Đã đến đây rồi mà vẫn gặp được nhau, hai bên đều ngỡ ngàng, chẳng biết là loại duyên phận gì nữa. Vừa nhìn rõ mặt hai người này, Võng Vao và Võng Dực đều đồng loạt dựng lên cảnh giác, ba ngón tay đặt sẵn trên dây đàn. Hành động nghiêm túc ấy khiến người kia bật cười:"Việc gì phải cảnh giác thế, ta dù sao cũng đánh không lại chủ tử các người."
Mặc Chiêu cũng cười:"Ta thật không ngờ có thể gặp lại hai người ở nơi này đấy. Tịnh Nguyệt song sát vang danh lừng lẫy, không ngờ cũng có ngày phải chạy đến Sa Hoang trú thân."
Những lời vừa nói hoàn toàn là phỏng đoán của Mặc Chiêu, rất có thể hai người này đến Sa Hoang chỉ vì nhiệm vụ hay giống như bọn họ, muốn đề cao năng lực. Chỉ là không hiểu sao Mặc Chiêu lại có cảm giác hai người này đã xảy ra tranh chấp với gia tộc, cuối cùng chạy đến đây, còn vô tình tham gia vao dong binh đoàn của A Đạt.
Không thể không nói, trực giác của Mặc Chiêu vô cùng nhạy bén. Hai người Minh Tịnh đúng là chạy trốn, hơn nữa còn chạy trốn rất chật vật. Kẻ phản bội sẽ không được tha thứ, dù là với lý do gì đi chăng nữa. Ngay cả bọn họ cũng không biết tại sao chuyện ngày ấy lại như cửa lọt gió, là kẻ nào đã để truyền đến tai Minh gia, hại hai người một kiếp.
Giờ này, bốn từ vang danh lừng lẫy từng kiêu ngạo ngày trước, truyền vào tai bọn họ, quả thật châm chọc đến không gì tả nổi.
Thấy Minh Tịnh không đáp, Mặc Chiêu cũng không chủ động hỏi thêm. Nàng dùng nước ấm lau sạch người cho người nằm trên sạp, ngực, tay, cổ, động tác rất dịu dàng. Đến khi vết máu được lau đi hết, hai mắt nàng nhắm lại rồi mở ra rất nhanh. Nàng hít sâu một hơi, ngón tay lướt qua bộ châm tuyến trên bàn, không do dự rút ra một châm.
Châm pháp Đường Nhân truyền dạy trong truyền thừa tinh túy vô biên, Mặc Chiêu đã lĩnh ngộ được gần hết, thực hành với người gỗ, với bản thân nàng không ít lần, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thi châm lên người khác. Tuy vậy, Mặc Chiêu không căng thẳng lắm, nói đúng hơn, nàng không cho phép bản thân được căng thẳng. Khi thi châm, động tác phải nhanh, gọn, chuẩn xác, chỉ một sự do dự nho nhỏ do sợ hãi cũng có thể khiến nàng run tay đâm chệch, hậu quả khó lường. Nàng trước tiên điểm vài huyệt đạo giúp người kia cầm máu, sau đó thi châm, động tác càng ngày càng thuần thục.
Sở Ngân không biết Mặc Chiêu đã học được châm pháp ở đâu, thấy nàng thần thái nghiêm túc, nhìn người bệnh với ánh mắt hiền hòa, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, y chợt cảm thấy hình ảnh trước mắt thật quá mức đẹp đẽ. Dù là, y phục trắng thuần giờ đã bẩn thỉu bùn đất, vạt áo còn đọng máu khô của người bệnh, một chút cũng không giống với hình ảnh trước đây của nàng, càng không thể xưng là sạch sẽ tuấn tú.
Một hình ảnh dội ngược lại trong đầu Sở Ngân. Nữ hài tử với mái tóc ngang vai, ngày ngày chỉ biết ăn chơi nghịch ngợm, thân hình nho nhỏ, ánh mắt sáng linh động như vì sao trên trời. Người ấy giờ này, ánh mắt vẫn sáng trong đến thế, bớt đi vài phần non nớt, thêm vào một chút tang thương, một chút trưởng thành.
Một ý nghĩ vụt thoáng qua cũng đủ kéo Sở Ngân đến với những xúc cảm kì lạ. Một phần, y cảm thấy may mắn khi có thể tận mắt chứng kiến nữ tử trước mặt từng bước từng bước một trưởng thành, một phần khác lại vướng phải một chút mất mát lạ lẫm, chút hốt hoảng khi như thể khoảng cách giữa hai người sẽ càng ngày càng xa.
Tự cười khổ, Sở Ngân quay mặt đi chỗ khác, cảm thấy như bản thân sắp giống như Sở Diêm, trở thành một con hồ ly dở hơi.
Mặc Chiêu không biết suy nghĩ của Sở Ngân, tất cả tâm sức của nàng đều đổ lên người bệnh trước mặt. Cả năm người đều bị thương rất nặng, nếu không phải dựa vào một viên định khí đan duy trì, cả năm có lẽ đã phải tới thăm Diêm Vương một vòng, nàng tuyệt đối không hề nói quá. Hiệu thuốc cách nơi này không xa, hai người Sở Diêm đi nhanh về nhanh, chẳng mấy chốc đã trở lại, vừa hỏi Mặc Chiêu, vừa cùng nhau phân loại dược thảo.
Một người vừa được châm cứu xong, người ở sạp khác lại ho lên sù sụ, tiếng ho ấy khiến Mặc Chiêu hơi lo, không thể tập trung được. Nàng vừa chia dược thảo thành từng phần, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn mấy người bị thương, trong tức khắc hận không thể có ba đầu sáu tay.
Đám người của dong binh đoàn nhìn nhau, lại nhìn đám người Mặc Chiêu tất bật, kể từ khi bọn họ trở về đến giờ chỉ mới có một thoáng, bọn họ lại vì quá tức giận mà ngay cả cái gì cũng không làm. Tiếng ho kia cắt đứt dòng suy nghĩ rối ren, một người trong đám đó chạy đến, là một nam tử còn rất nhỏ, hơi đỏ mặt hỏi Mặc Chiêu:"Ta... ta có thể giúp gì không?"
Mặc Chiêu ngẩng đầu, rất nhanh thu lại ánh mắt, sau đó chỉ vào vài loại dược thảo nàng vừa phân loại xong, tự nhiên nói:"Đi nghiền cái này ra, chia thành bảy phần, dùng sức vừa phải, đừng có nghiền nát quá."
Nam tử kia nghe thế, đáp nhỏ một tiếng, ngoan ngoãn làm theo. Đám người còn lại như hồi hồn từ trong mộng, vội nhao nhao:"Ta nữa..."
"Ta... ta cũng muốn giúp..."
Bọn họ nhận ra, suy nghĩ khi trước thật là nông cạn quá đỗi. Giờ phút này rồi, đoàn đội đang gặp nguy, sống chết không rõ, bọn họ đâu còn hơi sức quản Mặc Chiêu từ đâu mà đến. So với y sư ở đây, người tên Mặc Chiêu dường như còn giỏi giang hơn nhiều, y còn cứu A Đạt và A Đa Lãng một mạng nữa kìa.
Có người giúp đương nhiên sẽ tốt hơn, Mặc Chiêu không ngại ngùng gì, thản nhiên phân phó từng người từng người một. Nhờ vậy mà, đến khi nàng thi châm xong xuôi cho cả năm người, thuốc đã được sắc xong, dược thảo để bôi vào vết thương cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng. Nàng lại cho bọn họ uống thuốc, băng lại vết thương, đến khi xong xuôi thì đã mệt đến thở không ra hơi, không màng hình tượng ngồi phịch xuống đất.
Khi nãy đã phải dùng hết sức cõng một người, Võng Dao cũng thấm mệt, nâng ta gạt hết mồ hôi trên trán xuống. Thấy Mặc Chiêu hơi thở nặng hơn, cả gương mặt đều đỏ bừng, nàng vội lấy ra khăn tay, quỳ ở một bên giúp người thấm hết mồ hôi trên trán. Thi châm là việc rất tốn sức, Mặc Chiêu lại chưa quen, giờ đã chẳng còn sức động đậy, đành khép hờ mắt hưởng thụ, khẽ lẩm bẩm:"Cảm ơn muội."
Động tác của Võng Dao khựng lại rồi bình thường lại ngay, như thể thoáng thất thần vừa rồi chỉ là một ảo giác. Bên tai Mặc Chiêu vang lên một tiếng cười khẽ, cảm nhận có người đang đến gần nàng rồi ngồi xổm xuống, ngay trước mặt, Mặc Chiêu mở bừng mắt.
Người trước mặt tuổi đã tứ tuần, bả vai rộng, thân mình cao lớn, gương mặt ngăm đen, hàng mày đậm sắc khiến gương mặt y lúc nào cũng như đang nổi giận. Nhìn kĩ lại, ánh mắt y nhìn nàng khá ôn hòa, sâu trong mắt còn ẩn chứa ý cười. Y đưa một bàn tay ra trước, nói:"Ta là A Đa Mã Lượng, đội trưởng của dong binh đoàn Thanh Long."
Dong binh đoàn Thanh Long?
"Mặc Chiêu."
Mặc Chiêu cũng đưa tay ra, đáp một tiếng. Thật không ngờ người này là đội trưởng của dong binh đoàn Thanh Long, hình như khi nãy nàng không để ý, còn ngang nhiên bảo y đi sắc thuốc thì phải. Mặc Chiêu không khỏi nhớ lại, thầm nghĩ người đội trưởng này có vẻ như tính tình không tệ. Lại nghe thấy y nói tiếp:"Ngày hôm nay phải cảm ơn ngươi, nếu không đám người A Đa Lãng cũng không thể toàn mạng trở về."
Ngưng một lúc, y đảo mắt qua đám người A Đạt đã ngất xỉu, thở dài:"Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Mấy người ở đây quen chém chém giết giết, ăn nói thô lỗ, khi nãy có hơi..."
"Người bị thương quan trọng, cũng là ta tự tiện. Chuyện cụ thể thế nào ta không rõ. Ngươi yên tâm, bọn họ giờ đã an toàn, đến đêm nay sẽ tỉnh lại, khi đó có thể hỏi". Mặc Chiêu ngắt lời A Đa Mã Lượng, lại nói:"A Đạt thúc là thúc thúc thuộc hạ của ta, là hai người này."
Mặc Chiêu chỉ sang hai người Võng Dao, A Đa Mã Lượng không ngờ tới còn có mối quan hệ này, từ thái độ của Mặc Chiêu mà phỏng đoán, nếu không phải là người quen, y đã chẳng cứu giúp, mà đã giúp, sẽ giúp rất tận tình. Trang phục của người này là loại trang phục của đám công tử ở Đế Đô, quý giá đẹp đẽ, ban đầu còn khiến A Đa Mã Lượng tưởng rằng là người từ nơi kia tới, có giúp thì giúp, ắt sẽ không thích nghi được với đám người ăn nói thô lỗ bọn họ. Nào ngờ đám người kia bình thường sang sảng là thế, bị y quát một câu, lườm một cái, thế nào lại ngoan ngoãn đến lạ. Người này lúc cứu người còn chẳng màng gì, sai bảo người của y như thật vậy.
Tính tình hào sảng này, thật là đúng với ý y.
Mặc Chiêu phủi phủi y phục rồi đứng dậy, cười nói:"Mấy người kia còn phải quan sát thêm vài ngày nữa đến khi vết thương lên da non, nội thương cũng phải dùng thuốc sắc và đan dược hàng ngày. Ta nói thẳng vậy, nếu các người không phiền, có thể chuẩn bị giúp chúng ta vài chỗ ở tạm, đến khi chữa trị xong ta sẽ rời đi. Nếu không, có thể chỉ cho chúng ta vài nhà trọ gần đây, ta mới tới, thật không quen đường xá."
"Đương nhiên có thể". A Đa Mã Lượng không vui nói:"Ngươi là ân nhân của chúng ta, đương nhiên có thể ở lại, đừng nói ở trọ gì gì đó. Đến khi đám người kia tỉnh lại, còn phải làm phiền ngươi để mắt một thời gian. Chúng ta sẽ chuẩn bị phòng cho mọi người."
Một người từ trong hàng ngũ đi ra, dáng người cao xấp xỉ Mặc Chiêu, vươn tay đấm nhẹ vào vai nàng, cất giọng sang sảng:"Đám người các ngươi nói chuyện thật phiền phức, ngươi cứu người của chúng ta, đương nhiên lão đại sẽ mời ngươi ở lại. Nhờ cậy cái gì chứ!"
Một kẻ khác nghe thế, cũng đi đến, thân thiết vỗ mạnh vào vai Mặc Chiêu:"Lão tử là Phùng Hoan. Tiểu tử, ngươi cũng khá đấy. Khi nãy thật là đủ oai phong, dọa ta giật cả mình. Ngươi cứ ở đây, chúng ta nhất định phải ăn uống say sưa một trận!"
"Phải đấy, khí thế lúc nãy đi đâu hết mất rồi."
"Ta ban đầu còn tưởng ngươi giống đám mặt trắng kia, ai ngờ cũng khá. Quát hay lắm... ha ha... quát hay lắm."
Quả nhiên là người của dong binh đoàn có khác, nghĩ gì nói nấy, chỉ một lát đã xưng huynh gọi đệ. Không biết người khác thế nào, chứ Mặc Chiêu cảm thấy vui vẻ cực kì. Nàng thích nhất là làm bạn với kiểu người thế này, muốn nói gì cũng chẳng cần đắn đo suy nghĩ, thật thoải mái biết bao. Dù sao cũng phải ở lại đây một thời gian dài, có một nơi cư trú cũng tốt hơn nhiều so với việc lang bạt nhà trọ. Mặc Chiêu nghĩ thế, bèn bắt chước đấm nhẹ vào vai mấy người vừa rồi, cười nói:"Vậy ta không khách sáo nữa."
Nàng cúi xuống ngửi ngửi người mình, rồi bật cười to:"À mà, thật ngại quá, có thể mượn phòng tắm trước không, cả người ta toàn mùi máu, thật là hôi không ngửi nổi."
Nét mặt khoa trương của nàng đổi lấy một trận cười vang từ đám người. Nam tử nhỏ con cũng là người đầu tiên chạy đến ngỏ ý giúp Mặc Chiêu, y chen lên trước, vội nói:"Có có, để ta đi chuẩn bị."
Có người trêu:"Chà, Tiểu Ba, hiếm khi thấy đệ nhiệt tình như vậy đấy nhé."
"Được rồi. Chúng ta cùng đi đun nước. Nhìn họ bẩn thế nào rồi này."
Mấy người khác đều cười rộ lên, chọc cho tên nhóc ấy đỏ mặt chạy mất, trước khi đi còn không quên tặng cho người vừa mở miệng kia một cước thật mạnh.