Triều Cát không biết nữ nhân này sở thích là gì, tự nhiên đòi qua như vậy quả thật làm cho hắn không biết đường đâu mà đáp ứng được thứ Mộc Hàm Yên muốn có món quà từ hắn.
Triều Cát nói: “Mộc tổng! Nếu như cô muốn tôi tặng quà bù đắp thiệt hại cho chiếc xe
Lamborghini, thì tôi nghĩ cũng không có khó khăn gì nhưng tôi không biết sở thích của cô liệu mua quà đền bù cô có chập nhận món quà không thì thật lãng phí!”
Mộc Hàm Yên nghe hắn nói lời này là đã đồng ý, nàng đã rất thỏa mãn nên về món quà này phải theo chủ ý của nàng, vì thế nàng nói:
“anh không cần phải bận tâm vì tôi sẽ dẫn anh đi mua quà tặng cho tôi, điều kiện là anh phải chuẩn bị đủ tiền.. nếu không lúc đó không có đủ CNY thì mất mặt lắm nha!”
Chu Nhược Băng vừa nghe xong thì phì cười dụng tâm của Mộc Hàm Yên cũng thật là nhẫn tâm quá, nàng dám chắc nữ nhân này sẽ hành hạ Triều Cát để trả đũa vụ hắn làm hỏng chiếc Lamborghini kia, nhưng có điều Mộc Hàm Yên không hề biết rằng bản thân của Triều Cát có rất nhiều thứ có giá trị hơn cả tiền, dù trong tay hắn đang có cái thẻ tín dụng của ngân hàng Chuthabank có hạn mức giá trị mua sắm rất lớn. Hai cặp mắt Mộc Hàm Yên tỏ vẻ đắc ý nhìn Triều Cát đang khổ sở, nàng nhìn qua phải nói nam nhân này giỏi đóng kịch thật, hành động và nét mặt này chỉ có Chu Nhược Băng hiểu rõ hắn là đang làm trò trước Mộc Hàm Yên thôi chứ thật ra trong đầu hắn đang toan tính ý đồ thịt con dê béo mơn mởn trước mặt.
Chu Nhược Băng nhìn hắn ánh mắt có chút ghen tuông nhưng đã chấp nhận vào hậu cung nên chuyện này với nàng không có gì quá nghiêm trọng, nàng nói:
“Hàm Yên! Chiều nay 5h cô ghé lại đây nhé rồi Triều Cát sẽ chở cô đi mua quà bồi thường”
Mộc Hàm Yên vui vẻ gật đầu, nàng nhìn Triều Cát mỉm cười nháy mắt nói:
“ok! Chiều nay tôi sẽ ghé qua, cả buổi sáng đợi hai người làm trễ công việc quá nhiều nên cần phải về công ty xử lý!”
Mộc Hàm Yên chào tạm biệt, xoay người đi ngang qua liếc nhìn hắn, tay ngọc không buông tha nhéo thật mạnh vào hông Triều Cát, Mộc Hàm Yên mới thỏa mãn vui vẻ ra về.
Toàn bộ hình ảnh vừa rồi Chu Nhược Băng đều chứng kiến, nàng thở dài cầm điện thoại bàn ngay cạnh bàn làm việc gọi ra bên ngoài, thư ký Đỗ nghe máy:
“cô nói trợ lý Mao điều tra kỹ cho tôi Mộc tổng của tập đoàn Hải Phong, một tiếng sau gửi bảng báo cáo liền cho tôi!”
Triều Cát cảm thấy rất kỳ lạ tại sao Chu Nhược Băng phải sai người điều tra Mộc Hàm Yên, hắn thắc mắc hỏi nàng thì Chu Nhược Băng nói:
“em linh cảm thấy có gì đó không an tâm về cô nàng này, thực lực của cô ta không đơn giản như vẻ ngoài đâu, anh thấy đấy Mộc Hàm Yên này tâm cơ rất lớn cần phải điều tra thật kỹ mới nắm bắt được Mộc Hàm Yên đang có dự tính gì!”
Triều Cát chằng chừ suy ngẫm lại cảm giác Chu Nhược Băng nói có vài phần đúng, đơn nhiên hắn biết Mộc Hàm Yên chủ ý đòi hắn bồi thường thiệt hại là để trả thù hắn nhưng nghĩ lại chợt hắn cười tà dị nhìn Chu Nhược Băng nói:
“ý của em yêu là Mộc Hàm Yên ngoài việc có tình ý với anh nhưng dụng tâm của cô nàng là lợi dụng anh để tiếp cận em hả!?”
Chu Nhược Băng cười vui vẻ nhìn hắn, nở nụ cười ngọt ngào đứng lên đi lại bên hắn tặng hắn một nụ hôn, nàng nói:
“anh xã! Anh sinh ngày nào vậy em mới nói một nửa mà anh đã hiểu luôn nửa còn lại, trời ơi yêu anh quá đi à! Hehe”
Triều Cát được nàng khen như vậy vui vẻ cười thích thú ôm Chu Nhược Băng vào trong người, vài giây sau hắn bỏ ôm nàng ra thở một hơi cho đỡ khó chịu về Mộc Hàm Yên khiến tâm trạng hắn không được thoải mái, hắn nói:
“em yêu! Vấn đề của Mộc Hàm Yên sẽ không dễ dàng đạt được ý nguyện, anh sẽ không để nàng ta biến anh thành kẻ ngốc a!”
Chu Nhược Băng vui khi giúp hắn thấy được dụng ý của Mộc Hàm Yên, nhớ tới công việc chính của ngày hôm nay là cùng hắn đi gặp đối tác kinh doanh để mua các thiết bị máy móc, chuẩn bị cho kế hoạch mở công ty của Triều Cát chuyên sản xuất và kinh doanh độc quyền trang sức đá quý, trước khi dẫn Triều Cát đi Chu Nhược Băng cần phải đem số vàng hôm qua hắn cho đem vào kho dự trữ của ngân hàng Chuthabank và một phần đem đi gửi ở ngân hàng Thụy Sĩ.
Chu Nhược Băng lần này cầm lại điện thoại ngay bàn làm việc nói cô thư ký Đỗ:
“cô thông tri cho Doãn Thụy Hằng bên phía Chuthabank nói 15 phút tôi sẽ qua bên đó!”
Thư ký Đỗ nghe xong chỉ thị có hơi ngạc nhiên trước giờ nữ chủ tịch Chu hầu như không bao giờ tự động đi đến Chuthabank, thấy hơi nghi hoặc chút xíu nhưng nghiệp vụ công việc thư ký là đáp ứng mệnh lệnh giao phó của cấp thượng tầng trong công ty, do đó thư ký Đỗ nhanh tay thông báo cho tổng giám đốc Doãn bên ngân hàng
Chuthabank chuẩn bị đón tiếp Chu Nhược Băng qua bên đó.
Đi đến cửa sảnh lớn để vào ngân hàng, Triều Cát nhớ hôm trước vào đây bị tên bảo vệ ngang ngược tự cho là đúng gây phiền phức, còn lần này không khí ở đây đã hoàn toàn khác hẳn. Một người mặc bộ vét công sở màu xanh trên ngực áo có đeo huy hiệu ngân hàng Chuthabank nhìn rất quen mặt chính là giám đốc Doãn người phụ trách quản lý toàn bộ mọi hoạt động của Chuthabank, bên cạnh là cấp dưới đều mặc quần áo công sở với tông màu nâu nhạc, trên ngực áo cũng có đeo logo bên trái còn bên phải là đeo bản tên của nhân viên ngân hàng.
Tất cả nhân viên đều nở nụ cười thân thiện cùng nhau khom người cúi chào nhẹ lúc Chu Nhược Băng đi ngang qua, Giám đốc Doãn là người cuối cùng cúi đầu chào. Sau đó nữ nhân này vui vẻ mời Chu Nhược Băng và Triều Cát đi lên phòng tổng giám đốc. Bước ra khỏi thang máy ở tầng lầu 74, hai người thông thả đi vào trong phòng làm việc của Doãn Thụy Hằng, nữ giám đốc Doãn nhìn Chu Nhược Băng và Triều Cát ngồi xuống ghế sô pha đối diện với bạn làm việc, Doãn Thụy Hằng chưa biết dụng ý Chu Nhược Băng đến Chuthabank là để làm gì, tay cầm bình trà rót vào hai cái tách mời hai người uống trà, hỏi:
“Chủ tịch! Có chuyện quan trọng gì phiền chủ tịch đích thân đến đây vậy!?”
Chu Nhược Băng chưa muốn nói dự tính của nàng sẽ đem số vàng của hắn cho vào đây cất giữ nhằm tăng vốn hóa thị trường tài chính của
Chuthabank, Chu Nhược Băng cầm tách trà lên ung dung uống một ngụm trà nhẹ nhàng đặc tách xuống bàn, nói:
“Giám đốc Doãn báo cáo quí một năm nay của Chuthabank, tôi muốn biết hoạt động kinh doanh như thế nào, được chứ!?”
Giám đốc Doãn lập tức đi đến bàn làm việc gọi điện thông tri cho thư ký lập bảng báo cáo về hoạt động kinh doanh, sau đó quay trở lại đứng trước Chu Nhược Băng nói:
“Chủ tịch đợi 10 phút, thư ký sẽ đem bảng báo cáo quí 1 của Chuthabank vào trình chủ tịch xem ạ!”
Chu Nhược Băng gật đầu cầm tiếp tách trà thư giãn uống một ngụm, nàng nhìn Triều Cát cầm điện thoại bấm nhắn tin gì đó trong nhóm chát vài dòng tin hỏi các nữ nhân kia đang làm gì có nhớ hắn không, hắn lại hỏi Nam Cung Họa Yến về tiểu Bạch Nha hôm qua như thế nào, vắng hắn tiểu hồ ly có chịu ăn uống gì không, Họa Yến đọc dòng tin này cũng bậc cười nhắn lại dòng tin trách mắng:
“Chồng nghĩ tiểu Bạch Nha vắng chồng là bỏ ăn sao, mơ đi xem nè...!”
Nam Cung Họa Yến gửi một tấm ảnh hình tiểu Bạch Nha đang ăn sáng ngon lành, nàng lại gửi tiếp một tấm ảnh mới toanh hình tiểu Bạch Nha đang vui vẻ chơi đùa với nàng và Lâm Uyên Uyên như thể nó quên bắn hắn luôn rồi chỉ còn biết có Nam Cung Họa Yến và Lâm Uyên Uyên. Triều Cát gửi một icon cười, sau đó một tin nhắn của Liễu Quỳnh Trang gửi viết:
“Anh yêu! Đem tiểu Bạch Nha qua bên em ở một ngày đi, nhìn nó dễ thương chịu không nổi luôn đó!”
Triều Cát gửi tin nhắn viết: “Ok! Baby ️”
Chu Nhược Băng thấy dòng tin này, nàng nhéo vào hông hắn ganh tị mắng:
“Chừng nào anh xã mới đem tiểu Bạch Nha đến nhà em vậy, hừ!”
Triều Cát cười ha hả nữ nhân ngoài tính ghen tuông thì ra còn có tính ganh tị nữa cơ, bình dấm chua này cần phải dùng miệng mồm, hắn nói:
“Ngày mai anh sẽ đem tiểu Bạch Nha qua bên em nuôi một tuần luôn được chưa nào cục cưng!”
Chu Nhược Băng cảm thấy kỳ quái, sao hắn lại hào phòng đưa tiểu Bạch Nha cho nàng chăm sóc suốt cả tuần như thế, liếc nhìn Triều Cát hỏi:
“Sao đem tiểu Bạch Nha qua bên em nuôi một tuần, anh xã làm gì mờ ám thế mau khai thiệt ra đi nhé.. nếu không đừng trách em nhẫn tâm vô tình!”
Triều Cát nghe lời nói có vài phần hù dọa của Chu Nhược Băng, hắn giả vờ hoảng sợ hành vi có vẻ rất sợ sệt, hắn mỉm cười nói:
“em yêu! Dám hâm dọa anh nữa cơ coi bộ anh phải dùng đến gia pháp trừng phạt em được rồi đấy! Tiểu yêu tinh”
Chu Nhược Băng bĩu môi nhìn hắn giọng đanh đá nói:
“Thích thì anh cứ dùng em không sợ đâu, có khi cái gia pháp gì đấy tác dụng ngược làm anh uổng phí công sức đó, anh xã yêu à!”
Triều Cát cười tiếp tục trêu chọc nàng:
“Cưng thật không sợ chứ! Đừng có mạnh miệng tới lúc đó chịu không nổi xin anh tha thì never nhé em yêu à!”
Chu Nhược Băng chu cái môi lên biểu thị không cam chịu, nàng nhõng nhẽo nói:
“Anh xã chỉ có cái ức hiếp em là giỏi, không đùa nữa giờ nói chuyện nghiêm túc.. Tuần sau anh có chuyện gì thế mà phải đem tiểu Bạch Nha gửi bên em nuôi?”
Triều Cát thấy nàng không còn đùa giỡn vì vậy hắn cũng nghiêm túc nói là thứ bảy này Nam Cung Họa Yến có lịch đi lưu diễn bên Hàn Quốc sắn tiện dẫn hắn đi du lịch chung luôn. Chu Nhược Băng nghe xong, nàng liếc nhìn hắn hừ lạnh:
“ngày mai là thứ bảy, giờ mới chịu nói ra vụ anh và Họa Yến đi qua bên Hàn Quốc du lịch chứ! Hừ, đợi đó mai em cũng sẽ đi chung với hai người!.. À, ngày mai anh đi lúc nào?”
Triều Cát chưa biết sẽ đi vào giờ nào, hắn cười gượng móc điện thoại nhắn tin hỏi giờ đi, vài giây sau tin nhắn của Họa Yến trả lời, đọc xong hắn nhìn Chu Nhược Băng nói:
“Họa Yến nhắn nói là chiều 2h máy bay sẽ cất cánh”.
Chu Nhược Băng cầm điện thoại lên gọi ngay cho thư ký Đỗ đặt vé đi Hàn Quốc vào hai giờ chiều, nàng nói:
“Mai anh không cần dẫn tiểu Bạch Nha qua đâu, để nó ở chỗ Liễu Quỳnh Trang hoặc là Lâm Uyên Uyên nuôi, đợi đi Hàn Quốc về rồi dẫn nó qua bên em”
Giám đốc Doãn nhìn hai người đùa giỡn nói chuyện vui vẻ giống như hồi xưa lúc nữ nhân này còn là sinh viên cũng từng trải nghiệm tình yêu ở lứa tuổi này. Bỗng nhiên tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, Doãn Thụy Hằng đi ra mở cửa cho cô thư ký tuổi khoảng chừng 23 hay 24 mặt mũi sáng sủa, gương mặt tinh xảo có vài nét xinh đẹp cầm một tệp tài liệu đi vào tới chỗ của Chu Nhược Băng dùng hai tay kính ý đặt trên bàn:
“tổng giám đốc Doãn giao phó cho tôi soạn ra đầy đủ chi tiết về hoạt động kinh doanh quí một của ngân hàng Chuthabank, mời chủ tịch xem ạ!”
Chu Nhược Băng cầm bảng báo cáo, lật từng trang xem những số liệu từ khoản tín dụng của cá nhân và doanh nghiệp đi vay, thời hạn trả lãi rồi đến doanh thu của toàn bộ hệ thống ngân hàng song song đó là dòng vốn lưu động chuyển biến giữa USD so với đồng CNY như thế nào, cuối cùng là hạch toán báo cáo tài chính của ngân hàng Chuthabank đạt được bao nhiêu lợi nhuận của quí trong tổng thể lợi nhuận của toàn năm, được bao nhiêu phần trăm tỷ lệ tương đối thỏa mãn yêu cầu kế hoạch đề ra trong năm đó.
Năm phút sau, Chu Nhược Băng đưa bảng báo cáo cho Giám đốc Doãn, nàng nói:
“Bảng thống kê này tương đối tạm ổn, vài chi tiết số liệu tôi xem chưa đạt yêu cầu, chẳng hạn như tỷ lệ nợ xấu cao 20% ảnh hưởng lớn tới hệ thống thanh khoản và nguồn vốn vay linh hoạt, đặc biệt dự trữ ngoại tệ của ngân hàng có hướng giảm nhẹ cần phải tăng tài sản đảm bảo mua thêm ngoại tệ vào kho dự trữ”
Giám đốc Doãn xem xong bảng báo cáo ngẫm nghĩ lại lời nói của Chu Nhược Băng cũng có vài ý đúng, đến phần mua ngoại tệ Doãn Thụy Hằng nhíu mày bởi vì điều kiện là phải có tài sản đảm bảo uy tín lớn chẳng hạn như vàng thì đi mua ngoại tệ không có khó khăn gì nữa, ở trong kho dự trữ ngoại tệ ra thì số vàng được bảo quản rất nghiêm ngặt với số lượng không nhiều lắm, nếu đem hết số vàng trong kho đi bán đổi ngoại tệ thì tương lai có biến cố, tài chính suy thoái rõ ràng là con đường chết không lối thoát, ý tứ này Doãn Thụy Hằng nói rõ ra cho Chu Nhược Băng nghe nhưng chẳng thấy sự lo âu trên khuôn mặt nàng trái lại trông thấy nét mặt tươi vui, cười mỉm Chu Nhược Băng nói:
“tôi có bảo giám đốc Doãn đem vàng trong kho đi đổi ra ngoại tệ không!?”
Doãn Thụy Hằng cảm thấy kỳ quái, khó hiểu nói:
“không đem vàng đi ra bán thỉ chỉ có đợi khách hàng đem ngoại tệ vào gửi, cái phương án này xem ra không khả thi lắm đó chủ tịch”
Chu Nhược Băng cười tươi nói sẽ đem 50 tấn vàng vào kho dự trữ làm Doãn Thụy Hằng đứng đơ không thể tin tai có nghe đúng không hỏi xác định lại thì thấy nàng gật đầu, lúc này cặp mặt của Doãn Thụy Hằng sáng rời rợi nhìn Chu Nhược Băng nói:
“Chủ tịch thật là lợi hại, tôi đây khâm phục cô sát đất luôn!”
Triều Cát nhìn gương mặt nàng rất vui vẻ, bây giờ hắn mới hiểu dụng tâm của Chu Nhược Băng đem số vàng hắn cho bỏ vào Chuthabank là có kế hoạch chiếc lược, thu hút nhiều công ty lớn hay tổ chức ở nước ngoài sẽ chú ý đem ngoại tệ vào đây đổi thành tiền Hoa tệ làm ăn, từ đó cũng cố được ngoại tệ đảm bảo tính thanh khoản cao trên thị trường tài chính toàn cầu, đồng thời hình ảnh công ty được nâng cao và có thêm chỗ đứng trên thương trường quốc tế.
Tổng Giám đốc Doãn nghe Chu Nhược Băng bỏ 50 tấn vàng vào kho nhưng không hề thấy hiện vật đâu, hỏi nàng khi nào đem số lượng vàng bỏ vào thì Chu Nhược Băng đứng dậy nói:
“lên tầng trên tôi sẽ đem số vàng cho vào kho xong, cô thông cáo báo chí rằng tập đoàn Chu Thăng ký gửi 10 tấn vàng vào kho dự trữ Chuthabank nhé!”
Ba người vào thang máy chạy lên tầng 76, tầng này có hai giang phòng lớn có hệ thống công nghệ an ninh tuyệt đối cao và an toàn, nơi này ngoài Chu Nhược Băng có quyền vào thì chỉ có Tổng Giám đốc ngân hàng mới được cho phép vào tầng này.
Cánh cửa bên phải và bên trái đều được làm vật liệu chống trộm cao cấp nhất, bên phải là nơi dùng để cất ngoại tệ còn bên trái dùng để cất vàng, ở chính giữa mỗi cánh cửa có bàn phím mật mã và một màn hình nhỏ, cái màn hình nhỏ này là thứ trọng yếu nhất dùng để quết bóng mắt và quét cả bàn tay đúng người sử dụng cửa mới mở ra được. Tuy nhiên, cửa bên phải nàng giao cho Tổng giám đốc Doãn quản lí còn nàng sẽ quản lí cửa bên trái, muốn mở cánh cửa này ra phải có mặt của Chu Nhược Băng mới mở ra được đề phòng biến cố trong tương lai.
Chu Nhược Băng đứng trước cánh cửa, nhấn mật mã xong nàng đưa bàn tay vào quét một lần mật mã trùng khớp đèn báo hiệu hiển thị màu xanh, tiếp tục nàng nhấn phím mật mã lần hai sau đó mới đưa khuôn mặt kê vào màn hình nhỏ cho nó quét bóng mắt, một giây sau đèn tín hiệu trên màn hình hiển thị tiếp màu xanh mật khẩu trùng khớp, cuối cùng nàng nhập mật khẩu lần ba kèm với tiếng nói phát ra từ miệng nàng: ‘Chu Nhược Băng’ kết quả đèn màu xanh thứ ba hiện lên âm thanh báo hiệu mở cửa thành công, cửa tự động mở ra.
Khi bước vào bên trong, phòng này rộng hơn 500m vuông ở chính giữa là những thỏi vàng được xếp chồng cao khoảng 1m, có số lượng chừng khoảng 3 tấn vàng. Doãn Thụy Hằng thấy từ chiếc nhẫn đeo treo ngón tay Chu Nhược Băng xuất hiện rất nhiều khối vàng sáng lấp lánh, mặt ngơ ngác vài phút như lạc vào một thế giới ma thuật, năm phút sau mới dần tỉnh nhìn những khối vàng chất đầy trước mắt nói:
“chiếc nhẫn của chủ tịch thật thần kỳ, chứa nhiều vàng quá!”
Chu Nhược Băng cười hì hì dừng việc đem vàng ra xoay người lại nói một bí mật khiến Tổng Giám đốc Doãn đơ ra là chiếc nhẫn linh giới này là do Triều Cát cho, không gian bên trong rộng thênh thang chứa đựng được 1 tỷ xe container vẫn không hết chỗ trống. Doãn Thụy Hằng nhìn qua nam nhân đang đứng, nhìn số vàng trong tay của Chu Nhược Băng chợt nữ nhân này liền khẳng định đóng vàng này chắc chắn là của hắn cho Chu Nhược Băng, không ngờ nam nhân đẹp trai này lại có khối tài sản lớn đến vậy hào phóng đêm 50 tấn vàng cho nàng.
Doãn Thụy Hằng thầm ước mình là nữ nhân của hắn để được hắn chiều chuộng như Chu Nhược Băng nhưng thực tế phủ phàng so về tướng mạo, nhan sắc thì Doãn Thụy Hằng thuộc về loại thượng tầng mỹ nữ, không thể nào so được với Chu Nhược Băng hay nói đúng hơn nhan sắc này còn thua Lâm Uyên Uyên nữa cơ, chưa nói đến ngoại hình thì Doãn Thụy Hằng chẳng thể nào làm hắn chú ý.
Tổng giám đốc Doãn thở dài luyến tiếc thôi không nhìn hắn, trở lại công việc nhìn đóng vàng trước mắt chưa có thành phẩm vẫn còn đang ở dạng khối trong rất thô kệch, nói:
“Chủ tịch!, những khối vàng có cần đem đi chế tạo thành dạng thỏi giống những thỏi xếp ở đằng kia không?”
Chu Nhược Băng nhíu mày nhìn đóng vàng, quả thật những thứ này chưa thành phẩm cần phải chế tạo lại thành thỏi, đem chúng đi chế tạo chắc chắn sẽ gây sự chú ý ở bên ngoài điều này nàng không muốn ngoại giới biết đến, tìm cách xử lý thì Triều Cát cười cầm một khối vàng lên dùng linh lực biến khối vàng thành thỏi vàng giống hệt những thỏi đang được xếp ngay ngắn ở trước mặt, Chu Nhược Băng mắt sáng rực nói:
“Hay quá, anh yêu giúp em chế tạo hết đóng vàng này thành thỏi vàng đi!”
Công việc biến những khối vàng thành thỏi vàng tuy đơn giản đối với Triều Cát nhưng số lượng 50 tấn cộng thêm 50 tấn Chu Nhược Băng sẽ đem gửi ở Ngân hàng Thụy Sĩ phải mất 1 giờ hắn mới hoàn thành, sẵn tiện Chu Nhược Băng đem luôn 1000 tấn vàng nhờ hắn chế thành dạng thỏi luôn.
Tổng giám đốc Doãn mặt mày như trẻ thơ nhìn hắn biểu diễn như những nhà ảo thuật hay xem trên tivi, cộng với số lượng vàng điếm được khi hắn chế tạo thành thỏi vàng đã lên tới con số 1000 tấn, Doãn Thụy Hằng lần đầu tiên chứng kiến số lượng vàng quá lớn cả đời chưa chắc nhìn thấy mà hôm nay lại có vinh hạnh xem khiến tâm trạng có chút xúc động nghĩ vu vơ, bên ngoài biết Chu Nhược Băng có 1000 tấn vàng thì sẽ kinh khủng cỡ nào liệu có chiến tranh xảy ra hay không.
Sau khi hắn hoàn thành công việc, Chu Nhược Băng vui vẻ ôm hôn hắn xong nhìn qua Doãn Thụy Hằng nói:
“Tôi sẽ gửi 50 tấn ở đây, cô nhớ đi thông cáo báo chí đi, nhớ là nói tôi ký gửi vào đây 10 tấn vàng. Bây giờ tôi và người nam nhân này sẽ đến ngân hàng Thụy Sĩ”
Tổng giám đốc Doãn ngạc nhiên, vài giây sau hiểu được dụng ý của Chu Nhược Băng khi đến UBS gửi vàng, thầm thán phục tài cơ diệu toán của Chu Nhược Băng, nguyên nhân chính là cho bên ngoài biết Chu Nhược Băng có số lượng vàng thật, thông cáo báo chí tập đoàn Chu Thăng ký gửi một phần ở Chuthabank, phần còn lại sẽ đem ký gửi ở UBS. Trên cơ sở này, chắc chắn sẽ tạo được lòng tin cũng như uy tín của Chu Thăng và ngân hàng Chuthabank trên thị trường điều này rất quan trọng trong kinh doanh.
Đột nhiên tiếng chuông thông báo điện thoại của Chu Nhược Băng vang lên, nàng mở ra xem là thư email của trợ lý Mao gửi đề bảng báo cáo chi tiết về tập đoàn Hải Phòng, đi ra ngoài đóng cửa kho dữ trữ vàng Chu Nhược Băng mở thư email ra đọc xem nội dung xong thở dài đưa điện thoại cho Triều Cát xem những điểm quan trọng trong email, hắn lắc đầu ngán ngẫm.