Tin tức lan rộng mau chóng, chỉ tới hôm sau, toàn bộ người ở Sa Hoang đều biết, địa vị của Thanh Long bấy giờ đã đổi. Chỉ qua một đêm đã trở thành dong binh đoàn lớn nhất Sa Hoang, cùng lúc diệt ba dong binh đoàn khác, người ngoài vừa nghe, đều không khỏi cảm thấy rùng mình. Một chuyện ngày đó qua trí tò mò của không ít kẻ mà được thêu dệt thành đủ loại khác nhau, hình ảnh Mặc Chiêu còn được đồn thổi thành nhân vật thần tiên nào đó, kéo đến không ít dong binh đoàn nhỏ rục rịch kết thân hay tiếp cận. A Đa Mã Lượng vừa nghe đã thấy phiền, thẳng tay đóng cửa, lấy vài cớ không mặn không nhạt từ chối.
Kể ra, chuyện này nên là chuyện mừng, mà thực tế, có thể đánh một trận thống khoái đến vậy, người của Thanh Long đều cảm thấy nhẹ nhõm. Chỉ trừ một việc.
Mặc Chiêu phải đi.
Nàng chỉ có một tháng thời gian, tính đến hiện tại, vừa vặn còn lại vài ngày để trở lại đế đô. Ban đầu muốn tới để tăng cường thực lực, vậy mà, một loạt biến cố xảy đến còn chưa tính, khi trở về còn mang theo thương tích không nhẹ. Sở Ngân thấy nàng ốm rộc mà sốt ruột, Mặc Chiêu đành cười khổ, dự định hay kế hoạch gì đó, so với ý trời, quả nhiên chỉ là mây bay.
A Đa Mã Lượng nghe tin Mặc Chiêu muốn đi cũng giật mình, là y bận rộn quá, ngay cả thời hạn một tháng cũng quên tiệt. Không chỉ A Đa Mã Lượng, người của Thanh Long còn chưa kịp ăn mừng, nghe nàng nói như sấm đánh bên tai, mặt mày xụ xuống, biểu cảm của trăm người mà giống nhau y đúc. Người nào người nấy đều lớn tuổi hơn nàng, phản ứng như trẻ con này lại hoàn toàn nằm ngoài ý muốn, Mặc Chiêu không thể không cười:"Ta không biết mình được chào đón như thế này đấy."
A Đa Lãng không cười nổi:"Không phải nói muốn chúng ta giúp ngươi làm việc lớn hay sao. Sao lại đột nhiên rời đi?"
Mặc Chiêu chợt nhớ tới cách đây không lâu, ngày đầu tiên nàng bắt A Đa Lãng cầm kiếm bằng tay trái, khởi đầu khó khăn đến mức khiến một kẻ mặt sắt cũng có phút muốn buông xuôi bỏ cuộc. Nàng khi đó thân thể mệt mỏi, không kìm được lỡ buông một câu:"Ngay cả cầm kiếm cũng không được, về sau còn ai cần ngươi nữa."
A Đa Lãng trầm ngâm rồi hỏi lại:"Ngươi cũng không cần?"
Mặc Chiêu thẳng thừng:"Không cần."
A Đa Lãng khi đó trả lại cho nàng đúng hai chữ:"Hiểu rồi."
Vài câu từ xẹt qua rất nhanh trong đầu, Mặc Chiêu nâng mi, đáp:"Không phải đột nhiên. Ta chỉ có thể ở đây một tháng, không hơn."
"A Đa Lãng, người mà ta muốn đối phó, kẻ thù cả đời này của ta, không phải giống như đám ngươi Hàn Dương hay Dương Trị. Những kẻ đó mạnh đến thế nào, ngay cả ta cũng không biết rõ. Ngươi hiểu được không?"
Ẩn ý muốn nói, với thực lực hiện tại của ngươi, đừng nói đến giúp ta, còn không chắc có thể bảo vệ bản thân cho thật tốt. Mặc Chiêu chưa từng giấu diếm mục đích khi nàng tới Sa Hoang, càng không che giấu nàng muốn người của Thanh Long trở thành người của nàng, đương nhiên, không một người nào của Thanh Long không biết điều đó. Việc quan trọng là, người nàng muốn có nguyện ý hay không?
Trở thành của nàng.
A Đa Lãng nghe xong, ánh mắt tối hẳn nhưng không nói gì nhiều, chỉ hỏi:"Bao giờ đi?"
"Bây giờ."
"Nếu như bây giờ khởi hành, đến khi trời tối nhanh nhất chỉ có thể đến Yên Sơn, xung quanh không có nhiều quán trọ. Sáng mai hẵn đi. Tối nay sẽ chuẩn bị quà cho ngươi."
Mặc Chiêu suy nghĩ rồi gật đầu:"Được."
Tối hôm đó, Thanh Long mở tiệc rượu.
Đúng như Phùng Hoan nói, Thanh Long có thể thiếu mọi thứ, nhưng chẳng bao giờ thiếu rượu. Mặc Chiêu vừa bước tới gần sân đã ngửi thấy hương rượu thơm nồng, đậm đến mức như chưa uống đã say. Đến lúc nhìn thấy cả trăm bầu đủ để tưới đẫm sân rộng, Sở Diêm nhăn mày:"Định chuốc say mèm rồi giữ người lại luôn đấy phỏng?"
"Ngươi nói đúng đấy". Phùng Hoan đứng chờ Mặc Chiêu đã lâu, đúng lúc nghe thấy lời này. Y nhìn sang Mặc Chiêu cười to:"Đại ca, tiệc này đều là vì huynh chuẩn bị. Không được trốn đâu đấy."
"Lão Phùng, A Mặc đến rồi phải không?! Sao còn không dẫn người vào đi."
Từ bên trong vọng ra tiếng gọi, Mặc Chiêu và Phùng Hoan nhìn nhau, cùng lúc bật cười, nhẹ lắc đầu rồi bước vào bên trong. Sân lớn, người đông, Mặc Chiêu còn thấy mấy người ngồi trên cây vắt vẻo hai chân, tay cầm bầu rượu. May mắn bên dưới còn một chiếc bàn dài được sắp xếp tử tế, Võng Dao và Võng Dực đang hỗ trợ xếp đồ ăn lên bàn. Mặc Chiêu vén vạt áo ngồi xuống, nghe thấy có người hỏi:"Đến rồi đấy à."
Là A Đa Mã Lượng.
"Ừ". Mặc Chiêu nhón một miếng bánh bỏ vào miệng, vừa quan sát vừa nói:"Đông đủ thật đấy nhỉ."
"Có thể không đông đủ sao. Chủ tử đi lại không đến tiễn, đấy là cái dạng gì."
Nghe lời này, động tác của Mặc Chiêu hơi dừng lại.
Không phải A Đa Mã Lượng, người vừa nói là Ngạc Địch, là người được nàng cứu trước kia. Người đứng bên cạnh y là Ngạc Điềm, đệ đệ song sinh. Vì Mặc Chiêu đang ngồi, y lại đứng, nên khi nhìn y, nàng phải ngước cổ, đầu hơi ngẩng lên. Y nhìn hàng mày đang nhăn lại của nàng, nhìn tròng mắt đen tối thẫm của nàng, đột nhiên thu lại nụ cười, chầm chậm quỳ một gối:"Người không nghe nhầm đâu. Từ khi người cứu ta một mạng, cứu đệ đệ ta một mạng, người đã sớm là chủ nhân của ta."
Ngạc Điềm làm theo y, nói:"Là của chúng ta."
Mặc Chiêu vừa định mở miệng, chợt nghe vài âm thanh khẽ khàng, quay đầu nhìn sang, mấy kẻ từ trên cây vừa đồng loạt nhảy xuống. Một đám hỗn loạn nhanh nhẹn sắp xếp theo trật tự, cả chục hàng dài ngay trước mặt, A Đa Mã Lượng đứng đầu tiên. Thân hình y rất cao, che khuất cả mặt trăng sau người, chỉ để lọt vài tia sáng yếu ớt rơi vãi bên vai áo. Mặc Chiêu đứng dậy, mấp máy môi:"Các người..."
"Ta đã nói là có quà cho người". A Đa Lãng nói xong thì quỳ xuống, kéo theo cả hàng dài phía sau quỳ theo:"Một món quà đủ lớn."
Đến một người điềm tĩnh như Sở Ngân cũng không nhịn được mở to mắt. So ra, Mặc Chiêu trấn tĩnh lại nhanh hơn, trên mặt sớm không còn biểu cảm kinh ngạc. Ánh trăng lành lạnh hắt lên người, nàng nhàn nhạt hỏi:"Đã suy nghĩ kĩ chưa?"
A Đa Mã Lượng là người cuối cùng. Y quỳ gối, không đáp lại câu hỏi của nàng mà chậm rãi nói mấy chữ:"Mặc Chiêu, người xứng."
Mặc Chiêu không còn gì để nói.
Nàng không kêu mọi người đứng dậy mà tự động ngồi xổm xuống, ngay trước A Đa Mã Lượng, hai tay đặt trên đầu gối, nhẹ giọng nói:"Ngẩng đầu lên."
A Đa Mã Lượng ngẩng đầu, Mặc Chiêu nhìn y một lúc lâu, sau đó cười:"A Đa Mã Lượng, các ngươi không đủ mạnh."
Lời này có lực sát thương rất lớn, toàn bộ người của Thanh Long đều không nghĩ tới Mặc Chiêu sẽ nhắc đi nhắc lại việc này. A Đa Mã Lượng không tức giận, nhưng không nén nổi cảm giác hổ thẹn đang trào lên, mi khẽ cụp mắt xuống. Mặc Chiêu không để y trốn tránh, ngón tay đặt vào cằm y nâng lên, nhắc lại lần nữa:"Nhìn ta."
A Đa Mã Lượng nghe lời, không né tránh ánh mắt Mặc Chiêu. Trong mắt nàng có ý cười, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc. Y nghe thấy nàng nói:"Nhưng mà, ta sẽ giúp các ngươi trở thành những người mạnh nhất."
"Ngươi có tin không?"
Cả người A Đa Mã Lượng cứng đơ trong phút ngốc, dường như vẫn còn chìm đắm trong lời nàng. Nàng nói không nhỏ, những người ở sau đều có thể nghe được, đồng thời hiểu rõ thứ Mặc Chiêu để lại là một lời hứa hẹn, một lời hứa với sức nặng thật lớn, đủ để ai nấy cảm thấy rạo rực. Sau khi nói xong, Mặc Chiêu cười cười đợi A Đa Mã Lượng, A Đa Lãng phải huých tay vào người mới khiến y giật mình hồi hồn.
A Đa Mã Lượng cúi đầu, dùng thái độ cung kính nhất gọi một tiếng:"Chủ tử!"
Một tiếng gọi của cả trăm người.
Nói bản thân không xúc động là giả, Mặc Chiêu nở nụ cười đầy thâm ý. Nàng đứng dậy, phất tay:"Đứng lên đi."
"A Dực, mang rượu tới."
Võng Dực rót cho Mặc Chiêu hai chén rượu đầy. Những người còn lại, có chén dùng chén, có hũ dùng hũ, có kẻ còn nâng cả bầu rượu lên cao. Nút rượu được rút khỏi, mùi rượu thơm đặc quánh trong không khí, tựa lên tóc, lên môi, nước rượu sóng sánh tràn trề. Mặc Chiêu từ tốn đổ một chén rượu vừa được rót đầy xuống đất, chắp hai tay nói:"A Đa Trác, mặc dù chưa từng gặp, chén này ta kính huynh."
A Đa Mã Lượng cảm kích trong lòng, đời này, chuyện Mặc Chiêu khiến y biết ơn nhất không phải là giúp y diệt đám Huyền Vũ, mà là giúp y giết chết Vân Nương, báo thù cho A Đa Trác. Mặc Chiêu đã đi đầu, đám người A Đa Mã Lượng cũng lần lượt đổ rượu xuống đất, miệng hô tên người đội trưởng bọn họ một đời kính trọng. Võng Dực lại rót thêm cho Mặc Chiêu một chén rượu nữa, nàng nâng chén rượu lên cao, giọng cũng cao lên, có vẻ hứng khởi lạ thường:"Uống đi! Để ta xem tửu lượng của các ngươi như thế nào."
Trước đây Mặc Chiêu từng uống rượu, khi đó nàng mới sáu tuổi, thấy đám người ma giáo say sưa, nàng lén vào nhà kho lấy trộm rượu của phụ thân uống thử. Kết quả là trộm phải một bình rượu trái cây, uống đến non nửa bình, nằm mất hai ngày sau mới tỉnh, còn bị mẫu thân phạt treo cả người lên cây suốt một ngày. Tính đến giờ đã hơn mười năm, ngay cả một giọt rượu nàng cũng không động đến, nên không rõ rốt cuộc có thể uống đến mức nào.
Thương thế trong người Mặc Chiêu chưa khỏi hẳn, Sở Ngân không muốn nàng uống rượu, định vươn tay ra cản lại. Sở Diêm bắt lấy tay y, lắc đầu:"Muội ấy đang vui, uống một chút cũng không sao."
Sở Diêm nào có ngờ, y vừa nói xong từ một chút, Mặc Chiêu đã nâng cả chén lên uống sạch, còn thô lỗ gạt tay ngang miệng. Chén sứ to bằng cái bát, mà Mặc Chiêu chỉ uống bằng một hơi, uống xong còn nhíu mày:"Thật là thơm. Nhưng mà rượu này..."
"Là rượu nhạt". Phùng Hoan tu một lúc vài hơi rượu, cười cười giải thích cho nàng:"Chủ tử, vì biết sức khỏe người không tốt, đội trưởng liền đổi hết rượu cũ, lựa chọn thay bằng rượu nhạt. Không có mấy hương rượu, còn uống rất thơm, người uống thoải mái đi, đảm bảo không say."
Mặc Chiêu nghe vậy thì hớn hở, mắt sáng quắc nhìn sang Sở Ngân, còn dúi một bầu rượu nhỏ vào tay y. Không cần nói cũng biết nàng đang nghĩ gì, Sở Ngân nếm thử cũng thấy là rượu nhẹ, lúc này mới thở dài đồng ý, gật nhẹ đầu.
Phùng Hoan đứng ở một góc âm thầm quan sát hành động nhỏ này của hai người, nhất thời cảm thấy khó hiểu. Thông thường với việc lớn, Mặc Chiêu mới là người đưa ra quyết định, nhìn qua cũng biết, chỉ cần người muốn làm gì, hai người Sở Ngân đều sẽ thuận theo người. Vậy mà có nhiều lúc, việc nhỏ thôi, Mặc Chiêu sẽ quay sang hỏi ý kiến Sở Ngân, giống như một thói quen khó bỏ. Điều này khiến Phùng Hoan có cảm giác mối quan hệ của hai người không phải là bằng hữu bình thường. Y uống rượu vào liền không nhịn được hứng trí bừng bừng, giơ cao tay, nghĩ gì nói nấy:"Chủ tử, ta có chuyện muốn hỏi."
Giọng y rất lớn, thu hút không ít người nhìn qua. Mặc Chiêu nhướng mày:"Nói đi."
"Quan hệ giữa người và Sở Ngân công tử là gì vậy? Ta thấy thật không giống bằng hữu chút nào."
Hai người Sở Ngân đồng thời giật mình, siết chặt nắm tay nhìn Phùng Hoan, thầm nghĩ chẳng lẽ bọn họ đã để lộ sơ hở. Trái tim Mặc Chiêu lập tức treo lên thật cao, dè dặt hỏi lại:"Ngươi thấy thế nào."
Phùng Hoan ngại ngùng gãi đầu:"Ta thấy... hai người giống như cha con vậy ấy."
Người ăn gì, uống gì, được ra ngoài hay không đều là do Sở Ngân quản thúc, không phải cha con thì là gì nữa.
Y nói xong tự cảm thấy buồn cười, thích ý cười phá lên. Đám người A Đa Mã Lượng cũng cười to, không để ý thấy sắc mặt Sở Ngân thoắt cái đen mất nửa, trông có vẻ giận. Y có thể không giận được sao, khi mà tiểu nha đầu đáng đánh kia, còn có tên Sở Diêm chó má không ngừng che miệng, cười đến run cả người.
"Chiêu à, còn không gọi một tiếng phụ thân". Sở Diêm rất hiểu đạo lý đổ thêm dầu vào lửa, không chỉ thế, lửa cháy càng to, y càng thích, còn đổ củi tứ tung. Mặc Chiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó ôm bụng cười đến đỏ bừng mặt mũi, len lén nhìn Sở Ngân rồi lại không nhịn được, che miệng cười khẽ.
Sở Ngân tức thì đen mất nửa bên mặt còn lại, không hung bạo dữ tợn, nhưng sắc mặt như sương đủ khiến Mặc Chiêu lạnh lẽo cả người. Nàng thật lòng không dám nói, điệu bộ này của y, giờ nhìn kĩ lại, quả là giống phụ thân y hệt, mỗi lần nhướng cao mày đã đủ dọa nàng sợ đến chết khiếp. Sở Ngân lén lút kéo tay Mặc Chiêu, hạ thấp giọng xuống:"Đợi tới khi rời khỏi Sa Hoang, người "phụ thân" này nhất định sẽ dạy dỗ cho con thật tốt."
Xong rồi xong rồi. Mặc Chiêu rầu rĩ nhìn Phùng Hoan đang say sưa uống rượu, thầm nhủ ngươi đúng là hại chết ta rồi! Người lớn tuổi rồi đều sợ bị người khác chê già, huống chi còn là kẻ đã cả nghìn tuổi như Sở Ngân đây chứ.
Mặc Chiêu nâng một bát rượu lên uống cạn, thở dài thườn thượt, trộm nghĩ.
Người già khó tính... aiz.. đúng là người già khó tính mà.
Đương lúc suy nghĩ, bất chợt có người kéo tay áo nàng. Mặc Chiêu nhìn sang, người vừa gọi nàng là Võng Dực, y còn đang chỉ về phía sau, dường như có chuyện riêng muốn nói. Mặc Chiêu tò mò đi theo y, vừa tới một chỗ không người, còn chưa kịp hỏi gì đã thấy y quỳ phịch xuống. Mặc Chiêu nhíu chặt mày:"Ngươi làm gì thế?!"
Võng Dực cố chấp quỳ dưới đất, đầu cũng không ngẩng lên:"Chủ tử. A Dực muốn xin người một việc."
Thái độ của y vô cùng nghiêm túc, Mặc Chiêu nhìn y đăm đăm, cuối cùng không tiếp tục gọi y đứng dậy:"Nói đi."
"Ta muốn xin người". Võng Dực hít một hơi sâu, như thể đã lấy được quyết tâm, y ngẩng đầu, rành rọt nói.
"Ta muốn xin người cho ta ở lại đây."