Suốt đường đi, Mặc Chiêu không nói lấy một lời.
Nàng như một người câm, để mặc lũ người kia dùng vải đen bịt mắt, che kín hai tai, dẫu cho chờ đón nàng phía trước rất có thể là nguy hiểm tính mạng, hay là một việc nàng không hề muốn làm.
Từ trước đến nay, chưa một lần nào Mặc Chiêu đặt mình vào trong tay kẻ khác, mặc người bài bố như thế này.
Xe ngựa lắc lư thêm một đoạn rồi dừng lại, Mặc Chiêu vừa đoán rằng đã tới, tấm vải che mắt cùng lúc được kéo ra, nàng được hai người đỡ ra khỏi xe ngựa. Đám người này không biết làm sao, đối với nàng nhẹ nhàng cẩn thận, một chút cũng không giống tù nhân đang bị giam giữ. Mặc Chiêu nhìn quanh một vòng không thấy người bí ẩn kia đâu. Nữ tử áo đen hơi cúi đầu, chủ động mở lời trước:"Công tử, mời người đi theo ta."
Mặc Chiêu ngờ vực bước theo nàng ta, rẽ trái quẹo phải, không ngờ lại dược dẫn đến một hồ tắm bằng cẩm thạch đã được đổ đầy nước, hơn nữa còn có bốn nữ tử đứng sẵn xung quanh, nom như chuẩn bị hầu hạ nàng tắm rửa.
Mặc Chiêu giật mình, vô thức kéo lại vạt áo.
Nữ tử áo đen không để ý hành động nhỏ vừa rồi của Mặc Chiêu, tiếp tục nói:"Công tử có thể gọi ta là A Dung. Trước hết để bốn nữ hầu này hầu hạ người tắm rửa, chủ nhân sẽ chờ người ở đại sảnh."
Kẻ kia có vẻ là một người mắc bệnh sạch sẽ, trên người nàng toàn mùi máu tươi, đúng là có chút khó ngửi. Nàng thì không sao, nhưng kẻ kia giờ là lớn nhất, biết tiến biết lùi mới là người thức thời.
Mặc Chiêu biết rằng không thể tránh, ngẫm nghĩ một lúc rồi yêu cầu:"Các ngươi đều ra ngoài đi."
"Công tử...."
"Ra ngoài!". Mặc Chiêu lạnh giọng:"Ta không thích người khác nhìn thấy cơ thể mình."
Mặc Chiêu đang đánh cược, đánh cược những kẻ này đối với nàng nể mặt ít nhiều, mặc dù không biết nguyên do là đâu. Thân thể này của nàng không thể để kẻ khác nhìn thấy, nếu như không phải bất đắc dĩ, nàng còn lâu mới cởi y phục trước mặt người khác, huống hồ còn ở một nơi nàng chưa từng đến, với đám người nàng chưa từng gặp.
Thật không ngờ, nữ tử tên A Dung nghe nàng nói cũng không cố chấp, cùng với bốn người còn lại dần dần lui khỏi.
Cuối cùng chỉ còn lại Mặc Chiêu.
Nàng nhìn một hồ nước nóng nghi ngút được rải sẵn cánh hoa, lại nhìn xuống y phục nhăn nhúm dính đầy máu tươi, chầm chậm tháo xuống y phục trên người. Nước nóng bao xung quanh khiến Mặc Chiêu dễ chịu đến mức không nhịn được thở ra một hơi dài. Từ trong nước còn phảng phất mùi thơm ngọt nhẹ, chắc chắn đã được bỏ thêm dược liệu.
Những chuyện khác chưa tính đến, kể ra, đám người này đối với nàng lễ phép vừa đủ, chu đáo có thừa.
Cánh hoa đỏ bị nước đẩy đưa, có lẽ bởi vì hơi nước nóng, tầm mắt Mặc Chiêu hơi nhòe đi. Nàng nhặt lên một cánh hoa nắm trong lòng bàn tay, đưa lên cao ngắm nghía. Hoa dù có đẹp, cuối cùng cũng bị chia thành từng cánh, kết cục còn chẳng phải ở trong tay mặc nàng nhào nặn.
Mặc Chiêu siết chặt nắm tay, cả người trầm sâu xuống hồ nước, mặc cho nước nóng tràn qua mũi miệng. Cánh hoa trong tay đã bị nàng bóp nát, chỉ còn lại từng mảnh vụn lạc lõng lơ lửng ngoi lên, dù nàng có cố gắng đến mấy, cũng không thể đem từng mảnh từng mảnh ghép lại cho tròn vẹn.
Xem như là ý trời.
Từ bên ngoài vọng đến một tiếng gọi, Mặc Chiêu như bừng tỉnh, từ trong nước ngoi lên. Nữ tử tên A Dung lại gọi thêm một lần nữa, Mặc Chiêu nhắm chặt mắt, khàn khàn đáp:"Ta biết rồi."
Lúc này Mặc Chiêu mới để ý, y phục được chuẩn bị sẵn là một tấm áo lót bằng lụa trắng, bên ngoài là trung y, ngoại y đỏ rực, đường thuê trên áo vô cùng tinh tế. Mặc Chiêu đem từng lớp mặc vào, chạm tới ngoại y đỏ thẫm ngay trước mắt, sau cùng mới nhận ra điều gì kỳ lạ.
"A Dung!"
"Công tử có gì dặn dò?"
"Y phục này...."
A Dung như thể biết trước Mặc Chiêu sẽ hỏi, nàng ta bình tĩnh đáp:"Công tử, đây đều là y phục mà chủ nhân yêu cầu, A Dung cũng không rõ."
Nếu đúng như những gì Mặc Chiêu đang nghĩ, việc này quả thật đang rất tệ. Nhưng nàng không nói thêm điều gì, đem từng lớp y phục hoa lệ mặc lên người.
Khi lựa chọn không còn, thì đã không còn việc gì tệ hơn nữa rồi.
Mặc Chiêu mặc xong y phục liền chuẩn bị mở cửa. A Dung và bốn nữ hầu vẫn còn đang đứng đó, thấy nàng trở ra, bốn người được phân phó giơ tay muốn đụng vào người nàng.
Mặc Chiêu lùi về sau một bước:"Các ngươi muốn làm gì?"
"Công tử, thuộc hạ chỉ muốn giúp người lau tóc. Người xem, chủ nhân đã chuẩn bị sẵn dây cột tóc."
Một dây cột tóc đỏ tươi thêu chỉ vàng đặt trên khay gỗ, Mặc Chiêu nhíu mày:"Đưa cho ta, ta có thể tự làm."
Bốn nữ tử vừa thấy nàng nhíu mày đã lập tức quỳ xuống:"Công tử tha tội! Chủ nhân đã phân phó chúng thuộc hạ hầu hạ ngài cẩn thận, nếu không sẽ lấy mạng chúng thuộc hạ. Công tử tha tội!"
Mặc Chiêu càng nghe càng thấy phiền. Nàng ngồi phịch xuống một chiếc ghế gỗ, bốn nữ hầu vội chạy đến giúp nàng lau tóc. Mặc Chiêu nhìn hình ảnh mờ mờ phản chiếu qua gương, nếu bỏ qua nét mặt u sầu, đúng là một thanh niên tuấn tú. Y phục đỏ rực tưởng chừng quá mức xa hoa khoác lên người nàng lại mang vẻ đẹp khác.
Chẳng có gì ngoài sự phù phiếm rác rưởi.
"Bây giờ có thể đi được rồi chứ?"
A Dung giống như lúc trước khom người chìa tay, hướng về một nơi cung kính nói:"Công tử, mời."
Mặc Chiêu lạnh lùng bước qua nàng ta. Khuôn viên rộng rãi hoa lệ, dọc đường đi là đèn lồng đỏ treo cao nối tiếp. Sắc đỏ rực rỡ và ánh vàng điểm xuyết, nếu như không phải lòng nàng không yên, trước mặt đúng là cảnh đẹp ấm áp động lòng người.
Bước chân Mặc Chiêu khựng lại khi chỉ còn một bước nữa là chạm tới bậc cửa. Trước mặt là hỉ đường hoa lệ, ánh nến leo lét, Mặc Chiêu nhìn xuống hỉ phục đỏ thẫm trên người mình, hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Một điều kiện mà ngươi nói.... chính là việc này sao?"
"Ngươi không có vẻ gì là bất ngờ nhỉ?"
Mặc Chiêu nhấc chân bước vào trong, đến khi tới gần kẻ đang ngồi trên ghế thảnh thơi uống trà mới dừng lại:"Mặc Chiêu ta tự thấy gương mặt này không tệ, nhưng ta thật sự tò mò, ngươi không phải muốn gả ai đó cho ta chỉ vì gương mặt này đấy chứ?"
Mặc Chiêu không hề nói dối. Dụ nàng về đây, còn bắt nàng mặc hỉ phục tiến vào hỉ đường, ngay cả đối tượng kết hôn là ai cũng không biết. Nếu không phải cố gắng nhịn lại, nàng còn không phải đã đem chỗ này quậy phá tan tành.
"Tiểu Vũ yêu quý của ta ái mộ ngươi đã lâu. Ta xem mặt mũi thực lực ngươi không tệ, không thể không giúp nó thành toàn."
Bên ngoài vang lên tiếng kèn trống, Mặc Chiêu không cần quay đầu cũng biết rằng tân nương đã tới. Nàng âm thầm siết chặt hai nắm tay, mỉm cười nói:"Đáng tiếc, Mặc Chiêu ngày hôm nay có lẽ không thể giúp ngươi toại nguyện."
Nàng nâng cao cánh tay, kéo xuống tay áo rộng.
Lạnh lùng gằn từng chữ.
"Ta nghĩ ngươi biết đây là thứ gì, đúng không?"
Một vết thủ cung sa đỏ tươi trên làn da trắng nõn. Kẻ đang ngồi uống trà dừng lại động tác, cuối cùng nheo mắt nhìn nàng:"Ngươi là nữ tử?"
Âm điệu kéo dài về phía sau, Mặc Chiêu buông thõng tay xuống, khó khăn buông ra hai chữ.
"Không sai."
Nàng còn nghĩ, có thể đem chuyện này giấu được cả đời.
Kẻ kia đứng dậy, cởi bỏ mũ áo. Dưới lớp áo choàng đen là một gương mặt tuấn tú trung tuổi, mắt phượng mày dài, cái nhìn soi xét của y làm cả người Mặc Chiêu lạnh toát. Một hồi im lặng, kèn trống dừng hết, y bỗng cười phá lên như kẻ điên.
Y dùng một chiếc quạt giấy đen nâng cằm Mặc Chiêu. Hai người mắt đối mắt, Mặc Chiêu gườm gườm nhìn y, thấy miệng y mở ra đóng vào, vô cùng đắc ý nói ra một câu
"Đúng là đáng tiếc, Tiểu Vũ của ta là một trang nam tử, nếu ngươi vốn là nữ nhi, mối nhân duyên này xem như là ý trời."
Trong đôi đồng tử sáng ngay gần sát, Mặc Chiêu dường như nhìn thấy gương mặt bản thân vừa biến sắc. Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng một lần nữa trở lại.
"Ta quản gì ngươi là nam tử hay nữ tử. Chỉ cần Tiểu Vũ của ta thích ngươi, vậy thì ngươi phải là của nó!"
Kẻ kia dịu dàng vuốt tóc nàng, giựt đứt chiếc dây buộc đã được thắt chặt chỉ mới đó không lâu. Mái tóc dài như thác buông xõa, đen mượt óng ả rơi xuống bả vai. Mặc Chiêu bần thần mất vài giây, tiếng lộc cộc ở ngay sau lưng, ngày một gần sát.
Tân nương đã đến.
À không, phải là tân lang mới đúng.
Mặc Chiêu hoảng hốt quay lại phía sau, tân lang ngồi trên xe lăn, trên người mặc hỉ phục đỏ rực. Gương mặt nho nhã, thần thái lạnh lùng, quen biết y đã lâu, nhưng chưa bao giờ Mặc Chiêu từng nhìn thấy y mặc một loại y phục khác ngoài bạch y. Thứ làm nàng ngạc nhiên hơn cả, là vẻ biến sắc ngay trên gương mặt quen thuộc đối diện nàng.
Người kia mở to mắt nhìn nàng, phỏng chừng bởi bất ngờ quá đỗi, một hồi lâu vẫn không thấy y đáp lại. Việc đầu tiên sau khi hồi tỉnh là quay sang người trung niên đứng ngay gần đó, dùng hết sức gằn giọng hỏi.
"Đây là chuyện tốt mà người nói sao, phụ thân?"
Hai chữ phụ thân ở cuối như rơi thẳng xuống vực. Chỉ có khi y giận lắm, mới để lộ ra thần sắc thế này.
"Tiểu Vũ". Người trung niên kia cũng không tức giận, từ tốn trở lại chiếc ghế gỗ, nhấp một ngụm trà rồi mới đáp:"Không phải là chuyện tốt hay sao? Ta còn không phải thấy ngươi sáng chiều cầm tranh của nha đầu này cười ngây ngốc, cho nên mới giúp ngươi thành tâm."
Cái gì gọi là cầm tranh của nàng cười ngây ngốc? Mặc Chiêu quay sang nhìn Nhan Tịch. Người kia bị nói trúng tâm tư, thái độ dịu bớt, nhưng vẫn còn rất giận.
"Chuyện này thật quá hoang đường, cùng là....."
Y đang định nói thêm gì đó, bỗng giật mình nhớ tới mấy lời vừa loáng thoáng nghe được.
Nha đầu.
Y ngước mặt nhìn Mặc Chiêu, cả người nàng co rụt lại nhưng không hề né tránh ánh mắt y hướng tới. Gương mặt trắng nõn vẫn tuấn mỹ như ngày nào, bởi vì có tóc đen che bớt, vậy mà càng lộ vẻ nhỏ bé mỹ miều.
Mặc Chiêu mà y biết, chưa từng xinh đẹp diễm lệ đến mức này.
"A Tịch, ta..."
"Không cần phải giải thích với ta."
Nhan Tịch khẽ lắc đầu. Y đáng lẽ phải nhận ra sớm hơn mới phải, một cô nương như hoa như ngọc, sao có thể không phát hiện ra.
Nhan Tịch trộm nhìn Mặc Chiêu thêm lần nữa. Nếu nàng là nữ tử, trên gương mặt chắc hẳn có dấu vết dịch dung, không biết khi lớp dịch dung được xóa đi sẽ còn đẹp đến mức nào. Y không dám nghĩ nhiều thêm, nắm tay Mặc Chiêu rồi điều chỉnh xe lăn:"Đi. Ta dẫn muội ra ngoài."
Đi được vài bước, năm bảy người dàn thành một hàng chặn đứng ngay trước cửa. Trái phải từ lâu đã có người canh giữ, đều là người của Nhan gia Vu tộc. Người trung niên không vui cao giọng:"Đã đến đây, dù không muốn bái cũng phải bái. Hai người ngày hôm nay, nhất định phải bái đường!"
Lão còn bổ sung thêm một câu:"Mặc Chiêu, ngươi đừng quên vì sao ngươi có mặt ở đây. Ta có thể cứu người, cũng có thể giết người."
Mặc Chiêu làm sao quên được.
Một viên Hoàn Mệnh vô giá cũng không phải cho không.
"A Tịch."
Mặc Chiêu kéo tay y quay trở lại, khóe mắt nàng chảy xuống một hàng lệ, chạy dọc gò má, cuối cùng biến mất không dấu vết.
"Người là phụ thân của A Tịch. Ta thực lòng hỏi người một câu, trong lòng ta không có huynh ấy, ông vẫn muốn ta lấy huynh ấy sao?"
Có lẽ hơi bất ngờ trước câu hỏi đột ngột từ Mặc Chiêu, nàng khóc, lão nhìn nàng bần thần một hồi lâu, dường như thông qua nàng có thể nhìn thấy một người khác. Đến cuối cùng lão vẫn nói.
"Tình cảm có thể bồi đắp. Không phải vấn đề."
Không còn đường lui.
Mặc Chiêu nhắm chặt hai mắt, nuốt hết nước mắt vào trong. Nàng khụy chân, quỳ một gối đối diện Nhan Tịch, hai tay bao lấy đôi tay lạnh ngắt y đang đặt trên gối.
"A Tịch."
Mặc Chiêu tự chỉ vào ngực trái. Giọng nàng hơi run, nhưng từng từ đều rõ ràng.
"Nơi này của ta, từ lâu đã có người khác. Mặc Chiêu ta sống một đời này, là vì bản thân ta, và vì hai người họ mà sống. Trước khi tới đây ta đã lập lời thề. Nếu chàng vẫn muốn chúng ta thành thân, ta sẽ gả cho chàng."