Động Thiên Phù Ngọc.
Sau khi đột phá cảnh giới xong, Tống Mao Bàng đến một nơi gọi là Động Thiên Phủ Ngọc, chính là nơi khảo hạch thứ hai bắt đầu. Hắn được Thôn Đằng giới thiệu qua một lượt rồi mới đến nội dung chính.
Nơi này trước kia do một kẻ từ đại đạo đến đây dựng lên. Đây có thể được xem như một loại cơ duyên nhưng nó quá khó đạt được. Gã cũng kể cho Tống Mao Bàng nghe về cách thế giới hình thành, làm thế nào mà thiên địa tự khai linh, sáng tạo ra vạn vật và cách các thế giới hình thành. Kẻ dựng nơi này không ai khác chính là Sát Tử Long Tổ - con trai của thiên địa.
"Cẩn thận, nơi này không phải chỉ cần vượt qua là xong đâu. Trong đây có rất nhiều đại đạo, nếu không hiểu thì cứ xem kỹ rồi đến một lúc nào đó sẽ tự ngộ đạo, không cần phải đi tìm." Thôn Đằng nói.
"Vâng, vãn bối sẽ cẩn thận." Tống Mao Bàng gật đầu.
Động Thiên Phù Ngọc là một tòa tháp lớn có tổng cộng 1000 tầng, đây giống như một bảo vật hơn là một nơi thí luyện vì nhìn bề ngoài là vậy. Nó khả giống Lãnh Thiên Tháp nhưng lại nguy hiểm hơn nhiều.
Tống Mao Bàng phân vân, hắn không biết có nên bước vào hay không. Hắn cảm thấy bản thân mạnh chưa đủ để bước vào nhưng hắn có thể vượt vài tầng đầu, những tầng sau thì sẽ từ từ mà vượt.
Nhận thấy nỗi lo, Thôn Đằng vội nói: "Không sao, chỉ cần vượt 10 tầng là sẽ tăng một tiểu cảnh giới. Nên nhớ sau mỗi lần vượt 10 tầng là phải dừng lại ổn định căn cơ rồi sau đó tẩy rửa tạp chất rồi hãy đi tiếp."
"Hahah, nói vậy chẳng phải khả năng ta đột phá mấy đại cảnh giới cao lắm đấy. Đại nhân không sợ có chuyện sao." Tống Mao Bàng gãi đầu.
"Tất nhiên là không. Ta không có lý do gì để sợ ngươi cả. Dù không mạnh bằng thời hoàng kim nhưng với mấy chiêu của ta vẫn đủ giết ngươi nhưng giờ ta không thể làm vậy vì sợ Ngài Ấy." Thôn Đằng cười nhạt.
"Ngài Ấy? Đó là ai?" Tống Mao Bàng tò mò.
"Aiz, tiểu tử, ngươi vẫn chưa có đủ thẩm quyền để biết tên Ngài đầu. Khi nào ngươi chạm đến đại đạo thì mới được nói ra cả danh lẫn tên của Ngài." Thôn Đằng đặt ngón tay giữa mi tâm hắn, cười nhạt.
Không nói thêm, Tống Mao Bàng đi vào trong tháp.
Đợi Tống Mao Bàng đi khỏi, Thôn Đằng thở dài. Sau lưng gã không biết lúc nào đã có một quang cầu nhỏ bay lơ lửng phía sau.
Thôn Đằng quay lại hành lễ với quang cầu rồi dùng một ngôn ngữ khác nói chuyện với quang cầu. Người bình thường nhìn vào sẽ không hiểu gã đang nói gì và cũng không thể nghe được.
"Ngươi làm tốt lắm, chỉ cần không để Tống Mao Bàng chết là được."
"Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì! Từ khảo hạch thứ tư thì tiểu nhân sẽ không còn đồng hành bên tiểu tử đó. Tuy là đã lấy lại ký ức nhưng vẫn là thực lực không đủ." Thôn Đằng lo lắng.
"Ta biết ngươi lo lắng cái gì nhưng ngươi lo lắng cũng chẳng ích gì. Đây là chuyện sống còn của Thiên Hoang Tinh Cầu này. Thiên Sứ tộc đã gieo xuống mấy mầm họa thì ta sẽ diệt hết những mầm họa ấy."
"Còn Nhân tộc thì sao?" Thôn Đằng nhíu mày.
"Hóa ra ngươi lo lắng chuyện đó. Nhân tộc không cần lo, dù sao cũng không thể chết hết được. Nhân tộc vẫn phải sống để sinh ra những người tiếp nhận truyền thừa và cả các Sát Cô Tinh. Nếu chết hết cũng khá phiền."
"Vâng, tiểu nhân đã hiểu." Thôn Đằng hành lễ.
Quang cầu biến mất như chưa từng tồn tại.
Bên trong tháp, Tống Mao Bàng bước đến một vùng không gian toàn là nước. Nhìn thấy nơi này toàn nước hắn cũng không lo lắng mấy. Long tộc sở trường là khống thủy từ khi sinh ra thì chút nước này có là gì nhưng hắn vẫn cẩn trọng. Thôn Đằng nói nơi này cứ 10 tầng là sẽ có địa hình khác nhưng vẫn là mạnh hơn bên ngoài nhiều.
Hắn còn nghe nói trong đây có một thứ gọi là Thanh Liên Thần Thủy, một loại nước sinh ra từ đại đạo, nó là thứ mà Nữ Đế Vân Sương nắm giữ và là một loại vũ khí mạnh mẽ. Nếu như không cẩn thận hoặc là không đủ tư cách mà chạm vào thì sẽ hóa đạo, phân rã trở về dạng sống thuần túy nhất. Chính vì thế nên Tống Mao Bàng sẽ bị khắc chế trong phương diện khống thủy này.
"Nơi này tràn ngập linh khí như vậy liệu có ổn không? Sao lại không ai đến đây tu luyện? Chẳng phải Thôn Đằng nói ra dù không đạt được cơ duyên nơi này nhưng vẫn có thể dùng nơi này hỗ trợ tu luyện." Tống Mao Bàng lẩm bẩm.
Từ xa, Thôn Đằng thong thả đi đến: "Tất nhiên là vì nơi này đã bị bỏ hoang sau khi Đại Chiến Thần Ma nổ ra, một phần cũng đến từ Hấp Huyết Tinh Vương. Hắn sợ nếu kẻ nào đó tu luyện ở đây, đạt đến trình độ của bọn ta và Thánh Hoàng Đức Mẫu nương thì hắn sẽ chết thêm lần nữa."
"Hả?" Tống Mao Bàng giật mình, tim như sắp nhảy ra ngoài: "Tiền bối, đừng dọa ta như thế chứ! Ta bị bệnh yếu tim! Bình thường A Vũ đã làm ta suýt cao hứng chết rồi đấy!"
Đang nói thì mặt hồ bỗng nhiên rung chuyển dữ dội. Tống Mao Bàng run rẩy, quay đầu lại thì thấy một con Lục Mãng Thiên Xà đang nhìn mình.