Tâm ma là một thứ vô cùng tồi tệ khi nhắc đến. Nó chính là hình dáng của Kẻ Phản Bội sau khi chiến đấu với Dị Nhân Tổ và bị người nguyền rủa vĩnh viễn phải trở thành cái bóng của kẻ khác. Chính vì thế nên khi tu luyện cấm kỵ nhất chính là tâm ma nên các tu tiên giả thường không tu luyện quá nhanh, căn cơ ổn định nhưng dần dần bị bỏ qua vì sự phát triển chóng mặt của nhân loại.
Trì Nguyệt Hi nhớ là bản thân không có tu luyện quá nhanh, không lý nào mà tâm ma lại xuất hiện tại đây cả. Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?
"Ngươi đang tự hỏi vì sao bản thân không tu luyện nhanh mà vẫn có tâm ma xuất hiện thì đừng nghĩ nữa" Tâm ma cười nhạt: "Tâm ma xuất hiện không cần phải dựa vào cái thứ đó mà chỉ cần ngươi bước vào con đường tu tiên, có quá nhiều oán niệm thì tâm ma sẽ được sinh ra."
Càng nghe, Trì Nguyệt Hi càng khó chịu. Nàng không thể tin nổi chuyện này. Nhị sư phụ đã từng nói với nàng là nàng bẩm sinh thiên phú Mộng căn hơn người, đôi khi Mộng căn sẽ xuất kiểm soát và đầu độc nàng như Độc căn. Chính vì vậy nên phải kiểm soát thật tốt. Chẳng lẽ...
"Nói! Ngươi muốn cái gì?!" Trì Nguyệt Hi thủ thế.
"Tất nhiên là chiếm lấy cơ thể ngươi rồi!" Tâm ma cười điên dại lao đến tấn công nàng.
Nàng thủ thế, dùng lực tay xoay chiều cơ thể một cước đá tâm ma văng thẳng vào tảng đá lớn gần đó. Đây là một loại công pháp phòng thân cho nữ nhân khi đi vào ban đêm hay gặp mấy tên biến thái mà sư phụ đã truyền cho nàng.
Tâm ma không bị thương, nó cười rồi đứng lên, phủi bụi trên người xuống. Mấy chiêu rách này làm sao giết nó chứ!
Nó lao đến định tấn công nàng thêm một lần nữa thì không gian bắt đầu biến động, cảnh vật xung quanh bắt đầu phân rã thành từng điểm sáng khiến Trì Nguyệt Hi hoảng sợ không biết làm sao. Chân nàng có cảm giác trôi nổi trong không khí cố gắng tìm được trụ bám của bản thân.
"Oa!"
Trì Nguyệt Hi choàng tỉnh thì thấy xung quanh có rất nhiều người đang nhìn nàng cùng các tinh linh. Nguyên Ngọc vội kiểm tra, thấy nàng không sao mới thở phào nhẹ nhỏm.
"Thế này không chết nổi đâu. Nàng ta chưa đến số chết đâu mà lo quá vậy? Phải đợi mấy ngàn năm sau mới chết được." Mâu Thành Vũ lạnh lùng nói.
"Nguyệt Hi muội, cảm thấy trong người thế nào rồi?" Ba Tây Lạc hỏi thăm.
"Phải gọi là tỷ tỷ mới đúng." Trì Nguyệt Hi định xoa đầu Ba Tây Lạc thì bị bàn tay nhỏ hơn mình nắm lại.
Ba Tây Lạc chu mỏ: "Ta đã 500 tuổi rồi đấy."
Trì Nguyệt Hi: "..." 500 tuổi rồi à? Sao không ai nói cho ta biết?!
"Hi nhi, con làm gì mà bị mộng điệp chạm phải vậy?" Nguyên Ly hỏi.
"Mộng điệp? Con có làm gì đâu." Trì Nguyệt Hi lắc đầu.
"Aiz, mộng điệp này ngoài việc che giấu nơi chúng ta ở thì còn có thể mang đến ảo giác và ác mộng cho người bị nó chạm phải rồi từ từ giết chết kẻ đó. Hồi nãy nếu không có các tinh linh phát hiện thì con đã không tỉnh lại nữa rồi." Nguyên Ly lo lắng nói.
Lúc này Trì Nguyệt Hi mới hiểu là bản thân gặp tâm ma của mình chỉ là một cơn ác mộng không đáng nói.
"May mà cứu về kịp chứ nếu không còn tệ hơn rồi." Ba Tất Kiệt nói: "Ta thấy trong ác mộng của ngươi hình như tâm ma đang chuẩn bị cho ngươi thấy nhiều thứ ghê rợn hơn như tình cảnh của gia tộc ngươi hay cái chết của ngươi."
Ba Ngải Tư vội bịt miệng con trai mình lại. Nó nói quá nhiều rồi. Chính y cũng không ngờ là khả năng của ba đứa nhóc này lại mạnh như vậy. Ba Thiên Ngạo có thể nhìn thấy cái chết, Ba Tây Lạc là một phần tương lai, Ba Tất Kiệt là mọi giấc mộng của người khác. Loại năng lực này thật sự là quá ưu ái cho Ba gia rồi.
"Kiệt nhi nhìn thấy thật sao?" Nguyên Ngọc ngạc nhiên.
"Nhìn được nhưng lười nói với mọi người." Ba Thiên Ngạo nói hộ cho đệ đệ.
Thật ra thì người lười nói nhất trong ba huynh muội đệ là Ba Tất Kiệt nhưng đến giờ vẫn bị hiểu lầm là Ba Thiên Ngạo. Chuyện này đến Ba Ngải Tư cũng mới biết chứ đó giờ có biết gì đâu.
Một tiểu tinh linh bay lại đậu vào mũi Trì Nguyệt Hi: "Tỷ tỷ tỉnh rồi à? Khó lắm ta mới mang tỷ về được đấy."
Nhìn tiểu tinh linh này, Ba Ngải Tư cảm thấy có gì không đúng. Tiểu tinh linh này tại sao lại như vậy chứ?
"Tiểu tinh linh này là gì mà lại có thể phân rã được giấc mộng vậy? Khả năng của mộng điệp chẳng phải rất lớn sao?" Ba Ngải Tư nghi vấn.
"Ai biết. Bọn ta nhìn thấy nàng ta trong mộ của Tinh Linh Hoàng Túy Diễn chứ không biết nàng ta có năng lực. Chuyện này ta cũng để ý cho lắm nhưng có thể nàng ta bẩm sinh đã có năng lực tương thông với thiên địa đại đạo." Nguyên Ngọc nhún vai biểu thị bản thân không biết gì. Nàng không biết thật.
Trên trán Ba Ngải Tư xuất hiện vài đường gân nhưng cũng nhanh chóng biến mất. Y không ngờ là thái độ Nguyên Ngọc hời hợt nay còn hời hợt hơn. Không biết tại sao ngày đó ba Tinh Linh Hoàng kia chịu được.
Tiểu tinh linh nhìn y: "Đây chẳng phải là con trai thất lạc của Ba Tư Ngạn nương nương sao? Không ngờ vẫn còn sống đến giờ. Đáng lẽ ngài phải là nữ mới đúng với quy luật của thiên địa chứ. Không ngờ lại có trường hợp đặc biệt thế này."
Đoàng!
Ba Ngải Tư kinh hoàng không tin vào tai mình. Y đáng lẽ ra phải là nữ?