"Nói cho ta biết Nhan Tịch đang ở đâu."
"Nhan Tịch? Chúng ta... chúng ta làm sao biết y đang ở đâu..."
"Nếu các ngươi không biết, một người ta cũng sẽ không giết. Nhưng nếu các người biết mà không nói...". Giọng Mạc Thiên Di như gió nhẹ thổi qua:"Ta dù có dẫm lên một đường đầy máu cũng phải tìm được chàng. Đừng thử thách sự kiên nhẫn của ta, không đáng đâu."
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn sang thi thể của Đỗ Nhị bị Sở Diêm không lưu tình ném trên mặt đất. Một hồi lâu sau, không biết có ai đó hét lên:"Trong Thánh Nhật Tháp."
Mạc Thiên Di nghiêng đầu tìm nơi tiếng nói phát ra.
"Đúng vậy, trong... trong Thánh Nhật Tháp". Người kia bị cái nhìn của Mạc Thiên Di dọa tới một người đầy mồ hôi lạnh. Y cố ưỡn thẳng lưng, chỉ tay về phương xa mà nói:"Không phải ngươi muốn tìm y sao? Y không ở đây, mà là bị nhốt trên tầng cao nhất của Thánh Nhật Tháp."
Sở Ngân ra lệnh cho thuộc hạ trói người lạ mặt kia lại, lạnh lùng cười:"Không cần ta giải thích có lẽ ngươi cũng đoán được phần nào hậu quả của việc nhắm mắt nói bừa. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một câu, cái gọi là hậu quả chắc chắn không hề dễ chịu như ngươi tưởng, liệu mà suy tính cẩn thận."
"Ta... ta có gì nói nấy. Nhan Tịch thật sự bị nhốt trên tầng cao nhất của Thánh Nhật Tháp. Y nhìn rất tiều tụy, là ta chính tai nghe người của Vu Tộc nói mà."
"Y tốt nhất nên ở đó."
Mạc Thiên Di bỏ lại một câu, vạt áo lướt qua người kia mang theo cảm giác lạnh lẽo thấm sâu vào da thịt. Y cúi đầu gạt lung tung trên mặt, cố gắng không để lộ ra cảm giác bất an trong lòng. Đệ tử của Thánh Môn không dễ dàng để Mạc Thiên Di tiến vào trong tháp, nguyên người canh giữ bên ngoài đã có ba bốn vòng người. Một là từ trước đến nay người tiến vào tháp phải được các trưởng lão cho phép, hai là sợ Mạc Thiên Di động tâm với bảo vật trấn tháp, nhân cơ hội lấy làm của riêng.
Mạc Thiên Di không nói hai lời cử người của Ma giáo ra đối kháng trực tiếp.
Tung tích của Nhan Tịch là nỗi băn khoăn duy nhất trong lòng nàng hiện tại, Mạc Thiên Di không còn hơi sức đôi co, trực tiếp dùng vũ lực mở một lối vào. Người của Thánh Môn mặc dù đã rời đi không ít, nhân tài lớp lớp vẫn còn đó, mấy vị trưởng lão nghe tin chạy tới ngày một đông. Vì cái chết của Tô Dịch Thành, Lý Tư và những người khác, đệ tử bên dưới có thể chưa tỏ rõ thái độ, các trưởng lão đều muốn dồn nàng vào đường chết. Ngoài mặt là lấy lại mặt mũi cho Thánh Môn, nguyên nhân đằng sau chỉ có chính họ mới biết được.
Đường đi trước mặt bị chặn kín, Mạc Thiên Di thử lên tiếng đề nghị:"Nếu các người sợ ta lấy trộm bảo vật, có thể cử người đi theo ta. Nếu các người muốn báo thù, được, ta để các người báo thù, nhưng ít nhất không phải bây giờ. Sau khi tìm được Nhan Tịch, các người muốn thế nào, Mạc Thiên Di nhất định sẽ phụng bồi đến cùng, tuyệt không hai lời."
"Mạc Thiên Di ngươi đừng có phí lời! Làm sao chúng ta có thể tin tưởng một tên phản đồ như ngươi. Hôm nay ngươi và lũ người kia đừng hòng bước vào Thánh Nhật Tháp nửa bước."
"Một lũ sâu bọ các ngươi luôn miệng nói báo thù báo thù, vậy mà một kẻ cũng không dám chủ động đến tìm Thiên Nhi, giờ này còn muốn ở đây tỏ vẻ anh hùng, thật là khiến người khác ghê tởm". Sở Diêm tạo một vòng lửa rộng chắn trước mặt Mạc Thiên Di, dưới ánh lửa đỏ rực, giọng của y đè xuống thật thấp:"Băng Hồ, ngươi đưa Thiên Nhi vào trong tháp tìm người, nơi này để bọn ta chống đỡ là được."
Sở Ngân nhướng mày:"Ngươi được không đó?"
"Lão tử mới không phải cái đồ yếu ớt nhà ngươi!". Sở Diêm thiếu điều tức muốn điên lên, ngọn lửa trước mặt theo cảm xúc của chủ nhân chập chùng dâng quá cả đầu người:"Trên người Thiên Nhi mà có một vết xước, lão tử nhất định thiêu trụi đám lông xanh trên người con hồ ly thối nhà ngươi."
"Hai người các ngươi". Triệu Tử Khiêm bất đắc dĩ day trán:"Làm ơn để ý tình hình có được không. Đây không phải nơi để cãi nhau."
"Không cần để ý hai người họ."
Đứng đối diện một đám người đằng đằng sát khí, nụ cười trên môi A Kiện vẫn vô cùng thoải mái, thậm chí còn không ngừng hướng về phía Mạc Thiên Di phấn khích nháy mắt:"Tỷ còn đứng đó làm gì nữa, còn không mau đi."
Tiểu tử nhà nàng sôi nổi hiếu thắng, Mạc Thiên Di thừa biết y đang háo hức động thủ đến mức nào. Đi được vài bước, nàng quay đầu lại, khóe môi cong lên, cười đến cực kỳ xảo quyệt:"Đệ đệ của ta, dùng được thủ đoạn gì cứ dùng, đừng quá phí sức."
Võng Dực xua xua tay:"Cái này còn cần nàng dạy sao, mau đi."
Đúng lúc không biết có ai đó dùng sức hét lên:"Mau ngăn ả lại!"
Toàn bộ hồn lực trong người Mạc Thiên Di như dòng nước chảy xiết, mọi người thoáng chốc cảm nhận được một luồng sức mạnh làm mặt đất rung chuyển dữ dội, luống cuống cúi đầu nhìn xuống. Theo sự điều khiển của Mạc Thiên Di, bốn bức tường từ khe hở trên mặt đất tưởng như lao thẳng đến chọc trời, hợp lực vây kín bốn phía, trong tiếng kêu gào giận dữ che lấp đám người ồn ào của Thánh Môn.
"Đợi chúng thoát ra cũng mất không ít thời gian". Mạc Thiên Di phủi tay, theo phương hướng ngược lại chạy đi.
Thánh Nhật Tháp chào đón nàng bằng sự lạnh lẽo vô tận.
Cảm giác nơi này mang tới cho nàng giống như sự âm u trong tẩm điện của Tô Dịch Thành, có điều không khí lạnh giá không mang theo tà khí, tuyệt không khiến Mạc Thiên Di khó chịu. Nàng thử cảm nhận xung quanh, linh khí lưu chuyển nồng đậm, càng bước lên cao, uy áp mơ hồ đè nặng trên người ngày một rõ ràng.
Thánh Nhật Tháp không phải do Tô Dịch Thành xây dựng, nói cách khác, tòa tháp này tồn tại đã ngàn năm, do các trưởng lão đầu tiên của Thánh Môn truyền lại. Trong đầu dù có ngàn vạn oán hận, trừ phi bất đắc dĩ, Mạc Thiên Di không định phá hoại Thánh Nhật Tháp, trút bỏ hết thảy tức giận của mình lên công sức người xưa.
Tự làm tự chịu, đạo lý này nàng vẫn hiểu được.
Năm tầng đầu tiên không có gì đặc biệt, bên trong bày biện một ít bí tịch và kỳ trân dị bảo có một không hai. Mạc Thiên Di không có hứng thú với những thứ này, sẵn chuyện gấp đang đợi, mỗi tầng dừng lại đều không lâu. Vượt qua hai tầng phòng vệ đi một mạch lên tầng tám, một cảm giác khác lạ len lỏi vào lòng, Mạc Thiên Di và Sở Ngân dừng chân, tập trung quan sát thứ đối diện.
Muốn đi lên tầng chín, bắt buộc phải đi qua gian phòng trước mặt. Khí tức công kích cản trở tám chín phần mười là từ năm cọc nhọn được xếp thành vòng tròn được đặt ngay chính giữa. Cọc nhọn phát ra ánh sáng màu xanh của nền trời, quanh thân hàn khí, nhìn qua có vẻ hiền hòa. Mạc Thiên Di tiện tay dùng một món đồ nhỏ ném qua, đồ vật lập tức bị một lớp băng dày bao phủ, răng rắc vỡ nát.
Sở Ngân đè tay nàng lại:"Để ta."
Bắt gặp hàn băng của Băng hồ, cọc nhọn như tìm được đối thủ, hồn lực của Sở Ngân vậy mà chỉ khiến xung quanh cọc nhọn xuất hiện một lớp băng mỏng tang. Y hơi ngẩn ra, sau đó hừ lạnh, hai bàn tay cùng lúc điều khiển hàn khí tiếp cận trung tâm, lớp băng từ dưới đất bò lên, bám vào thành cọc nhọn tiến về phía đỉnh. Băng bị hàn khí trên cọc nhọn đánh tan, lớp còn lại kiên cường bám chắc, quá trình lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Khí lạnh tản ra như muốn đông cứng cả tầng tháp, Mạc Thiên Di xoa xoa tay:"Thật là một vật nhỏ bướng bỉnh."
Chung quy Sở Ngân cũng là thần thú thượng cổ, máu thịt xương tủy đều là hàn băng, thứ y cần chỉ là thời gian. Mạc Thiên Di nhìn năm cọc nhọn đã vỡ nát dưới chân, không hiểu sao cảm thấy hơi buồn cười:"Đã lâu lắm rồi không thấy chàng tức giận."
Sở Ngân làm như không nghe thấy, nắm tay nàng kéo đi:"Đi thôi."
"Còn nói không giận". Mạc Thiên Di dùng lực giữ tay y lại, đôi mắt sáng trong đong đầy tình cảm chân thành:"Ngân Tử, trải qua nhiều chuyện như vậy, chúng ta thiếu chút nữa đã rơi vào cảnh sinh ly tử biệt. Chàng có cả cuộc đời còn lại để tu luyện, nhưng mạng chỉ có một mà thôi. Chỉ cần chàng mạnh khỏe, ta đã rất mãn nguyện rồi, không cần dằn vặt bản thân."
Nàng vuốt má y, cười đến hai mắt cong cong:"Đừng mất hứng nữa, nhé?"
Sau khi trầm mặc hồi lâu, Sở Ngân thở dài xoa đầu nàng.
"Nhé?"
"Ừ". Từ đôi mắt màu thủy lam của nam tử đọc ra ý vị cưng chiều:"Thật là hết cách với nàng."
"Mất hứng chóng già". Mạc Thiên Di chớp chớp mắt:"Ta chỉ là nghĩ đến tương lai của chúng ta thôi."
Sở Ngân nín thinh không nói.
Y đang nghĩ tới sau này trong gia quy nhất định phải có một quy định không được nói đến chuyện tuổi tác.
Quá tổn thương người.
Mạc Thiên Di ở nơi y không thấy vụng trộm cười, dưới đáy lòng lén lút thở phào.
Hoàn mệnh đan cứu mệnh, nhưng không cứu được một thân hồn lực tu luyện mấy ngàn năm, khỏi phải nói điều này với một nam tử tâm cao khí ngạo như Sở Ngân là một loại đả kích lớn đến mức nào.
Vừa đặt chân lên tầng chín, cả hai người đều bị khung cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc.
Chỉ thấy bốn bức tường tháp treo kín gương đồng, mặt gương sáng bóng, trên bề mặt còn đang phản chiếu hình ảnh nam nữ sóng vai, ngay cả cái nhướng mày của Mạc Thiên Di cũng nhìn rõ mồn một. Sau một hồi mờ mịt ngắn ngủi, Mạc Thiên Di vươn tay định nắm tay Sở Ngân, lúc ấy mới giật mình nhận ra bên cạnh không biết từ khi nào đã không còn bóng người.
Mạc Thiên Di thu lại tầm mắt nhìn chính mình trong gương, sớm đã đoán được khảo nghiệm là gì.
"Mở mắt ra, nhìn ta."
Âm thanh êm ái như tơ dụ dỗ, Mạc Thiên Di vẫn đứng yên như tượng, giọng nói từ nơi nào phát ra vì biểu hiện của nàng mà biến thành trêu chọc:"Ngươi không dám mở mắt nhìn là vì không có lòng tin đối với bản thân sao?"
"Ta muốn ngươi biến đi nơi khác ngươi có biến đi không?"
Người nọ không hiểu ý tứ của Mạc Thiên Di:"Nơi này vốn là nhà của ta, sao ta phải biến đi nơi khác."
"Vậy sao ngươi muốn ta mở mắt, ta phải mở mắt cho ngươi xem". Vì nhắm mắt mà không gian càng thêm tĩnh lặng, giọng nàng nhàn nhạt:"Ta cũng không phải thú cưng mà ngươi nuôi, không có thói quen nghe lời người lạ."
Giọng của nữ tử trong nháy mắt biến thành thanh âm non nớt của hài tử, mơ hồ còn nghe ra nóng nảy:"Ta cũng không làm gì ngươi, ngươi nhắm mắt làm gì!"
Chất giọng lảnh lót làm Mạc Thiên Di dừng lại mấy giây, bình tĩnh trả lời:"Chẳng có kẻ nào tự nhận mình sẽ làm gì cả, ta vẫn cứ thế này thì hơn."
"Nhưng... nhưng ngươi muốn lên tầng nhất định phải thông qua khảo nghiệm của ta!"
"Ta không vội."
Nếu tiểu hài tử có gương mặt, biểu cảm nhất định sẽ phi thường đặc sắc. Tiếc rằng nó không có, nên Mạc Thiên Di chỉ nghe thấy một tiếng hừ nhỏ, sau đó là tràng cười dài đắc ý:"Ta xem ngươi nhịn được đến khi nào."
Đầu ngón tay Mạc Thiên Di hơi cuộn lại, chóp mũi vương vấn một mùi hương thoang thoảng. Ngay khi không còn thanh âm của tiểu hài tử, Mạc Thiên Di mở mắt, một cơn gió táp vào sườn mặt, mùi máu nồng theo đó xộc thẳng lên.
Hai bàn tay nàng tức thì cuộn chặt thành đấm.
Không còn căn phòng đầy gương, nàng đứng ở nơi gió cát lạnh lẽo, mũi kiếm sắc nhọn chỉ cách trái tim nàng một li.
"Tất cả là do ngươi... do ngươi". Võng Dực ôm chặt thi thể mảnh mai đã không còn hơi thở, nước mắt đầy mặt, hai mắt hằn kín những tơ máu hồng hồng:"Trả tỷ tỷ lại cho ta! Trả lại cho ta!"
Cả thế giới như chìm trong thù hận.
Dẫu biết là ảo ảnh, trong một giây lát, Mạc Thiên Di vẫn thất thần.
Thất thần thì thất thần, nàng không rơi một giọt nước mắt. Tưởng niệm triền miên qua thời gian, không biết đã phai nhạt bao nhiêu, ít nhất hiện tại Mạc Thiên Di biết bản thân muốn gì, càng rõ bản thân đã bỏ lỡ điều gì.
Nàng bước về phía trước một bước, để mũi kiếm đâm vào ngực mình, đồng thời không do dự dùng thanh kiếm trong tay chém nát ảo ảnh.
Trước khi ảo ảnh hoàn toàn biến mất, Mạc Thiên Di nở nụ cười.
Lần này ta sẽ không nói xin lỗi nữa.
Nếu thực sự có kiếp sau, mặc cho ngàn nan vạn hiểm, thế tục hoang đường, ta nhất định sẽ tới tìm nàng.