"Tỷ, tỷ không để ý đến những chuyện đó nữa sao? Cái hộp mà chúng ta tìm thấy khi ở mật thất thần điện Tinh Linh tộc sao rồi?" Nguyên Ly dừng lại, hướng ánh mắt đầy lo lắng nhìn Nguyên Ngọc. Nàng thật sự muốn biết trong cái hộp đó có gì mà tỷ tỷ lại không cho nàng biết. Vì là bị tách hồn nên ký ức của Nguyên Ly không rõ ràng như Nguyên Ngọc nên là tính tò mò nguyên thủy cứ thế mà nổi lên.
"Muội muốn biết về cái hộp đó? Ta bảo bao nhiêu lần rồi? Muội muốn gì cũng được nhưng cái hộp đó tốt nhất vẫn là không nên biết quả nhiều về nó. Nó là thứ mà Tinh Linh Hoàng thứ tư sau ta Túy Diễn cất giữ, một loại cơ duyên nguy hiểm. Tốt nhất là đừng hỏi về nó nữa." Nguyên Ngọc dừng lại, mở mắt, giọng lớn hơn bình thường đầy đe dọa nhìn nàng.
Nguyên Ngọc không muốn nói gì về cái hộp chết tiệt đó cả. Nàng nhớ sau khi nàng rời tộc tìm kiếm hai Tinh Linh Hoàng kia thì sau đó Túy Diễn đã lên thay thế nàng một thời gian. Trong thời gian đó, hắn đã gặp một nữ nhân xinh đẹp tên là Hồng Lạc tự xưng là thuộc hạ của Thánh Hoàng Đức Mẫu nương nương và đưa cho hắn một cái hộp và nói là trong đó có ẩn chứa một loại cơ duyên nhưng không biết ai sẽ có được nó nên tạm thời để cho Túy Diễn giữ và dặn hắn không được mở ra. Một thời gian sau, vì không tìm thấy hai Tinh Linh Hoàng kia nên Nguyên Ngọc bỏ cuộc và cũng không về Tinh Linh tộc nữa vì Túy Diễn đã mất vì Hỏa Độc, hơn nữa nàng cũng không muốn nhìn mặt mấy tên trưởng lão đáng ghét kia nên đã đến Thiên giới quy phục Tùy Duyệt Đế Quân Lăng Túc, trở thành Thánh Mẫu nương nương bao người kính phục. Cho đến tận bây giờ xích mích giữa nàng và Tinh Linh tộc mới kết thúc.
"Cái hộp đó nếu có thứ giúp hai ta mạnh lên thì chẳng phải sẽ rất tốt sao? Chúng ta thời gian qua dựa vào Ba huynh thì cả đời cũng không thể được. Huống chi thời gian tìm kiếm Phong Viêm và Thanh Cơ chúng ta cũng không học thêm một cái gì mới mẻ cả." Nguyên Ly nũng nịu nói nhưng Nguyên Ngọc vẫn giữ lập trường của mình mà từ chối thẳng thừng.
"A Ly, ta nói cái gì được thì được, không là không thì tốt nhất muội không nên nói về nó nữa. Cái hộp chết tiệt đó là vật của Thánh Hoàng Đức Mẫu nương nương và nó là thứ không nên đụng vào." Nguyên Ngọc bắt đầu giáo huấn muội muội mình.
Sau đó giữa hai người xảy ra một trận cãi vã, Nguyên Ngọc bảo thủ không muốn chạm vào cái hộp đó, Nguyên Ly muốn đánh cược một lần biết đâu sẽ gặp được cơ duyên gì đấy. Trận cãi vã đó khiến tình tỷ muội của cả hai bắt đầu có dấu hiệu sứt mẻ, vì không chịu nổi nên Nguyên Lý đã bỏ ra ngoài. Nguyên Ngọc trong cơn nóng giận nhất thời cũng không quan tâm đến nàng mà tiếp tục ngồi tu luyện.
_ _ _ _ _
Thiên giới, Huyễn Thanh Cốc, Trường Quan Điện.
Vạn Tự Lưu ngồi trên vương tọa, chứng kiến cảnh hai tỷ muội Nguyên gia cãi nhau thông qua hình ảnh phản chiếu trước mặt, trong lòng có chút dậy sóng. Nàng ta khá lo khi hai nữ nhân này cãi nhau vì đây là nguyên do dẫn đến chuyện Triệu Đức Hành phát hiện ra hành tung của bọn họ và cái chết thảm. Chuyện tương lai bị Ba Ngải Tư thay đổi một lần rồi thì không biết lần này sẽ như thế nào.
Nàng nhớ lại tương lai hoàn chỉnh là Ba Ngải Tư xảy ra xích mích với nhóm bọn họ rồi bỏ đi, một mình đến Dị Ma Vực. Sau một vài ngày, bọn họ bắt đầu lo cho y dẫn đến chuyện y tiếp nhận truyền thừa hay nói đúng hơn làm một vật chứa sức mạnh của Cuồng Ma Tà Long suýt bị thôn phệ, phải bế quan 500 năm. Những người ở lại lúc đó cũng không gặp Tạ Trình vì bọn họ đã rời đi trước khi hắn đến rồi phân tán ra từng nơi, bị Triệu Đức Hành dắt mũi dẫn đến thảm kịch. Nàng muốn xem thử sau khi thay đổi có tốt lên hay càng tệ hơn.
Quỷ Giản nhìn thấy sắc mặt chủ nhân không được tốt liền hỏi: "Chủ nhân, ngài thật sự đang lo lắng cho hai nữ nhân này hay lo cho tương lai của tất cả sinh mệnh trên Huyễn Thanh Cốc này. Ta nghĩ chủ nhân sẽ thiên về vế thứ hai hơn nhiều."
"Đúng là gan ngươi càng ngày càng lớn nhưng ta không phủ nhận được rồi. Để ta nói cho người nghe này, thứ ta lo nhất chính là tương lai của những kẻ được chọn và những hậu bối của những tộc suy tàn như A Tu La, Cự Nhân, Hấp Huyết, Tinh Linh và Băng Linh tộc. Những tộc này đều có tiềm năng rất lớn nhưng lại bị thiên kiếp giáng đến khiến cho tiềm năng ấy bị kiềm hãm. Thời gian 8 vạn năm sau chính là lúc ánh hào quang huy hoàng đến với bọn họ!" Nói đến đây, Vạn Tự Lưu kích động đứng dậy, dang hai tay ra, ánh mắt hướng về bầu trời trong xanh đối diện.
"Chủ nhân, thuộc hạ có vài chuyện không hiểu rõ lắm. Chẳng phải Tinh Linh tộc có hai nữ nhân này tiếp nối rồi sao trong câu nói của người lại ẩn chứa thêm một nhân vật khác vậy?" Quỹ Giản ôm quyền hướng nàng hỏi.
Bất giác ánh mắt Vạn Tự Lưu lóe lên tia sáng, nàng ngồi lại vào vương tọa, nở nụ cười nhạt. Nàng thật sự khá là thích câu hỏi này của thuộc hạ nhưng giờ nếu nói ra thì sẽ mất vui nhưng không nói ra cũng không được. Phong Viêm... Thanh Cơ... Vạn Tự Lưu ta cảm thấy hai người các ngươi đúng là thú vị mà.