"Bẩm chủ nhân, chuyện này ta cũng không biết nhưng có thể Ba Ngải Tư sẽ cho chúng ta một bất ngờ không hề nhỏ. Ta cũng đang suy nghĩ về chiến tranh Bắc Hầu và Đông Giang, vận khí Bắc Hầu như thế liệu có nên ra tay giúp một chút?" Quý Giản kính cẩn nói rồi lại liếc nhìn về phía nàng, vẻ mặt vô cùng cẩn trọng sợ sẽ làm phật ý nàng.
"Không cần, chúng ta không được phép xen vào chuyện của đám Nhân tộc đó. Ngươi hãy nhìn xem, cuộc chiến tranh này là thiên kiếp cả Bắc Hầu phải chịu nên chúng ta giúp chính là phạm luật." Vạn Tự Lưu dùng linh lực tạo ra hình minh họa rồi bóp nát nó.
Điều mà nàng cần bây giờ chính là một màn kịch hay giống như quá khứ của nàng. Khi đó Đế Quân Lăng Túc khốn nạn phán cho nàng một tội danh mà nàng chưa từng phạm phải và giam nàng xuống con sông lớn. Nàng vô cùng căm thù gã, nàng hận đến thấu xương và ở đó nàng đã nhập ma.
Dần dần nàng tu luyện tà đạo, suốt ngày bị tâm ma cắn nuốt nhưng vẫn cắn răng chịu đựng để một ngày nào đó trả thù gã. Nhưng sau khi thoát khỏi thì nặng đã nhìn thấy đồ đệ gã là Lăng Tư Hàn đang trong cuộc chiến với đám tà ma thượng cổ. Trong lúc ấy hắn đã buột miệng nói ra hết sự thật năm đó vì để bảo vệ nàng, Lăng Túc hạ lệnh làm vậy vì Đông Doanh Thiên Đế muốn dùng nàng để tiếp nhận năng lượng thiên địa, sinh ra cho tên cặn bã đó một đứa con trai với sức mạnh không kẻ nào địch lại. Nàng biết được câu chuyện liền bỏ chạy, chạy đến tìm tên cặn bã đó thì phát hiện ra tên khốn đó đang bị chính tà ma mà mình thả ra cắn nuốt, cảnh tượng vô cùng kinh khủng.
Trải qua chuyện đó, nàng đến trước mộ Lăng Túc để xin lỗi và cảm ơn hắn vì đã bảo vệ nàng khỏi tên Thiên Đế. Sau đó nàng quay về con sông nơi mình từng vị giam cầm và tìm thấy mười ba tiên nữ xinh đẹp. Nàng liền nhận ra đây là những hòn đá bên mình trong suốt 1 vạn 666 năm ấy. Thế là nàng đến Thiên giới, tìm được một không gian mới, xây dựng ra Huyễn Thanh Cốc.
Phải nói là giờ một màn kịch gay cấn đang được dàn ra trước mắt nàng. Phải nói là dù sống hay chết thì đám nhóc kia vẫn sẽ không từ bỏ việc đánh bại Triệu Đức Hành nhưng mục đích chính không phải là hận thù với hắn mà là vì muốn cân bằng lại, nếu có thể thì sẽ có khả năng tách Ma giới ra. Nghe rất vô lý vì nếu tách một giới đã sáp nhập vào giới khác đã hơn vạn năm thì khả năng là rất khó.
"A Giản, để ta kể cho ngươi một câu chuyện nhỏ. Có điều sau khi ta kể xong thì nhớ là đừng nói với ai cả." Vạn Tự Lưu đứng dậy khỏi vương tọa, tiến xuống chỗ Quý Giản đang run rẩy.
_ _ _ _ _
Thiên giới, Thái Dương Điện.
Gần đây không biết vì lý do gì mà Thiên giới liên tục bị một đám thần thú không biết từ đâu chui ra tấn công. Ngũ Hiền Vương sau khi tìm hiểu thì xác định được đám thần thú này đến từ một nơi nào đó trong Thiên giới hoặc có thể là những thần thú từ thời thượng cổ bị phong ấn ở nơi nào đó, sau nhiều năm phong ấn không vững chắc nên mới thoát ra được. Con số thần thú lên đến hơn một ngàn năm trăm con, đều là thần thú đủ loại hình dạng và rất khó xơi.
Hồng Y tiên tử nhìn thấy cảnh này không khỏi kinh ngạc. Thời thượng cổ dù thần thú nhiều thế nào thì cũng không thể hơn năm trăm con mà ở đây lại hơn cả ngàn con thế này thật sự khiến người ta không khỏi kinh hãi. Nàng thầm cảm tạ những thần thú này đã cứu Minh Vương một mạng.
Quan Thường Quy ngồi trong đại điện lớn, ánh mắt đều đổ dồn lên người nàng: "Hồng Y, ngươi có biết về dị tượng ở Đông Tinh đại lục không? Với khả năng của mình thì ngươi chắc cũng đã nhìn ra lý do tại sao dị tượng đó xuất hiện rồi nhỉ?"
"Thưa Quan đại nhân, chuyện này tiểu nữ đã nhìn ra nhưng nguyên nhân rõ ràng thì tiểu nữ vẫn không thể nhìn được. Không biết thế nào mà tiểu nữ lại cảm nhận được long khí của Long tộc thượng cổ khi dị tượng xảy ra." Hồng Y vội vàng quỳ xuống, run rẩy nói.
Xoẹt!
Dứt câu, nàng ngã gục xuống, máu từ cơ thể trào ra thành một vũng. Ngũ Hiền Vương nhìn lên vương tọa, Triệu Đức Hành vận hắc y, ánh mắt không chút gợn sống mà kết liễu nàng. Đối với hắn, một cái Hồng Y tiên tử này hoàn toàn không có bao nhiêu giá trị và quan trọng là hắn đã nhìn ra nàng đã cấu kết với Minh Vương, muốn làm phản nên là tốt nhất nên đánh tiếng trước cho lão già đó.
"Được rồi, mang đi đi, ta không muốn nhìn thấy ả ta nữa. Chút chuyện nhỏ làm không xong thì lấy tư cách gì mà sống chứ. Nhìn thấy tương lai hay thế nào thì vẫn phải loại bỏ." Triệu Đức Hành cất giọng khăng khăng nói.
Hoàng Cẩn ngồi bên dưới cũng không nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn xác nàng bị kéo đi, hắn cũng đoán được vài chuyện rồi. Có điều hắn đang nghi ngờ Lăng Bắc Dương còn sống và gây nên dị tượng này và tên Cao Lộc đó. Đúng là mệt mỏi mà.
Thời đại bây giờ chính là như thế.......