế quốc vậy mà cử ra tận mười tên thần chiếu cảnh cùng một tên hóa hư cảnh nhị trọng đồng thời bảo hộ, mặt ai cũng hiện lên vẻ ngưng trọng.
Xe ngựa dần dần lăn bánh, mười một người kia cưỡi ngựa dẫn đầu đi trước. Bốn người Trác Phàm mỗi người ngồi trên một chiếc xe chở hàng phân biệt đầu cuối để kịp thời phản ứng.
Dọc đường rời khỏi Tây châu rất thuận lợi, bởi vì có lệnh bài của Tinh Vân đế quốc cho nên mỗi quan ải đều chỉ xem qua liền mở công cho đoàn người đi qua.
Những ngày đi theo đoàn người, Trác Phàm cũng biết được một chút tình hình ở Nam châu. Nơi đây có một gia tộc đỉnh tiêm có thể đứng ngang hàng với Song Long Tông của tây châu gọi là Công Tôn gia tộc. Ở đó cao thủ nhiều như mây, thiên tài vô số.
Trung châu từ lâu đã luôn nhìn ngó khu vực của bốn châu còn lại. Dưới sự dẫn dắt của Nam Cung thế gia chi phối toàn bộ trung châu nhiều năm qua liên tục mở rộng địa bàn, đưa quân đánh vào Nam châu.
Tình hình căng thẳng cho nên Công Tôn Thượng Quang, gia chủ của Công Tông gia tộc, đã gửi ngọc giản yêu cầu ba châu còn lại viện trợ. Đoán được điều này cho nên quân của Trung châu một mặt xâm lược một mặt cho quân chiến lấy những quan ải chủ chốt kiểm soát.
Bởi vì tính đến sự an toàn cho nên lộ tuyến của đoàn vận chuyển khá xa. Họ phải đi đường vòng lối nhỏ để tránh phục kích đi tới những nơi chưa bị Trung châu chiếm đóng.
Đoàn xe dừng lại ở một bãi đất trống trong khu rừng ven biên cương giữa Tây châu và Nam châu. Không ai nổi lửa đề phòng bị chú ý, chỉ tùy ý lấy lương khô chuẩn bị sẵn lót dạ.
Đối với tu giả mà nói đến đoán cốt cảnh đã có thể tích cốc không cần ăn uống, nhưng đa số người tham gia lần này đều là các thanh niên có thể chất tốt tu giả chỉ có hơn hai mươi người. Trác Phàm cùng ba người còn lại cũng tập trung một chỗ sau đó phân công canh gác.
Đêm nay Trác Phàm tìm một nơi khá xa để đột phá. Ngày di chuyển tối tu luyện đã làm cho nguyên lực trong người Trác Phàm có dấu hiệu tràn đầy. Hắn nói vài lời với Dương Tiêu một chút thì rời đi.
Sáng hôm sau trở về, Trác Phàm đã thuận lợi trùng kích thiên huyền nhị trọng.
“Tính đến hôm nay, chúng ta đã đi được một nửa đoạn đường. Bắt đầu về sau sẽ có rất nhiều nguy hiểm mọi người nhớ nâng cao cảnh giác.”
Tên tu giả hóa hư cảnh cưỡi ngựa đằng trước lớn tiếng dặn dò.
Lại thêm một tháng đi qua, đoàn xe đã đi qua tổng cộng năm quan ải của Nam châu. Tại đây cảnh tượng chiến tranh hiện ra trước mặt làm mọi người có chút kinh hãi.
Xác của binh sĩ mặc giáp nằm vương vãi khắp nơi, vũ khí còn dính trong người. Cây cối xung quanh bị nhuộm đỏ bởi màu máu tươi, không khí tanh tưởi phà thẳng vào mũi.
Có một nhóm người chuyên gia phụ trách thu lại vũ khí của đám binh sĩ tử trận và chôn thây. Mặt ai nấy đều hiện lên vẻ mặt tang thương của chiến tranh. Các thanh niên tráng sĩ ở làng mạc gần đó cũng vì thế mà tòng quân ra trận.
Một khi Nam châu vỡ trận, bọn họ làm gì còn nơi để sống cho nên đây là điều gì nhất mà họ có thể làm. Không thể không nói, kể từ ngày Trung châu đem quân sang, ngày càng nhiêu tu giả tán tu dưới lời kêu gọi của Công Tôn Thương Quang đều gia nhập chống giặt. Nhờ thế mà tình hình trước mắt có sự khởi sắc, hàng loạt quan ải trọng điểm dần được chiếm trở về.
Những cảnh này chỉ lọt vào mắt của đám người vận chuyện chứ tâm trí bọn họ lại chẳng để ý đến. Nhiệm vụ chính lúc này chính là thuận lợi vận chuyển rồi trở về mà thôi.
Trác Phàm ngồi trên xe ngựa lục lại trí nhớ. Theo như Thanh Viêm Hỏa Phương nói thì Băng Hỏa Lưỡng Cực Cốc nằm bên dưới một ngọn núi tuyết phủ quanh năm, có một dòng suối lạnh chảy xuống. Nơi cuối tận cùng của con suối chính là một cái hồ nước nóng bởi dung nham.
Chính vì cái hồ hòa trộn hai loại nước như thế cho nên mặt hồ tồn tại hai thái cực trái ngược nhau, hai màu đỏ xanh hòa phân biệt nên được gọi là Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.
Muốn vào bên trong cũng cực kỳ khó khăn bởi vì có dung nham nên không khí chứa một lượng lớn lưu huỳnh. Tầng khí độc dày đặc này làm các tu giả không cách nào có thể tiếng vào bên trong.
Chưa kể đó, một số hóa hư cảnh phía trên cường giả xuất ra thần hồn cũng không cách nào dò xét được do tính ăn mòn cùng nhiệt độ bên dưới. Thần hồn cực kỳ nhạy cảm với mọi thứ cho nên không ai dám mạo hiểm.
Ngoài ra ở bên dưới còn tồn tại một số linh thú có thể sống ở môi trường đầy chất độc và chịu được nhiệt độ cao. Bao nhiêu năm qua không ai dám vào bên trong cho nên cấp độ của linh thú bên dưới vẫn là một cái ẩn số.
Chính Dương Tiêu cũng không hề biết mục đích lần này của Trác Phàm là Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, nếu không có cầu xin hắn cũng không dẫn Trác Phàm theo.
“Thật không ngờ lộ tuyến lại đi qua một nơi gần đó.” Trác Phàm cầm tấm bản đồ trên tay lẩm bẩm.
Đúng lúc này, tên tiêu đầu dẫn đầu cho ngựa dừng lại nói.
“Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi đêm nay, sáng ngày mai chúng ta phải đem hàng di chuyển qua Tuyết Thanh Sơn.”
Trác Phàm cùng mọi người bèn dừng lại, cho ngựa uống nước và ăn chút cỏ khô.