Trong lòng A Đa Lãng đã có sẵn đáp án, chỉ tiếc rằng ngu muội một chốc, nếu không phải sớm ngày thức tỉnh, hẳn sẽ là đau đớn một đời, vướng mắc cả đôi. Đối với một võ giả, cánh tay phải quan trọng đến thế nào, Mặc Chiêu có thể hiểu được, chính vì hiểu, nên nàng không trách. Không trách A Đa Lãng nhất thời tuyệt vọng, không trách y chán nản trốn tránh, nàng chỉ là không thể đứng yên nhìn y trốn mãi, ngay cả ý muốn gượng dậy cũng không có, để rồi cột Tiểu Ba vào chung một chỗ, cùng nhau nhảy xuống hố đen. Bản thân nàng không cách nào kéo y đứng lên, chỉ có thể kiếm một người khác thay thế, một người mà nàng nghĩ, còn được y coi trọng hơn cả bản thân mình.
A Đa Lãng nhìn về phía Tiểu Ba đang đứng ngay cạnh cửa, ánh sáng hắt ngược lên bóng lưng gầy nhỏ, ngũ quan mơ hồ, chỉ thấy rõ nhất hai bàn tay nắm chặt xuôi trên vạt áo. Trong lòng y trào lên niềm xót xa khó tả. Nhìn xem, một đứa nhỏ từng linh động biết mấy, thấy y là vui, giờ này nhạy cảm đến mức nào.
Mà nó nào có lỗi.
Há có lỗi gì.
A Đa Lãng thở dài:"Lại đây."
Do dự một thoáng, Tiểu Ba nhìn sang Mặc Chiêu, thấy nàng gật đầu, lúc này mới ngoan ngoãn bước tới. Bước được vài bước, còn chưa đủ để A Đa Lãng cất lời, vừa nhìn đống băng trắng trên tay y, nước mắt Tiểu Ba đã thi nhau rớt xuống. Cả người A Đa Lãng nhất thời cứng đơ, mất một lúc mới phục hồi lại, cả giận quát:"A Đa Hiểu Ba, ngươi nín ngay cho ta!"
Ánh mắt y đanh lại, gương mặt vốn lạnh lùng giờ còn lạnh hơn, ngữ điệu nghiêm khắc dọa Tiểu Ba sợ đến nín tịt. Nước mắt tuy không còn rớt xuống, hai vành mắt dưới vẫn đỏ hoe. Mặc Chiêu nghe y quát cũng giật nảy, không hiểu sao không cảm thấy sợ, chỉ cảm thấy buồn cười. Nàng vỗ nhẹ vào tay Sở Diêm:"Đi thôi. Ở đây không còn chuyện của chúng ta nữa rồi."
Thấy nàng định đi, A Đa Lãng vội gọi với lại. Mặc Chiêu nghi hoặc quay người, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt bối rối hiếm có của y, y nhìn nàng rồi cụp mắt, định nói lại thôi. Mặc Chiêu nhướng mày, nghĩ một lúc, ánh mắt bỗng sáng hẳn:"Có chuyện gì sao?"
Ngươi rõ ràng biết ta định nói gì.
A Đa Lãng mím chặt môi. Hai chữ kia ngắn thế, vậy mà thật khiến y khó lòng mở lời.
Từ vẻ mặt y có thể đoán được ít nhiều, Mặc Chiêu không định trêu thêm nữa, xoa đầu Tiểu Ba rồi xoay người trở ra. Ra bên ngoài rồi, sắc mặt Sở Diêm vẫn rất xấu, đợi đến khi về phòng, Mặc Chiêu kéo y ngồi xuống ghế, lúc này mới nhỏ giọng:"A Diêm."
Sở Ngân thay nàng rót một chén nước, đợi đến khi Mặc Chiêu cầm lấy mới xoa đầu nàng, nói:"Muội kệ hắn đi. Nếu không phải lúc đó có muội ngăn lại, ta cũng không nhịn được."
Mặc Chiêu cúi đầu, xoay xoay chén nước trên tay, gần như lí nhí:"Ta chỉ là không muốn huynh ấy khó chịu."
Nghe lời này, vẻ mặt Sở Ngân hơi biến đổi. Sở Diêm đang im lặng bỗng cất lời:"Sở Ngân, ngươi ra ngoài giúp ta được không."
Giọng nói lành lạnh vang lên bên tai, một lớp bóng phủ xuống trước mặt, Mặc Chiêu theo phản xạ ngẩng đầu, tầm mắt hướng đến lớp y phục thẫm đỏ đến hoa mắt. Sở Diêm vốn ngồi bên đã đứng dậy từ khi nào, hai tay vươn ra, giam nàng vào giữa lồng ngực y và bàn nước. Tiếng mở cửa, đóng cửa khe khẽ rồi im bặt, Mặc Chiêu chỉ có thể nghe thấy từng nhịp thở đều đặn mỗi lần y cúi thấp, càng ngày càng gần hơn, như thể hòa cùng nàng làm một.
Được một lúc, Sở Diêm bỗng bế thốc Mặc Chiêu lên, để nàng ngồi lên bàn trà. Nàng vì giật mình mà túm lấy áo y, nghe y nói khẽ:"Chiêu nhi, ta là nam tử."
Mặc Chiêu nhìn y chăm chú.
"Việc mà một nam tử nên làm là bảo vệ nữ tử mà mình yêu, chứ không phải là đứng nhìn nàng ấy bị người khác tổn thương, hay là... tự thương tổn mình."
Từng tiếng chậm rãi dội lại, Mặc Chiêu mở to mắt, trái tim nhất thời treo cao rồi hạ xuống, đều là vì ánh mắt dịu dàng quen thuộc khiến lòng nàng mềm nhũn. Đối diện với đôi mắt chỉ chứa bóng hình nàng, lòng có cứng rắn đến mấy cũng sẽ hóa thành nước, huống chi, đối với người này, nàng từ đầu đã chẳng có sức chống cự. Mặc Chiêu thủ thỉ:"Từ giờ đều nghe theo hai người."
Sở Diêm tựa cằm vào vai nàng:"Cái gì cũng nghe?"
Trong đầu Mặc Chiêu hiện lên vài ý niệm, nhưng vẫn cười, bàn tay nho nhỏ vuốt tóc y:"Ừ, cái gì cũng nghe."
Trầm mặc vài giây, Sở Diêm lẩm bẩm:"Ta muốn ôm muội."
Động tác của Mặc Chiêu hơi ngừng lại, nàng bật cười khẽ, chủ động vòng tay ôm Sở Diêm. Khi vòng tay càng siết chặt, y hơi nghiêng đầu, hơi nóng khi mở miệng nói phả vào một bên tai nàng
"Vậy còn hôn..."
Mặc Chiêu cong môi, không do dự kéo Sở Diêm ra khỏi, trước ánh mắt pha lẫn ngạc nhiên của người đối diện, hai tay nàng chủ động vòng lên cổ y kéo xuống, cho đến khi môi hai người chạm nhau mới dừng lại. Nàng ngồi trên bàn trà ngẩng đầu híp mắt, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi của Sở Diêm, mơ hồ nói không rõ:"Ngoan, nhắm mắt lại."
Đôi mắt vốn mở to vì bất ngờ của Sở Diêm vì một lời này mà càng mở to hơn. Sau một chốc, ý cười lơ đãng đong đầy nơi đáy mắt, một tay y đỡ gáy Mặc Chiêu, một tay dùng sức kéo nàng lại gần sát, chuyển từ bị động thành chủ động. Bàn tay xoa mạnh tấm lưng người trong ngực, y vừa tận hưởng, vừa bất đắc dĩ trộm nghĩ.
Người này đúng là chẳng chịu thiệt bao giờ.
Một hồi lâu trôi qua, đến khi Mặc Chiêu không thở nổi mà đẩy tay, Sở Diêm mới khó khăn rời khỏi môi nàng. Y nhìn người trong lòng hai má đã đỏ hồng, mắt đen ướt át, trêu ghẹo cắn xuống vành tai trắng nõn của nàng:"Muội thật là. Đã hôn nhiều như vậy rồi mà vẫn không không biết cách thở nữa."
"Huynh còn nói". Đợi cho hơi thở bình ổn lại, Mặc Chiêu hờn dỗi làu bàu. Người này lần nào cũng hôn nàng đến mức không thở nổi, ngoại trừ lần đầu còn trúc trắc, những lần sau đều là nàng không chịu được mà đẩy y ra trước, giờ còn cười cợt đắc ý như vậy nữa.
Ăn đủ đường rồi, tâm trạng Sở Diêm đương nhiên chuyển biến tốt hẳn. Y xoa đầu Mặc Chiêu, nhớ lại quãng thời gian trước kia, ánh mắt thoáng dịu đi. Tiểu nha đầu nào có biết, từ khi chưa thể hóa hình y đã muốn làm điều này đến mức nào. Sắc đỏ trên mặt dần rút hết, Sở Diêm để ý thấy da nàng tái đi, vén tóc mai của nàng ra sau tai, trầm giọng hỏi:"Có mệt chưa? Đi nghỉ chút nhé."
"Không sao". Mặc Chiêu lắc đầu, nhớ đến gì đó vội hỏi:"Phải rồi, ngày hôm đó, kẻ đẩy Tiểu Ba ra là ai?"
Tiểu Ba không thể tự mình nhảy ra trước Thiết Hái, cũng có nghĩa, trong dong binh đoàn luôn ẩn nấp một kẻ phản bội, nhân lúc mọi người lơ là mà lợi dụng thời cơ. Thật lòng mà nói, nếu không phải A Đa Lãng may mắn, thứ Thiết Hái lấy đi không chỉ là một cánh tay phải mà còn là một lúc hai mạng. Không chỉ y, Tiểu Ba cũng không tránh khỏi cái chết. Vì khi đó bị thương nên không để ý, Mặc Chiêu bây giờ mới nhớ đến việc này.
"Là Ngô Tất. Muội còn nhớ không, cái kẻ đã lên tiếng phản đối muội lúc trước."
"Thì ra là hắn". Mặc Chiêu cau mày:"Mau nói cho ta nghe, trong mấy ngày qua đã xảy ra những gì."
Nếu A Đa Mã Lượng mà không làm gì, quả thật đã khiến nàng thất vọng.
Sở Diêm như nhìn thấu những gì Mặc Chiêu đang nghĩ, chậm rãi nói:"A Đa Mã Lượng mang đầu của Hàn Đình và Dương Trị, còn có tứ chi của Vân Nương treo ở trước cổng của Bạch Hổ và Huyền Vũ."
"Thật?". Hai mắt Mặc Chiêu sáng lên, sau đó cảm thán:"Xem ra y thật sự đã bị chọc giận."
"A Đa Mã Lượng đối với cái chết của A Đa Trác vẫn luôn cảm thấy tội lỗi. A Đa Lãng và Tiểu Ba lại là hai đứa con duy nhất của A Đa Trác, lần này A Đa Lãng còn mất một cánh tay, y có tức giận cũng là điều dễ hiểu. Nếu không phải tên Ngô Tất kia chạy trốn rồi, không chỉ A Đa Mã Lượng, mấy người Phùng Hoan nhất định sẽ không tha cho hắn". Để một kẻ phản bội sống bên cạnh lâu như vậy, chẳng có người nào có tâm trạng dễ chịu.
"Bên kia thì sao? Có động tĩnh gì chưa?"
"Hiện tại thì chưa."
Mặc Chiêu nhíu mày, đáng nhẽ không nên yên ắng như vậy chứ.
Sở Diêm nói:"Một phần cũng là do muội. Muội giết Vân Nương, bọn chúng dù có cảm thấy bị sỉ nhục đến mấy cũng không dám manh động."
"Có thể nhịn được đến bao giờ". Mặc Chiêu nghiêm túc nói:"Bọn chúng chắc chắn đang âm mưu gì đó. Sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới đây. Chúng ta....."
"Không phải chúng ta". Không đợi nàng nói hết câu, Sở Diêm đã ngắt lời:"Từ bây giờ cho đến cuộc tuyển chọn của Thánh Môn, muội không được tham gia vào bất kỳ một trận đánh nào nữa. Ngoan ngoãn ở lại đây dưỡng thương."
"Muội vừa mới hứa với ta thế nào, chưa gì đã quên rồi sao". Thấy Mặc Chiêu định mở miệng, Sở Diêm nhanh chân chặn trước. Y bế cả người Mặc Chiêu lên cao, cẩn thận đặt nàng lên giường, xong xuôi mới nói:"Dù ta không muốn thừa nhận, nhưng bàn về thủ đoạn, trên đời này chẳng mấy người qua mặt được con hồ ly thối kia, muội không cần lo."
"Còn nữa, hai chúng ta mặc dù hiện tại không mạnh bằng muội, nhưng nếu như kết hợp, lão thái bà kia cũng chẳng làm gì được."
Thấy y nói gấp liên hồi, Mặc Chiêu đỡ trán, tiếng cười khe khẽ từ miệng truyền ra:"Huynh thật là. Ta đã nói gì đâu chứ."
Mặt mày Sở Diêm lúc này mới giãn ta:"Còn không phải vì ta hiểu rõ tính muội quá sao."
Mặc Chiêu giơ hai bàn tay trước ngực như thỏa hiệp:"Được rồi được rồi. Đều nghe theo huynh". Ngưng một lúc, nàng chỉ vào đầu mình nói tiếp:"Mặc dù không đánh, nhưng không thể đến cái này cũng không được sử dụng chứ."
Sở Diêm bất đắc dĩ ấn vào trán nàng:"Làm như ta sẽ ngăn được muội ấy."
"Vậy trước tiên thay ta nói với A Đa Mã Lượng, bảo y cử người bám sát quanh Chu Tước. Nếu thấy người của Bạch Hổ hay Huyền Vũ bén mảng, lập tức phải báo về."
"Sở Ngân đã làm rồi."
Mặc Chiêu nhướng mày:"Làm rồi?"
Sở Diêm gật đầu:"Ngay từ khi muội ngất đi, tên đó đã dặn dò A Đa Mã Lượng, còn nói những lời giống hệt lời muội vừa nói."
Mặc Chiêu vừa nghĩ tới cảnh kia, tươi cười bên môi lại tràn ra. Đúng như lời Sở Diêm, bàn về mưu mẹo, Ngân Tử của nàng chẳng thua kém người nào. Y bình thường mặt lạnh là thế, vào những lúc quan trọng, suy nghĩ lại vô cùng vẹn toàn.
Đương lúc Mặc Chiêu còn đang mải suy nghĩ về Sở Ngân, ở một góc khác, có một người đang rối rắm khôn cùng.
A Đạt ngước mắt nhìn nam tử cao lớn đứng trước mặt, đôi tử mâu nhìn y với biểu cảm ngưng trọng chưa từng thấy. Chỉ nhìn một lúc, y thu hồi ánh mắt, tiếp tục cúi đầu lau chùi bảo đao trên tay, không vui nói:"Ngươi về đi. Ta không thể đưa nó cho ngươi."
"A Đạt thúc!"
Động tác của A Đạt dừng lại, giọng lạnh hẳn đi:"Võng Dực, không cần nói thêm nữa, ta sẽ không đưa nó cho ngươi. Chủ nhân ngày xưa đưa cho ta một nửa, cho các ngươi một nửa cũng là vì không muốn ngươi luyện thành thứ này."
Thái độ của A Đạt trở nên vô cùng cứng rắn, Võng Dực siết chặt nắm tay, trong đầu rối thành một mớ, nhất thời không tìm được lời lẽ nào để thuyết phục A Đạt. Y cụp mắt:"Ta phải làm thế nào thúc mới đồng ý đưa nó cho ta."
"Ngươi vì sao đột nhiên muốn thứ này". A Đạt ngẩng phắt đầu:"Ngươi chẳng lẽ.... là vì Mặc Chiêu?"
Từ thái độ của Võng Dực có thể chứng thực những điều y vừa nói, A Đạt thẫn thờ trong một chốc, dường như nhìn thấy bản thân y trước kia. Mà khi đó, y tha thiết mong chủ nhân truyền dạy, một phần là muốn trở nên mạnh hơn, còn một phần....
Là vì y yêu người không nên yêu.
"Ngươi bỏ cuộc đi. Mặc Chiêu vốn dĩ không cần ngươi bảo vệ."
Ngoài mặt tàn nhẫn mở miệng, trong lòng A Đạt âm thầm cười khổ. Cho đến tận bây giờ, mỗi lần nhớ đến những lời này, y đều cảm thấy đáy lòng giá lạnh. Quả nhiên, khi y nhìn sang, sắc mặt Võng Dực tái đi, giống hệt y ngày đó, xung quanh như đổ sụp, còn người mà y tha thiết muốn bảo vệ lạnh lùng quay người, chỉ để cho y một bóng lưng.
"Chính vì ta không đủ mạnh". Võng Dực nghiến răng:"Chính vì ta không đủ mạnh."
Nếu không phải y đủ mạnh, sao phải trơ mắt nhìn người ngã xuống mà không thể làm gì. Võng Dực nhìn thẳng vào A Đạt, gằn từng chữ:"A Đạt thúc, ta vốn cho rằng người là người hiểu rõ nhất những gì ta đang nghĩ."
Y không phải kẻ ngu, A Đạt Thúc đã từng giống như y, sống cả đời là kẻ đầy tôi bất lực đứng phía sau.
Mà y thì không muốn thế
A Đạt siết chặt chuôi đao. Chính vì ta hiểu... chính vì ta hiểu nên mới không thể để ngươi bước vào con đường đó. Chứng kiến một người đã là quá đủ.
"Vậy còn ngươi, ngươi đã từng nghĩ tới Mặc Chiêu chưa? Y liệu có nguyện ý....."
A Đạt đứng dậy, bước tới trước mặt Võng Dực mới dừng lại. Y giấu đi sâu cay trong đáy mắt, chậm rãi gằn từng chữ
"Thực sự nguyện ý để ngươi trở thành cầm ma?"