Thiên giới, Huyễn Thanh Cốc, Trường Quan Điện.
Hay tin tất cả những kẻ còn lại bế quan, Vạn Tự Lưu thở phào nhẹ nhỏm. Cuối cùng thì nàng ta cũng có thời gian để nghỉ ngơi. 500 năm chỉ là thoáng qua một cái đối với chủng tộc tu tiên cao cấp nhưng nó lại là rất dài đối với Nhân tộc. Nhân tộc thời thượng cổ nếu không phi thăng thì cùng lắm chỉ có thể sống được 5000 năm, còn nếu phi thăng thì sẽ được kéo dài hơn.
Nàng không biết phải diễn tả cảm xúc bản thân bây giờ thế nào nhưng vẫn có thể hiểu được. Một phần vui mừng vì bọn nhóc này đều bế quan hết, trong 500 năm đó thì nàng có thể ra tay giúp bọn chúng không bị Triệu Đức Hành phát hiện nhưng những chuyện sau đó nàng sẽ không quan tâm nhiều đến. Nói thật thì nàng chẳng bao giờ muốn nhúng tay vào mấy chuyện đó nhưng nếu đảm bảo được lợi ích cho nàng và có thể đảm bảo cân bằng thế giới này không bị xáo trộn.
Bất giác, Vạn Tự Lưu cảm thấy một ngày trôi qua không khác gì cả ngàn năm. Nàng cũng khá tò mò không biết tên Điền Khách kia có chiếu cố tốt Ba Ngải Tư hay không và có nói cho tên tiểu tử đó về Thủy Giáp Vực hay không. Nếu như tên đó dám nói ra thì nàng sẽ đập hắn ngay lập tức.
"Chủ nhân, người đang phiền não chuyện gì sao? Chẳng phải lúc này nên vui mừng vì tất cả bọn họ đều bế quan hết sao?" Quý Giản đánh bạo, to gan hỏi. Hắn rất tò mò khi thấy chủ nhân thở dài, chẳng phải lúc này nên vui mừng sao?
"Ừ, có chuyện thật đấy. Ta đang đau đầu về nhiều thứ, trong đó có Triệu Đức Hành và nhiều kẻ khác. Thiên La Thánh Quân Đại Cường Giả chính là những kẻ khiến ta đau đầu nhất. Hiện tại thì chưa nguy hiểm gì khi có dấu hiệu của Thôn Đằng và Tiêu Hà, hai kẻ này không đáng nói đến nhưng ta lại quan ngại hơn nhiều về Sát Đực. Tên đó gần đây luôn ẩn hiện giữa Thủy Giáp Vực và Huyền Nguyên Cung." Vạn Tự Lưu khó chịu, ánh mắt đăm chiêu nhìn xung quanh.
Huyền Nguyên Cung phải nói là nó gần như giống với Thủy Giáp Vực nhưng không nguy hiểm nhiều. Nơi đó từng là nơi sinh sống của Thánh Hoàng Đức Mẫu nương nương bị bỏ hoang rất lâu và đến cả nàng ta cũng không thể xác định rõ vị trí của nó ở đâu mà chỉ mơ hồ biết được nó nằm ở trong Minh giới, một nơi được mô phỏng gần giống sông Vong Xuyên và cầu Nại Hà.
"Chủ nhân, nếu Sát Dực xuất hiện thì cũng không thể nào gây nên phiền phức quá lớn cho chúng ta được. Hắn hiện tại cùng lắm chỉ là một hai mảnh tàn hồn nhỏ bé sắp biến mất, chỉ cần vài chiêu là cũng có thể tiễn hắn đi." Quý Giản dường như chưa nhận thức được vấn đề nằm đầu càng khiến Vạn Tư Lưu đau đầu hơn.
"Không, không phải là ta sợ hắn mà ta hắn có khả năng bật lại chín phần sát thương nhắm đến mình. Nếu đấu với hắn thì cơ hội sống của ta cũng rất mong manh nên ta không thể nào đại dột được." Vạn Tự Lưu nhướn mày khó chịu.
Sát Dực - Xích Diễm Thánh Quân, kẻ mạnh nhất trong năm mươi người làm việc dưới trướng Thánh Hoàng Đức Mẫu nương nương. Hắn sinh ra từ một ngụm linh khí nhỏ của Cổ Long - một trong ba huynh đệ nhà rồng với Cuồng Ma Tà Long và Thanh Long. Mang trong mình huyết thống cao quý của Long tộc, không cần phải bàn đến thiên phú của hắn và nhiều thứ khác. Ngoài thiên phú nghịch thiên của mình ra thì hắn còn một khả năng nữa cùng tồn tại khi hắn được sinh ra. Đó là khả năng bật lại sát thương lên đến chín phần mười, chỉ cần hắn đứng im một chỗ cũng đủ để chiến thắng trong chiến tranh nếu kẻ thù tung đòn mạnh nhất. Tuy bất bại nhưng hắn cũng đã ngán ngẩm cuộc sống tẻ nhạt khi là kẻ mạnh nên nhân cơ hội Hấp Huyết Tinh Vương khơi mào Đại Chiến Thiên Ma đầu tiên đã cổ gắng nén linh lực đến mức tự nổ tung rồi kết thúc một cuộc đời nhàm chán nhưng hắn lại không có cái gan đó. Hắn đã tiếp nhận nhiệm vụ giúp đỡ Ba Ngải Tư của Thánh Hoàng Đức Mẫu nương nương và đã lưu lạc khắp nơi, chứng kiến rất nhiều chuyện và thay đổi của thế giới.
"Tốt nhất là đừng có cái suy nghĩ gì đến chuyện bảo ta đánh bại hắn. Dù chỉ là một mảnh tàn hồn nhỏ nhoi nhưng khả năng bật lại sát thương vẫn phát huy được bốn năm phần chứ đùa. Kẻ khôn ngoan sẽ không làm điều ngu ngốc như khiêu chiến hắn." Vạn Tự Lưu nói rồi đứng dậy khỏi vương tọa, đi ra ngoài với cảm xúc hỗn loạn.
Quý Giản không biết làm thế nào để giải thích cho hành động ngu ngốc của mình. Hắn đúng là đã từng nghe qua về Xích Diễm Thánh Quân Sát Dực qua những ghi chép cổ có từ rất lâu và chúng đều có những thông tin khá mờ nhạt. Hơn nữa những cổ thư đó cũng chẳng nói rõ về sức mạnh của Xích Diễm Thánh Quân nên là hắn cũng chỉ coi như mấy tên tiểu tốt dưới Đan cảnh.
Vạn Tự Lưu mang tâm trạng không mấy tốt đẹp ra ngoài. Nàng ta rất lo ngại về Sát Dực dù cho hắn chỉ là một tàn hồn nhỏ bé có thể biến mất bất cứ lúc nào nhưng cũng không thể vì thế mà coi thường được. Nếu như là Quan Dương Thánh Quân Thôn Đằng hay Ngọc Tố Thánh Quân Tiêu Hà thì năng còn có cơ hội chiến thắng chứ không thì sẽ chẳng khác nào đang lấy trứng chọi đá.