Trước khi tiến vào Ngục Cốc, Mặc Chiêu đã dặn dò kĩ lưỡng, nếu không có chuyện gì nghiêm trọng, tuyệt đối không được đến làm phiền nàng. Hai người Tịnh Nguyệt cũng được nàng nhờ cậy ở lại trông coi, Mặc Chiêu đã lên kế hoạch huấn luyện ổn thỏa, thật không ngờ giữa đường lại nhảy ra một kẻ phá rối.
Thời điểm Mặc Chiêu rời khỏi Ngục Cốc, thứ đầu tiên nhìn thấy là sắc mặt âm trầm của Minh Tịnh. Người vốn trầm tĩnh giờ gần như biến sắc, nàng liền đoán có chuyện chẳng lành.
Mặc Chiêu nhìn y có ý hỏi, sau nghe thấy y nói:"Người kia đến rồi."
"Người kia?". Hai tiếng này bật ra khỏi miệng, Mặc Chiêu lúc ấy mới nhớ tới kẻ mà Minh Tịnh đã từng nhắc tới trước đây. Một kẻ mà theo y, còn mạnh hơn cả nàng.
"Nếu ngươi không nhanh lên, A Đa Mã Lượng sẽ không xong mất."
Minh Tịnh vừa dứt lời, Mặc Chiêu lập tức nhíu chặt mày, tập trung giải phóng thần thức cho đám người A Đa Lãng. Đợi đến khi A Đa Lãng vừa mở mắt, nàng đã cùng với Minh Tịnh lao nhanh ra ngoài.
Từ xa đã cảm nhận được một luồng thần thức khác lạ, tốc độ dưới chân Mặc Chiêu càng nhanh hơn. Chẳng mấy chốc, bóng lưng cao lớn của A Đa Mã Lượng xuất hiện ngay trước mắt, người vừa thấy nàng liền kêu lên:"Mặc Chiêu!"
Mặc Chiêu gật đầu với y, còn chưa kịp đáp đã nghe thấy một giọng nói từ đằng xa vọng lại:"Chà, một lũ chuột nhắt, thật là đông đủ quá nhỉ?"
Tiếng bước chân dồn dập rồi dừng hẳn, đám người Sở Ngân bao xung quanh Mặc Chiêu, hơn một trăm người lấp cả khoảng sân rộng. Mặc Chiêu nghe được ý vị trêu cợt ngả ngớn từ trong lời nói của kẻ kia, nàng bình thản nghiêng đầu, ngưng mắt đánh giá từ trên xuống dưới.
Một màu trắng lóa tầm mắt, y phục trắng thuần, nước da trắng sứ, đuôi mắt dài kéo nhẹ, phảng phất hương vị tình tứ lả lơi. Mặc Chiêu thoáng thất thần, không tránh khỏi vài giây kinh ngạc. Dù đã thử hình dung từ trước, nàng có nghĩ thế nào cũng chưa từng nghĩ tới người mà Minh Tịnh nhắc đến lại là một người chỉ chừng tuổi nương nàng, xinh đẹp cũng có, phong tình vẫn còn. Nếu bỏ qua ánh mắt nguy hiểm kia, ắt cũng là một mỹ nhân yểu điệu. Lại nhìn đến năm ba người phía sau, dáng vẻ cao lớn hung ác, có lẽ đều là người từ dong binh đoàn kia cử tới.
"Lão thái bà từ đâu đến thế?"
Mặc Chiêu đánh giá xong xuôi, nàng thu hồi ánh mắt, vừa định mở miệng đã nghe thấy một tiếng hừ nhỏ ở bên tai. Tiếng hừ thì nhỏ, mà lời nói ra không nhỏ chút nào, chỉ cần người ở đó đều có thể nghe được. Giọng nói lành lạnh, ngay cả cách y nhả chữ cũng đủ khiến người ta tối tăm mặt mũi. Mặc Chiêu âm thầm khen thưởng trong lòng, ngoài miệng lại cười nói:"Chỉ là mấy kẻ không cần để tâm thôi."
Một kẻ nghe vậy, tức tối muốn tiến lên trước, cuối cùng bị người đứng bên cạnh chặn lại. Y lạnh lùng cười:"Đạo đãi khách của Thanh Long các người quả thật vẫn thối như ngày nào."
A Đa Mã Lượng ghé vào tai Mặc Chiêu nói nhỏ:"Người đứng bên trái là Hàn Đình, đội phó của dong binh đoàn Huyền Vũ. Kẻ mặc áo xanh bên phải là Dương Trị, đội trưởng của Bạch Hổ. Còn người ở giữa ta chưa từng gặp bao giờ."
Mặc Chiêu gật đầu, coi như đã biết. Chỉ dẫn theo mười mấy hai mươi người đi thẳng vào nơi này, mấy kẻ kia cũng thật quá ngông cuồng. Sở Diêm vừa nghe Dương Trị nói, hừ một tiếng thật to:"Đối với khách nhân chúng ta đương nhiên sẽ đối xử tử tế. Các người mà cũng được tính ấy à?"
"Xem ra tới đây một chuyến thật không uổng."
Người đàn bà vốn đang im lặng đột nhiên mở miệng cười lớn. Hàn Đình lo lắng bật thốt lên:"Vân Nương!"
Vân Nương không để ý đến y, vươn ngón tay trỏ trắng trẻo chỉ về phía Sở Ngân, sau đó dừng lại trên khuôn mặt Sở Diêm, cuối cùng cười duyên một tiếng, thu lại ngón tay kề bên môi mình:"A Đình, ngươi xem, tin đồn đâu có sai. Bên này quả nhiên đã thu thập được hai kẻ không tệ."
Nhìn ánh mắt lấp lánh của Vân Nương, Dương Trị chợt có dự cảm chẳng lành. Người này một khi đã có ý với ai thì sẽ dùng mọi cách để có được kẻ kia, không từ thủ đoạn. Nghĩ đến đây, quả nhiên vừa vặn nghe thấy nàng ta hào hứng đề nghị:"Này, hai người chi bằng theo ta đi. Thực lực như vậy mà ở lại cái nơi chán chết này, thật là phí phạm quá."
Mấy người A Đa Mã Lượng nghe lời này đồng loạt nhíu chặt mày, Phùng Hoan còn kích động tới mức tuốt kiếm ra khỏi vỏ. Mặc Chiêu âm thầm nghĩ, người gọi là Vân Nương này có thể nhìn ra thực lực của Ngân Tử và A Diêm, chắc chắn pháp lực không thấp hơn bọn họ. Bởi vì bản thân Mặc Chiêu đeo Ngọc giới trên tay, nếu không phải người có pháp lực còn cao hơn người đã phong ấn vòng ngọc, hoặc nhận được sự cho phép của nàng, tuyệt đối không thể nhìn ra thực lực của nàng. Chính Vân Nương này cũng thế, Mặc Chiêu cảm nhận được một nguồn pháp lực ngang ngửa nàng. Còn thắng thua thế nào, phải đánh mới biết được.
Kể ra Vân Nương cũng thật giỏi, đã lâu lắm rồi mới có người có thể khiến Sở Ngân giận đến tím mặt. Chỉ cần đứng bên cạnh cũng mơ hồ cảm nhận được sát khí lạnh lẽo từ trên người y tỏa ra. Ánh mắt Mặc Chiêu đã u ám đến mức không lọt một tia sáng, ngón tay cái dùng sức vuốt ve vòng ngọc nàng đang đeo trên tay, từng chữ hỏi lại:"Ngươi muốn dẫn bọn họ đi?"
Vân Nương hờ hững nhìn sang Mặc Chiêu:"Thì?"
"Chi bằng để ta chơi với ngươi, như thế nào."
"Ngươi cũng muốn đi với ta sao?". Vân Nương tự cho là đúng cười cười:"Ngươi kể ra cũng đẹp mắt đấy. Nhưng đáng tiếc, mấy kẻ yếu ớt như ngươi thật không hợp khẩu vị."
Mặc Chiêu che trước mặt Sở Diêm đang chuẩn bị xông lên, nở một nụ cười hết mực dịu dàng, ẩn ý lặp lại:"Phải. Thật sự rất đáng tiếc."
Hai người Võng Dao quay sang nhìn nhau, đều biết Mặc Chiêu càng tỏ ra dịu dàng, trong lòng đè nén càng nhiều bực tức. Vân Nương không để ý, chăm chăm nhìn vào thân hình cao lớn của hai người Sở Ngân:"Thế nào, đã suy nghĩ xong chưa. Đi theo Vân tỷ, Vân tỷ sẽ đối tốt với ngươi, như thế nào?"
"Ngươi đừng có quá đáng!"
Phùng Hoan là người đầu tiên không nhịn được. Hận mới hận cũ tích tụ mấy ngày, tính y nóng nảy, sớm đã tức đến đỏ mắt. Chỉ thấy y lao nhanh về phía trước, Mặc Chiêu không để ý nên không kịp thời ngăn cản, khi định thần lại đã cảm nhận được một nguồn pháp lực từ trên người Vân Nương phát ra. Nàng ta cười duyên, phất tay nhẹ nhàng, một người cao lớn như Phùng Hoan bị hất thẳng ra xa, trên mặt lộ rõ vẻ đau đớn.
Mặc Chiêu vội vàng nhún người nhảy lên, một tay vươn ra đỡ lấy Phùng Hoan đang từ trên cao rơi xuống. Vân Nương vẫn còn chưa thấy thỏa, kình lực một lần nữa đánh tới. Một tay Mặc Chiêu ôm lấy Phùng Hoan, một tay hóa giải đạo kình lực trước mặt, cả người từ từ hạ xuống. Đến khi vạt áo bào trắng chạm đất mới nghe nàng mở miệng:"Không phải ta đã nói để ta chơi với ngươi rồi sao?"
Ban đầu là đùa cợt, sau chính mắt nhìn hồn lực của bản thân bị Mặc Chiêu dễ dàng hóa giải, nụ cười trên môi Vân Nương tắt ngấm. Nàng ta lạnh lùng nhìn Mặc Chiêu:"Ngươi là kẻ nào?"
"Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là ngươi có đủ bản lĩnh để dẫn hai người bọn họ ra khỏi đây hay không". Nếu động đến nàng, Mặc Chiêu còn có thể tha thứ. Thế nhưng dám động đến Ngân Tử và A Diêm của nàng, nàng có dùng hết sức cũng sẽ trừng trị kẻ không biết liêm sỉ là gì này. Với gương mặt tuấn mĩ kia không nói, đến cả khi đã khoác lên vỏ bọc thường thường khiến nàng ta nổi lên tà tâm, nàng làm sao mà để yên cho được.
Ánh mắt đối nhau, sau một thoáng, Vân Nương bỗng cười lên lanh lảnh:"Thú vị lắm."
Ai cũng có thể nhìn ra, trong ánh mắt nàng ta không còn sự hời hợt như ban đầu. A Đa Mã Lượng đỡ lấy Phùng Hoan đã bị thương, trong lòng lo lắng, chân tay luống cuống không biết phải làm sao mới tốt. Có thể khiến Phùng Hoan bị thương chỉ với một đòn, người này phỏng chừng còn mạnh hơn sư huynh A Đa Trác của y. Nếu như y cứ thế chen vào, có chăng còn cản bước Mặc Chiêu, tạo cho y thêm nhiều phiền toái.
Một ý nghĩ nào đó xẹt qua đầu, nhanh đến mức A Đa Mã Lượng không kịp nắm bắt. Đúng lúc nghe thấy giọng nói lơ đãng của Mặc Chiêu vang lên bên tai:"Vân Nương phải không, kể ra dong binh đoàn của chúng ta có một người có lẽ rất hợp với khẩu vị của ngươi, không biết ngươi đã gặp chưa."
Vân Nương "Ồ" lên một tiếng, hứng thú hỏi:"Là ai?"
"A Đa Trác."
Vừa nghe thấy ba từ này, Hàn Đình theo bản năng muốn mở miệng ngăn lại. Đáng tiếc đã không còn kịp nữa, cái miệng nhỏ của Vân Nương nhếch lên, tiếp đó vui vẻ cười:"Thì ra là tên đó. Ngươi nói không sai, tên đó rất hợp với khẩu vị của ta. Có điều người cũng thật cứng đầu, ta đành phải tiễn y một đoạn."
"Ngươi nói cái gì?". A Đa Mã Lượng ngẩng phắt đầu, vẻ bàng hoàng hằn sâu trong ánh mắt:"Ngươi lặp lại cho ta, thế nào là tiễn đi một đoạn đường. Chẳng lẽ..."
"Không sai, người là ta giết. Ai bảo hắn ngang bướng như vậy. Người mà ta muốn, nếu không thể lấy được, thà rằng giết chết."
Chút bình tĩnh trong mắt A Đa Mã Lượng tan ra rồi vỡ vụn. Bóng lưng đang quỳ một gối dưới đất run lên khe khẽ, ngay cả bầu trời cũng như cảm nhận được bi thương toát ra từ người y mà trở nên ảm đạm. A Đa Lãng từ trong hàng bước lên trước, biểu cảm trên mặt gần như bị đông cứng. Sửng sốt, kinh ngạc, tự trách, từng cảm xúc lướt qua cặp mắt đen vốn tĩnh lặng, để rồi đọng lại là sự phẫn nộ ngập trời. Không chỉ một mình y, tất cả những người còn lại của dong binh đoàn đều treo lên một biểu cảm giống nhau, niềm đau thương và nộ khí lại được dấy lên lần nữa. A Đa Trác là đội trưởng được cả dong binh đoàn công nhận, ấy vậy mà uy nghiêm của bọn họ, tín ngưỡng của bọn họ lại bị giết bởi một nữ nhân khốn khiếp.
Cái chết của y từng đau đớn biết bao, giờ qua miệng người chỉ như một trò đùa vui nhạt nhẽo. Chỉ cần nhắm mắt lại cũng có thể nhớ đến cảnh tứ chi lìa khỏi xác. Người kia nằm giữa vũng máu tươi, không một tiếng kêu gào.
Sát ý bao trùm cả sân viện, Hàn Đình bị sát ý ấy đè nặng, trăm ánh mắt dán chặt trên người y, như thể muốn ăn tươi nuốt sống. Sống lưng lạnh toát, y không tránh khỏi cáu kỉnh:"Vân Nương, đừng nói nữa."
Là một kẻ kiêu ngạo tột cùng, đương nhiên ghét nhất nhận lệnh từ người khác. Vân Nương cũng thế, nàng ta vừa nghe lời này, sắc mặt lạnh hẳn, ánh mắt nhìn sang Hàn Đình đã thấp thoáng sát khí. Nàng ta châm chọc:"Có ta ở đây, ngươi còn sợ cái gì. Không phải chính hai người các ngươi là người dắt A Đa Mã Lượng đến gặp ta sao."
Vân Nương là do Dương Trị mời về, tính tình nàng ta y rõ nhất, chuyện quan trọng hiện tại là không được làm nàng ta tức giận. Nghĩ vậy bèn lườm Hàn Đình một cái, dịu giọng cắt ngang:"Chúng ta không có ý đó."
Mặc Chiêu cũng có thể đoán được, cái chết của A Đa Trác không thể không liên quan tới mấy người Bạch, Vũ. Hai người A Đa Mã Lượng và A Đa Lãng bấy giờ đã không thể nghe lọt bất kì điều gì khác, ánh mắt cùng lúc dán lên Vân Nương, kiếm khí quanh người đã khởi động sẵn sàng. Hai kẻ này mặc dù biết rõ bản thân không phải đối thủ của nàng ta, xem ra vẫn muốn ngu ngốc liều mạng. Mặc Chiêu không lý nào để y tự lao đầu vào chỗ chết, nàng gằn giọng:"A Đa Mã Lượng. A Đa Lãng."
Nàng cất giọng không lớn, nhưng chất giọng lạnh như băng cũng đủ kéo hai người A Đa Mã Lượng trở về. Đến khi cả hai cùng nhìn về phía nàng, Mặc Chiêu chỉ tay về Hàn Đình và Dương Trị ở phía xa, ngữ điệu không hàm chứa cảm xúc
"Giết hắn đi."
Hai người Dương Trị ngơ ngác. A Đa Mã Lượng và A Đa Lãng chăm chăm nhìn Mặc Chiêu, mặt mày nàng không để lộ biểu cảm, đến nét cười trên môi cũng hờ hững đáng sợ. Cây đao đã dâng cao chỉ trực chờ chém xuống, Mặc Chiêu đương nhiên không bắt A Đa Mã Lượng phải thu lại sát khí. Mặc Chiêu quét mắt quanh một vòng, nghiêm nghị nói:"Còn các ngươi thì sao. Bạch Hổ và Huyền Vũ khai chiến, giờ các ngươi muốn làm gì đây."
Đám người Lô Tử nhìn nhau, sau đó đồng loạt hô lên một tiếng như sấm dậy:"Giết!"
Mặc Chiêu hài lòng nghe được lời nàng muốn, từ bốn phương tám hướng theo đó xuất hiện vô số dây leo phóng vụt ra, vây lấy Vân Nương ở chính giữa. Những người còn lại bị đẩy đi nơi khác, ngay cả Dương Trị và Hàn Đình cũng bị dây leo tưởng chừng mỏng manh kia hất bay sang một bên. Từ trên người Mặc Chiêu tỏa ra uy áp đủ khiến người ta nghẹt thở, hồn lực màu bạc lần đầu tiên để lộ quây lấy nàng như sương mù hư ảo không thấy rõ mặt mũi, chỉ có thể nghe được giọng nói thanh thanh từ bên trong truyền ra. Êm ái như tiếng suối, trong một khắc, như thể tiếng từ địa ngục vọng về.
"Nếu đã vậy, các ngươi còn chần chờ đợi gì nữa."
Lời này vừa dứt, hai người A Đa Mã Lượng bay thẳng về phía Hàn Đình và Dương Trị. Những người còn lại quây lấy người của Bạch - Vũ, tự động chừa ra một khoảng lớn cho Vân Nương và Mặc Chiêu.
Trên môi Vân Nương đã không còn nụ cười. Nàng ta trăm vạn lần không ngờ chỉ trong một chốc Mặc Chiêu đã định ra thế cuộc, càng không ngờ Mặc Chiêu chỉ chừng mười mấy tuổi thế nhưng đã là một pháp thánh. Nàng ta hơi di chuyển bước chân, Mặc Chiêu đứng ngay trước mặt, ánh mắt lạnh đến mức như muốn xé toạc y phục trên người nàng ta ra.
Mặc Chiêu cũng định thế.
Sở Ngân và Sở Diêm sóng vai bên Mặc Chiêu, vốn trong lòng không yên, định ra tay giúp nàng. Chỉ là bị Mặc Chiêu ngăn lại, nhàn nhạt nói:"Hai người đừng có xen vào."
"Người muốn cướp nam nhân của ta còn muốn ta chắp tay nhường sao."