"Vậy Tiêu Hà thánh quân có còn nhìn thấy điều gì nữa không?" Mâu Thành Vũ nhẫn nhịn sự bồn chồn trong lòng hỏi.
"Tất nhiên là ta nhìn thấy được một thứ nữa nhưng mà nó có vẻ không liên quan gì đến nhau cho lắm." Tiêu Hà ngượng ngạo gật đầu.
Nghe vậy, Mâu Thành Vũ mừng húm lên liền hét lên: "Có cái gì nói hết ra luôn cho ta! Hỏi từng cái mệt quá!"
"Phải nói thế nào ta? Tiêu Hà ta nhìn thấy ba người, hai nam một nữ mang vài nét khá giống Ba Ngải Tư thiếu chủ nhưng mà có điều hai nam nhân một người thì giống bán long bán quỷ, một người thì bán long bán hổ, nữ nhân là bán long bán xà. Thật không biết là sau này thiếu chủ đại nhân lại có thể cưới được cả ba mỹ nhân xinh đẹp nào đó về nhà làm vợ." Tiêu Hà đỏ mặt nói.
Mâu Thành Vũ nghe xong trực tiếp hóa đá trong mấy giây. Cái con mẹ gì vậy? Đại ca y bị vô sinh mà làm thế quái nào mà đẻ được? Nếu không phải lão già Minh Vương kia phút chốc bất cẩn khi tạo cơ thể cho đại ca y mà quên mất cái kia của nam nhân thì nói mấy lời này hắn còn tin được. Khoan, nhị ca hình như cũng là rồng nhưng vảy lam nhẹ mà.... Chẳng lẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra?!
Nhìn thấy Mâu Thành Vũ như vậy Tiêu Hà cũng không biết nói sao cho đúng nữa. Tiêu Hà tiên tử này lúc đầu nhìn thấy cũng bị dọa cho hết hồn lắm nhưng nghĩ lại thiếu chủ nhà mình lấy vợ sinh con đẻ cái cũng không phải là chuyện gì to tát, ngược lại nên vui mừng mới đúng. Có điều biểu hiện của Hỗn Độn đại nhân này là như thế nào mà trông suy sụp quá vậy? Chẳng lẽ có chuyện gì sao? Hay là không chấp nhận huyết thống của huynh đệ bị bôi nhọ?
Tiêu Hà chợt nhớ ra gì đó rồi từ trong không gian của mình lấy mình ra một tấm lệnh bài đến trước mặt Mâu Thành Vũ. Nàng giải thích đây là tấm lệnh bài ẩn chứa một loại cơ duyên vô cùng lớn, chỉ có người hữu duyên với nó mới có thể nhận được cơ duyên này. Loại cơ duyên này được gọi là Nguyên Sơ Lệnh được chính tay Thánh Hoàng Đức Mẫu nương nương làm ra nhưng người lại không đem cho con trai mình dùng là vì muốn kích thích tài năng của những hậu bối thiên tài khác.
Nguyên Sơ Lệnh này tuy nói là ẩn chứ một loại cơ duyên lớn nhưng cũng không thể phủ nhận được sự nguy hiểm của nó. Ngày trước trên chiến trường nó đã hấp thụ rất nhiều oán linh đến cả Minh Vương hay Hắc Bạch Vô Thường đều không thể nào siêu độ được. Nhưng điều đó không thể làm khó Hỗn Độn hắn khi mà từ bé đã sinh ra từ oán niệm của nhân loại nên là cũng có thể tiếp nhận được loại cơ duyên này. Bỗng chốc Mâu Thành Vũ cảm thấy Thánh Hoàng Đức Mẫu nương nương đang muốn chia sẽ cơ duyên cho từng người vậy.
***
Thoát khỏi thức hải, Mẫu Thành Vũ nhìn thấy Nguyên Sơ Lệnh trôi nổi trước mặt mình liền có cảm giác đây dường như an bài sẵn vậy. Sống hơn mấy chục vạn năm thì đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy hồi hộp khi có được cơ duyên như vậy. Hắn cảm nhận được tà khí rất nồng tỏa ra từ khối lệnh bài này. Nhìn đơn giản vậy nhưng nó đã thôn phệ hàng vạn tà hồn. Giờ đây xem ra hắn chấp nhận hiện thực trước mắt mà sử dụng thứ này.
Hắn nhìn khối lệnh bài trước mắt, nhất thời cảm thấy như nếu bản thân dùng thứ tà ma ngoại đạo này thì sẽ có chuyện không ổn xảy ra. Chợt hắn nghĩ đến một ngày nào đó linh hồn hắn bị nó thôn phệ hay tâm ma suy yếu của hắn bị kích phát khiến hắn tẩu hỏa nhập ma thì sao. Vẫn là cẩn thận thì hơn. Đưa tay chạm vào nó thì hắn cảm thấy bản thân bị hút vào bên trong.
Khác với Mâu Thành Vũ thì Tống Mao Bàng lại gặp một thuộc hạ vô cùng hiếu chiến của Thánh Hoàng Đức Mẫu nương nương. Khi hắn chỉ mới về phòng liền nhận được một đoản kiếm phóng đến nhưng hắn bắt nó rất dễ. Nhìn lại thì thấy một nam nhân cao chín thước như hắn, vận hắc y che kín mặt, ánh mắt đầy hiếu chiến cầm song kiếm lao đến.
Tống Mao Bàng lấy cây tiêu của mình ra đỡ từng đòn của gã nhưng hắn đã đánh giá thấp tên này. Gã xoay hai trường kiếm phóng thẳng đến chỗ hắn nhưng lại bị ngọc tiêu của hắn chặn lại.
Gã nhíu mày nhìn cây tiêu đó rồi lấy ra một cây rìu lớn ném đến Tống Mao Bàng liền bị hắn dùng Thần Hư Giới chặn lại phóng ngược lại chỗ gã. Viên ngọc phát lam quang bay trên đầu hắn tạo ra nhiều vòng tròn lớn bằng Băng và Viêm căn phóng đến gã nhưng bị gã hóa giải dễ dàng.
"Như thế này cũng giỏi lắm rồi. Có điều Thanh Long đại nhân không thấy bản thân hơi thiếu kinh nghiệm trong chiến đấu sao?" Gã cợt nhã chĩa cây rìu lớn về phía Tống Mao Bàng, nói: "Xém quên giới thiệu với ngươi, ta là Thôn Đằng, thuộc hạ của Thánh Hoàng Đức Mẫu nương nương cử đến."
Dứt lời, Thôn Đằng cất cây rìu lớn đi rồi lấy ra một bức tranh vẽ cảnh núi non mấy ngày trước trong lúc buồn Tống Mao Bàng đã vẽ. Gã nhìn bức tranh này nhất thời cảm thấy quen thuộc, khá giống Thiên giới khi Lăng Túc còn tại vị, rất thơ mộng và đầy sức sống nhưng giờ quá lạnh lẽo.