Thiên Di

Chương 149: Giáo chủ Ma giáo



Mạc Thiên Di hài lòng gật đầu.

Nửa gương mặt nghiêng quẫn bách của Lâm Hiên lộ ra trong bóng tối, Mạc Thiên Di vừa nhìn đã muốn trêu chọc thêm vài câu. Nàng không nhịn được nhớ tới một lần Sở Ngân từng nói, trong người nàng dường như ẩn giấu phần tính cách thích ngược đãi người khác, Mạc Thiên Di ngẫm lại, càng ngẫm càng thấy y nói không sai.

Thời điểm nàng giết người trong Dục Thúy Lâu, một phần vì tâm ma, một phần khác chứng kiến bọn chúng chết trong đau đớn, nàng lại thấy trong lòng có một chút xoa dịu khó hiểu.

Mạc Thiên Di quay đầu lại nhìn Dục Thúy Lâu được treo kín đèn lồng, giữa đêm đen lộ ra một vùng sáng lóa mắt, ngoắc ngoắc tay với Phùng Hoan.

"Đại ca."

Mạc Thiên Di nhếch môi cười:"Muốn làm chuyện xấu không?"

Phùng Hoan nghe nàng thì thầm bên tai, càng nghe càng mở to mắt, bên trong như có tia sáng không ngừng lóe lên. Nghe tới cuối, y không kìm được vỗ đùi bôm bốp:"Đại ca, ngươi xấu thật đó."

Nói xong lại ngoác miệng cười:"Nhưng mà ta thích."

Mạc Thiên Di kéo tay áo Sở Diêm:"Cần chàng giúp chút chuyện."

Sở Diêm bĩu môi:"Giữa chúng ta còn nói giúp. Nàng muốn gì chỉ cần nói là được."

Mạc Thiên Di bật cười, chỉ Minh Nguyệt và mấy người nữa:"Đi giúp một tay."

Ngoài Phùng Hoan, không ai biết nàng định làm gì. Mạc Thiên Di giữ nụ cười nhạt, kéo mấy người Sở Ngân, A Kiện và Vân Thụy đi theo đến tửu lâu cách đó một quãng, chọn một phòng bao trên lầu hai, từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy toàn bộ phong cảnh Dục Thúy Lâu và phố xá náo nhiệt.

Triệu Tử Khiêm đưa chén nước cho nàng, khó hiểu hỏi:"Chúng ta ở đây làm gì?"

Ngón tay vừa chạm vào chén ngọc đã cảm thấy ấm áp. Mạc Thiên Di cúi đầu, thấy trong chén chỉ có nước trắng, không có trà. Triệu Tử Khiêm nói:"Muộn rồi, uống trà không dễ ngủ."

Mạc Thiên Di kinh ngạc với sự cẩn thận của y, nhẹ nhấp một ngụm, ngoài miệng chỉ nói đúng một chữ:"Đợi."

Khoảng một canh giờ sau, trong lúc người của Mạc Thiên Di thảnh thơi ngồi trong phòng uống trà, không biết bên ngoài có người nào hét lên một tiếng.

"Cháy!"

"Cháy rồi!"

"Mau dập lửa!"

Mạc Thiên Di bước về phía cửa sổ, mắt phượng bình lặng như nước, không có nửa phần dao động. Gió cuốn ống tay áo huyền sắc, giọng nàng nhạt dần trong gió:"Tới rồi."

Người trong phòng thay nhau chạy tới bên cạnh nàng. Ở cách đó không xa, Dục Thúy Lâu chìm trong biển lửa, lửa đỏ như một dải ánh sáng từ mặt đất vút lên, nối thẳng với chân trời. Vân Thụy sững người, buột miệng nói một câu:"Mạc cô nương, bên trong còn rất nhiều người. Cô nương làm như vậy, e là..."

Ngọn lửa hừng hực phản chiếu trong mắt Mạc Thiên Di, khóe môi nàng bất giác cong lên:"Vân cô nương, ta không phải người lương thiện. Ta đi đường của ta, làm việc xấu của ta. Cô nương đi đường của cô nương, được chứ?"

Dù là câu hỏi, ánh mắt nữ tử thanh lãnh, ngữ khí cứng rắn không cho phép cự tuyệt. Mặt Vân Thụy nóng lên, theo bản năng ngậm chặt miệng, tầm nhìn hướng đi nơi khác tỏ vẻ không cam lòng.

Lâm Hiên liếc nhìn Dục Thúy Lâu đã hoàn toàn chìm trong biển lửa. Y quan sát rất kỹ, mới đầu lửa chỉ bén tầng thấp, sau khi người từ bên trong chạy ra mới bùng lên thật cao, còn được điều khiển để không bén sang các tửu lâu bên cạnh. Một khoảng thời gian vừa đủ cho người bên trong phát hiện, không nghi ngờ gì là chủ ý của Mạc Thiên Di.

A Kiện và những người khác trong phòng đều nhận ra. Nếu Vân Thụy quan sát tinh tế hơn, nàng ta chẳng thể nào nói ra lời trách móc như thế. Kể cả nàng có muốn giết hết, nam tử của nàng cũng sẽ chẳng mảy may do dự, nhưng Mạc Thiên Di không giết người vô tội, tính thiện chưa hoàn toàn bị tâm ma che lấp.

Bóng cây chập chờn lay động, lửa phía xa chiếu vào càng khiến sắc mặt Mạc Thiên Di thêm âm trầm. Đằng sau có tiếng cửa bị người ta kéo ra, bước chân nối tiếp, một luồng hơi ấm quan thuộc áp vào lưng nàng.

Vẻ lạnh lùng trong mắt Mạc Thiên Di biến mất. Nàng cười:"Làm tốt lắm."

Sở Diêm tựa cằm lên vai nàng:"Đó là đương nhiên."

Trước cửa Dục Thúy Lâu, không ít ma pháp sư hệ băng đang cố dùng băng nước dập lửa. Không biết lửa kia làm từ gì, hơi nóng không nhiều, sức tàn phá lại cực kỳ mãnh liệt, khó thể dập tắt. Xung quanh tửu lâu bâu kín người, người vừa tham gia đấu giá, người trên đường, người từ các nhà khác sợ lửa lây sang.

"Tiếp tục đốt". Mạc Thiên Di hạ giọng:"Cho đến khi thành tro mới thôi."

Đêm đen như mực, ánh trăng mông lung, giọng nữ tử khàn khàn đè thấp thêm mấy phần quỷ dị. Tiếng động đằng xa vọng lại rất rõ ràng, ồn ào náo nhiệt, tâm tình mọi người đều lên xuống theo ánh lửa. Mẫn Nương cách cửa một đoạn xa, không cảm thấy hơi nóng, máu huyết trong người ngược lại như sôi lên sùng sục.

Đang yên đang lành, tửu lâu bốc cháy, lửa lớn không thể dập. Gần như trong tức khắc, từ trong kẽ răng Mẫn Nương rít ra một cái tên:"Mạc Thiên Di!"

Người của các môn phái không phải kẻ ngu, không ai cho rằng trận lửa tình cờ mà đến. Hàn Chinh trộm thở dài:"Ta vẫn không rõ Mạc Thiên Di thay đổi hay không thay đổi."

Nói nàng thay đổi, thần sắc kiêu ngạo, cử chỉ phóng khoáng, khí thế chấn động đều tương tự quá khứ.

Nói nàng không thay đổi, một thân nữ trang phong tư thanh trác, ngoái đầu mỉm cười, so với minh châu càng chói sáng rực rỡ. Nữ tử trên đời có ai như nàng, không điểm phấn tô son, mặc một thân áo bào huyền sắc. Nữ tử mặc trang phục huyền sắc đẹp như nàng lại càng không.

Nàng trước đây tính toán từng bước, cứng mềm đều không ăn, đối với việc trắng trợn khiêu khích lại không có hứng thú.

Trong ngoài lầu các, nhất thời chỉ còn tiếng gió thổi ù ù, sương đêm làm sống lưng người người lạnh toát. Mạc Thiên Di nghiêng người, ánh trăng rơi trên đầu vai. Nhìn căn phòng nhỏ đầy người, giọng nàng tự giác nhu hòa thêm vài phần:"Trở về thôi. Còn rất nhiều chuyện cần mọi người hỗ trợ."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv