"Cửu công chúa xin dừng bước."
Giữa rừng cây tĩnh lặng, ngoài tiếng xào xạc của côn trùng, không nghe được một thanh âm nào khác. Người trước mặt không còn di chuyển, Mặc Chiêu biết nàng ta đã nghe được những gì cần nghe, nàng cũng không cần phải đuổi theo nữa.
Nàng ta quay đầu nhìn Mặc Chiêu, trong bóng tối, ánh mắt dò xét ngược lại vô cùng rõ ràng. Trên người nàng ta không mang theo sát khí, Mặc Chiêu đứng yên tại chỗ, trên môi là nụ cười hờ hững.
Sau một thoáng, một tiếng cười khe khẽ vang lên .
"Ngươi biết từ khi nào?"
Mặc Chiêu nói chậm rãi:"Vào ngày Lăng Tử Hàm hạ sinh, có một nương nương khác