Thật đúng là làm bọn họ tò mò mà. Nhờ sự giúp đỡ của Hoằng Yến, bọn họ đã được kể về lịch sử hình thành của Đông Tinh đại lục này nhưng trong đó ngoài thần tướng Cao Lộc phi thăng thành thần thì có hai vị tôn giả Thoát Thai cảnh nhưng cũng chỉ có thể sống hơn 3000 tuổi rồi mất. Chẳng có ghi chép gì về Thanh Vân tôn giả nào cả nên bọn họ càng nghi ngờ hơn.
"À, không nghe về ta cũng đúng, ta có bao giờ xuất hiện trước mọi người cả. Thanh Vân tôn giả này là tên của làng ta, ta sống lâu hơn hai tôn giả phế vật Thoát Thai cảnh đã nhập ma rồi chết kia. Ta ở đây để ngăn chặn Thú Triều tràn vào phía nơi ở của Nhân tộc, cũng đã khá lâu rồi." Tạ Trình cười đáp.
Đoàng!
Bọn họ trợn tròn mắt nhìn nam nhân trước mặt. Hắn làm thế quái nào mà lại có thể ngăn được Thú Triều hung tợn chứ? Hơn nữa còn có linh thú xuất hiện thì e là không có một cái khả năng. Chẳng lẽ tên này sở hữu thần binh? Không, thần binh không phải là thứ Nhân tộc có thể luyện được thì bằng cách nào chứ?
Sau đó Tạ Trình dẫn bọn họ đến một ngọn núi lớn, trên đỉnh núi là một cái hồ lớn và một hang động nơi hắn sống. Hắn sống ở đây tính ra cũng đã 5091 năm rồi, cũng không ít cho lắm. Vào bên trong, chỉ có một bộ bàn ghế bằng đá đơn sơ, một bộ ấm trà, còn lại thì không có gì hết, phải nói là quá đơn giản.
"Đây là nơi ta sống, mọi người đừng chê, ta dù sao cũng chỉ ở một mình nên là cũng không biết cần gì để dùng nữa. Với ta thì nơi này cũng đủ để sống qua ngày để thực hiện lời hứa rồi." Tạ Trình ngồi xuống ghế nói.
"Lời hứa? Huynh có lời hứa cần phải thực hiện sao? Nhưng nơi này vô cùng nguy hiểm thì huynh phải làm sao đây? Huynh không quan tâm đến mạng mình nữa sao?" Nguyên Ly ngạc nhiên cùng lo lắng nhìn hắn.
"Không cần phải lo lắng gì hết đâu. Ta có lời hứa với Đức Thánh Hoàng Thánh Mẫu Vạn Tự Lưu đại nhân nên không thể đi được. Ngài ấy muốn ta giúp cân bằng lại những gì mà Triệu Đức Hành gây ra." Tạ Trình rót cho mỗi người một chén trà nói: "Tính sơ sơ thì ta cũng đã sống qua Thời Kỳ Hắc Ám kinh khủng nhất rồi."
Nguyên Ngọc cảm thấy lạ liền hỏi: "Ta nhìn thấy tu vi của huynh hình như không phải là Luyện Hồn cảnh mà là một cường giả Nguyên Dương cảnh nhưng lại bị áp chế xuống mấy cảnh giới thì phải. Huynh có cảm thấy ấm ức không?"
"Ừm.... Không, ta không cảm thấy gì cả. Ta chỉ cảm thấy là bản thân mình đã hứa hay thề với ai đó thì không thể nuốt lời được. Tu vi hiện tại của ta để vậy cũng ổn rồi, không sao hết. Thời gian tới ta sẽ đến Hồng Tinh đại lục, chắc nơi đó có truyền thừa của Thanh Điểu Dực Phượng không chừng." Tạ Trình nhấp ngụm trà nói.
Hắn nhớ lại Thiên giới nói "Long sinh cửu tử, Phụng dực cửu số", cũng nhớ đến cách bản thân sinh ra. Thanh Điểu Dực Phương là con phượng hoàng đầu tiên được sinh ra và có chín bản thể khác được sinh ra từ chín chiếc lông của mình là Kim Phượng, Thải Phượng, Hỏa Phượng, Tuyết Phượng, Lam Phượng, Chân Phượng, Khổng Tước, Hồng Hạc và Lôi Điểu. Mà hiện tại những bản thể này đều quy tiên, sức mạnh quay về với Thanh Điểu Dực Phượng. Còn về phần Nhạc Trạc, Uyên Sồ và Thương Loan thì không phải vì ba chiếc lông rụng xuống đã bị con chim ngu nào đó hấp thụ trước khi một bản thể khác sinh ra nhưng cũng không thoát được.
Tạ Trình hắn thì lại là một chú đại bàng nhỏ ở gần Thanh Điểu Dực Phượng ngày ngày hấp thụ linh khí thuần khiết trở thành một con đại bàng uy mãnh. Nhưng khi nghe Thất Đại Họa Thủ biến mất thì hắn liền tìm đến Đức Thánh Hoàng Thánh Mẫu Vạn Tự Lưu hỏi chuyện thì biết Thanh Điều Dực Phượng đã đi đầu thai vì chán cảnh nhìn con người chém giết lẫn nhau, muốn bắt đầu lại một cuộc sống mới. Lúc đó nàng bảo hắn là hãy giúp đỡ Thanh Điểu Dực Phượng sau khi đầu thai nên hắn mới ở đây chờ.
"Vậy thời gian đó ngươi ở đây ngăn Thú Triều vậy có cảm thấy chán không? Ta thấy ngươi sống không khác gì mấy vị tiên nhân trong sách kể vậy. Ngươi chịu được mấy ngàn năm cũng giỏi đấy chứ." Mâu Thành Vũ chống cằm hỏi.
"Không chán lắm, ta có thể nghe hiểu tiếng chim chóc nên có thể trò chuyện với chúng. Dị Ma Vực gần đây biến động không ngừng, xem ra Cuồng Ma Tà Long đang rất muốn có người tiếp nhận truyền thừa của mình. Nếu các ngươi đang nhắm đến truyền thừa ấy thì ta cũng yên tâm rời bỏ Đông Tinh đại lục này rồi. Hãy cẩn thận, ta cảm nhận được điềm xấu vào đợt Thú Triều lần này." Tạ Trình nói.
Bọn họ nghe không hiểu nhiều trong lời nói của vị tôn giả này lắm nhưng mà vẫn có thể nhận thức được hắn đang muốn nhắc nhở là đừng quá liều mạng. Dị Ma Vực là nơi nào chứ? Nó chính là một bình địa tồn tại trên Đông Tinh đại lục sau Thời Kỳ Hắc Ám, nơi chứa đựng truyền thừa của Cuồng Ma Tà Long. Một nơi nguy hiểm trùng trùng chẳng biết có bao nhiêu bất ngờ cả. Nói thật thì chẳng ai muốn mạo hiểm đến đó tìm cơ duyên nhưng bọn họ không sợ.