Giang Phong lúc này trong lòng rối như tơ vò, không tự chủđược vô ý gật đầu dẫu không biết nha đầu kia sẽ dụng biện pháp nào. Tuy nhiên bấtgiác hắn giật mình: “Quái, sao hơi thở của nha đầu kia lại thơm như vậy chứ.”
Nghĩ tới đây lén đưa mắt nhìn cô ta thì thấy đôi mắt hữu thầnlấp loáng, nhìn rất sống động. Động tâm suy nghĩ, dưởng như hắn đã từng gặp nhađầu này ở đâu đó rồi thì phải.
Tiểu nha đầu kia không để ý được nhiều thế, chỉ qua bộ dángcủa Giang Phong thì ra vẻ rất hài lòng tới đó không ngớt gật đầu: “Được! Thànhgiao. Chúng ta quyết định thế đi.”
Cô ta nói xong lướt người chạy về phía mấy gã quan binh,trên hai bàn tay nhỏ nhắn không biết ở đâu xuất hiện bốn đĩnh bạc trắng xóa, đoạncười tươi: “Hi hi, cung thỉnh mấy vị quan nhân. Tên tiểu tử kia là bằng hữu củatại hạ, y có mắt mà không có tròng, đã lỡ đắc tội với mấy vị quan nhân đây. Lầnnày có chút đỉnh mong mấy vị quan nhân có thể mở lượng hải hà mà tha cho y mộtlần. Được vậy tiểu nhân vô cùng mang ơn.”
Mấy gã kia thấy bạc trắng thì sáng hết cả mắt, một tên lắp bắp:“Ăn mày như ngươi lấy đâu ra số bạc lớn như vậy?”
Một tên khác động tâm, quay sang nói nhỏ: “Không cần biết ylấy ở đây ra. chừng này đủ cho anh em mình tiêu pha xả láng rồi.”
Hắn ta nói đến đây chìa tay ra: “Được! Ta ưng thuận! Tiểu tửkhá lắm, như thế này chia rất đều, không có ai thiệt thòi.” - Vừa nói gã ta vừachia bạc cho ba tên đồng bọn. Giang Phong trố mắt, không hiểu ả nha đầu kia lấyđâu ra lắm ngân lượng như vậy.
Tên họ Trịnh kia thấy vậy cũng động tâm cơ, gật gù mà rằng:“Thôi được! Nể mặt ngươi chúng ta tha cho gã kia một lần, cả lão già chết dẫmnày nữa.”
Y vừa nói vừa đẩy ông già khốn khổ kia về phía trước. Mấytên quan binh đó hết nhìn đĩnh bạc lớn trên tay, xong lại đưa mắt nhìn nhau đoạncười lên ha hả.
Nào ngờ cố sự xảy ra rất nhanh sau đó, một lát nhất loạt mấytên quan binh biến sắc, ai nấy hốt hoảng vung tay ném đĩnh bạc ra như ném tà vậtbị ma ám, cả người run lên từng hồi. Mọi người định thần nhìn lại thì thấy tênnào tên đấy mặt mũi xanh lè, hai bàn tay cả bọn tím ngắt, lại vẻ như đang rấtngứa ngáy khó chịu. Tới đây không hẹn mà đồng loạt hốt hoảng la lên: “Tiểu súcsinh. Ngươi làm gì thế này?”
Giang Phong vừa nhìn đoán ngay ra được trên đĩnh bạc đều cóbôi độc, tuy vậy cũng thầm e sợ bản lãnh dụng đông kia của nha đầu tai ương đó,e rằng thủ đoạn của ả không thua Ngũ độc tiên tử Tiêu Bích là mấy.
Bấy giờ chỉ thấy gã ăn mày nhỏ con kia cười vang: “Ha hà ...bạc của ta lại dễ dàng lấy được thế ư?” Y vừa nói đến đây đưa tay lượm bạc rơitrên đất.
Lúc này dường như độc tính ngày càng phát tác mãnh liệt, bốngã quan binh cả người ngứa ngáy như điên, lại nhìn thấy mầu đen trên tay đanglan dần dần đến bả vai thì hồn vía lên mây. Ác tính hung hăng bạo ngược thườngngày biến đâu mất, bởi thế bốn gã kia lúc này ai nấy đều run rẩy, lăn lộn trênđất, miệng không ngớt rên rỉ: “Tha mạng! Xin đại hiệp tha mạng cho bọn tiểunhân.”
Giang Phong lúc này tranh thủ tiến đến bên cạnh ông già khốnkhổ kia, đoạn nói khẽ: “Lão bá, tranh thủ lúc này chạy khỏi đây đi thôi.”
Tên ăn mày kia thấy thế thì cười, tay búng nhẹ một đĩnh bạcvề phía ông già: “Ta cho lão chút đỉnh mang về thuốc men cho cháu.”
Ông lão kia thấy vậy hồn vía lên mây, hốt hoảng la lên: “Giàkhông dám. Xin tha cho già.”
Ông ta vừa nói vừa cầm bịch thóc cắm cổ chạy đi. Giang Phongthấy vậy phì cười, đoán chắc gã tiểu khất cái kia cũng có ý tốt liền cầm lấyđĩnh bạc chạy theo dúi vào tay ông già kia: “Lão bá cứ cầm đi! Bạc này khôngsao đâu.”
Ông già kia thấy thái độ thân thiện của Giang Phong đánh bạocầm lấy, một lát không thấy có vấn đề gì liền thở vội ra một hơi, miệng lắp bắp:“Cám ơn ... cám ơn.” - Nói đến đây bước thấp bước cao chạy miết, một thoáng đãmất dạng.
Lúc bấy giờ mấy tên quan binh đang lăn lộn dưới đât, miệng vẫnrên rỉ không ngớt, bộ dạng thống khổ vô cùng:"Xin vị đại hiệp này tha mạng.Tha mạng…”
Song chung qui gã ăn mày kia vẫn chỉ cười không thôi, nhưđâu thèm để ý mấy lời cầu xin vừa rồi. Về phần Giang Phong, khi thấy bóng ônggià kia đã khuất dạng thì thở phào nhẹ nhõm, đoạn quay sang nói với tiểu nha đầuquái tính: “Ngươi tha cho bọn chúng một lần đi. Nhìn vậy bất nhẫn lắm.”
Nào ngờ hắn vừa dứt lời, chỉ thấy gã trố mắt nhìn mình, đôimắt đen đảo qua một vòng như suy tính điều gì: “Tha hả! Ngươi bảo tha cho bọnchúng”
Gã nói đến đây đắc chí: “Vừa nãy ngươi đã đáp ứng nhất loạtnghe lời ta chứ không phải là ta nghe theo ngươi.”
Tới đây gã phủi tay, nhoẻn miệng cười: “Vốn dĩ ta định thacho bọn chúng, song ngươi bảo tha ta lại không tha đấy.” Cô ta nói xong ungdung cười vang, nghênh ngang tiến lên phía trước.
Giang Phong nghĩ vậy toát mồ hôi lạnh: “Nha đầu này thật làquái dị. Xem chừng thủ đoạn có phần hơn cả vị cô cô họ Tiêu đó nữa.”
Hắn cuối cùng thở dài một hơi, chạy lại gần mấy tên quanbinh kia xem xét. Vừa nhìn vào dấu hiệu và biểu hiện của bọn họ, Giang Phongtái mặt run giọng kêu: “Tử mê chiểu trạch độc. Thứ tà môn này cũng mang ra hạingười. Ngươi cũng quá là độc ác…”
Nha đầu kia nghe hắn nhận ra được chất độc mình sử dụng thìtròn xoe mắt nhìn Giang Phong, ra vẻ ngạc nhiên vô cùng. Nhìn vào biểu tình ấy,cô ta như hoàn toàn không lý gì tới mấy gã quan binh đang sống dở chết dở kia.Tới đây cô ta thấy Giang Phong rút vội thanh cương đao của một tên quan binhra, miệng hô khẽ: “Thuôc giải cái thứ này không dễ kiếm được. Các ngươi ráng chịuđau đi. Xem ra chỉ còn cách chặt đi một cánh tay thôi."
Mẫy gã kia thấy vết tím càng ngày càng lan rộng, phút chôcđã sắp lan đến khuỷu tay thì kinh hồn bạt vía, nghĩ tới cảnh bị mất một cánhtay thì sợ đến vỡ mật, song dường như nghĩ lại thì thấy có vẻ biện pháp đó khảdĩ nhất, bọn chúng nhất loạt chìa tay ra, miệng lắp bắp: “Cám ơn ngươi.”
Thế rồi bốn tên quan binh kia nói đến đây cả người lạnh lẽo,mắt nhắm nghiền không dám can đảm chứng kiến. Giang Phong tay run run, đưathanh đao lên trên đầu, nhất thời chưa đủ quyết tâm hạ xuống.
Nào ngờ đâu trong lúc hắn đang phân vân lại nghe mấy tiếngveo veo, đưa mắt định thần lại thì thấy cánh tay tên nào tên nấy dính một mũiphi châm, theo đó cả bốn tên há hốc mồm, đổ xuống như cây chuối. Bấy giờ nghethấy tiếng cười của gã ăn mày phía xa: “Ngươi muốn cứu bọn chúng thì ta càng lạimuốn giết bọn chúng. Để xem từ nay trở về sau, ngươi có thể làm nên trò trốnggì!”
Cô ta nói xong thản nhiên vừa đi vừa ca vang: “Táp táp thuphong sinh Sầu nhân oán li biệt. Duy phong ngã tương giải. Dục ngữ khí tương yết.”
Lúc bấy giờ như quá đắc chí, nha đầu kia đã không quản chuyệnbiến âm, bởi thế giọng ca nghe vô cùng trong trẻo song Giang Phong thấy rợn tócgáy.
Giang Phong đưa tay thoáng sờ lên mũi mấy tên quan binh kiathấy mỏng manh như tơ nhện, lát sau đó liền tắt hẳn.
Thấy tình huống trước mắt, chỉ loáng một chốc đã có bốn ngườivong mạng hắn cảm thấy buồn rầu. Song suy đi tính lại Giang Phong thấy bọnchúng cũng là phường vô lại, hơn nữa nếu cứ chần chừ để quan binh đến thì phiềnto, hắn nghĩ vậy thì thở dài cắm cúi bước đi. Đến một ngã ba đường, thấy tiểukhất cái cải nam trang kia đứng lại nhìn mình mỉm cười thì tức giận tràn hông.Nhìn điệu cười của gã Giang Phong không kìm được phẫn nộ, trứng mắt chất vấn:“Tại sao? Tại sao ngươi lại giết bọn chúng vậy? Tại sao?”
Nào ngờ hắn thấy cô ta chỉ nhoẻn miệng cười tươi, ra chiềukhoái ý: “Đại anh hùng phẫn nộ rồi à? Đại anh hùng không thấy mấy tên vô lại đóđáng chết sao?”
Cô ta nói đến đây thì mồm lại líu lo ca bài Hiệp khách hành,dường như mục đích cũng chỉ để châm chọc Giang Phong mà thôi.
“Triệu khách mạn hồ anh
Ngô câu sương tuyết minh
Ngân an chiếu bạch mã
Táp nạp như lưu tinh
Thập bộ sát nhất nhân
Thiên lý bất lưu hành
Sự liễu phất y khứ."
(Thơ Lý Bạch.
Khách nước Triệu phất phơ dải mũ
Gươm ngô câu rực rỡ tuyết sương
Long lanh yên bạc trên đuờng
Chập chờn như thể muôn ngàn sao bay
Trong mười bước giết người bén nhạy
Nghìn dặm xa vùng vẫy mà chi
Việc xong rũ áo ra đi
Xóa nhòa thân thể, kể gì tiếng tăm)
Ca đến đây, chỉ tay về phía Giang Phong khẽ gật gật đầu, kếđó cô cười lớn: “Tiểu anh hùng ra tay hiệp nghĩa, nào ngờ không cứu được ngườimà xém nữa mạng vong.”
Dứt lời vẻ mặt đắc chí, nhìn Giang Phong đang đờ mặt thẫn thờra líu lô một tràng: “Xem nào! Vị tiểu anh hùng này đã đáp ứng với ta là từ nayta nói gì thì nghe cái đó! Hà hà ... kêu ba tiếng “hảo ca ca” ta nghe thử xemnào.”
Giang Phong thẫn người: “Ả nha đầu trái tính trái nết nàyxem mạng người như cỏ rác vậy, thật không khác gì mấy lão bất tử đó. Sự thật mấygã kia cũng không phải tử tế gì, chỉ có điều ...” Hắn nghĩ được thế thì hừ lạnh:“Ta đã đáp ứng ngươi vậy ư?”
Cô ta nghe Giang Phong nói vậy bực dọc: “Hừ! Lại không à! Chẳngnhẽ ngươi dám nuốt lời.”
Nói đến đây cô trừng mắt nhìn Giang Phong, thầm nghĩ: “Gã tiểutử này cũng thật là dạng rắn mặt. Hừ, chỉ là rắn mặt thì làm gì được bản cônương!” Nào ngờ đang nghĩ thì nghe Giang Phong cười: “Được, được! Ta không cónuốt lời, cô nói gì ta nghe cái đấy vậy. Ha ha, họ Triệu ta không có bị điếc,chẳng nhẽ những lời cô nói ta lại không nghe theo nổi hay sao.”
Giang Phong dứt lời, tiểu nha đầu kia thì trố mắt nhìn hắn:“Gã khất cái mặt xanh kia, ngươi ăn nói quàng xiên gì vậy?”
Giang Phong xoay hai bàn tay, đầu khể ngấc lên làm điệu bộgiễu cợt, điềm nhiên nói: “Ta chỉ đáp ứng sẽ nhất nhất nghe lời cô nói chứ chưacó đáp ứng là sẽ làm theo lời cô nói.”
Hắn nói đến đây cười hì hì: “Thôi từ nay đường ai người nấyđi. Cáo biệt!” – Chưa dứt lời hắn đã co giò chạy một mạch, thầm nghĩ thế là cóthể cắt được cái đuôi kia rồi.
Giang Phong chạy miết một hồi, khi ngoảnh lại không thấybóng dáng ả nha đầu kia đâu thì thầm thở phào một cái. Hắn nhác từ xa trông thấymột bóng cây to liền chạy đến đó nằm lăn ra. Lúc này trơ trọi một mình, nhớ lạibi kịch đau thương đêm hôm nọ không kìm được khóe mi lại hoen lệ.
Qua một khắc thời thần bụng hắn chợt sôi lên, tính toán mộthồi Giang Phong thầm nghĩ rằng tốt nhất là đi vào Vĩnh Lạc trấn kiếm một côngviệc gì đó, nhân đó dành dụm chút lộ phí đi về Hồ Bắc. Đi một quãng hắn thấy cóđám đông đang xúm xít quanh một cái bảng, lại gần nhìn kĩ mới thấy đó là cáo thịcủa phủ nha. Thì ra là năm nay mất mùa, quan phủ đã ra cáo thị, đại khái thôngcáo: “Yêu cầu tất cả những thương nhân buôn gạo nhất loạt đều phải giảm giá. Nếuai giữ nguyên giá cũ tịch thu gạo, nếu dám tự động tăng giá gạo thì không nhữngbị tịch thu gạo mà còn bị đòn.”
Giang Phong đọc xong cáo thị, kế đó hắn thở dài ra chiềuchán nản: “Vị phủ quan này tính ra cũng là có lương tâm, biết nghĩ cho dân. Tuynhiên biện pháp ông ta đưa ra quả thật là hồ đồ hết sức.”
Nào ngờ Giang Phong vừa dứt lời thì có một người tuổi tầm tứtuần giật mình đưa mắt nhìn hắn ngạc nhiên, kế đó cất tiếng dò hỏi: “Vị tiểuhuynh đệ này nói vậy là có ý nghĩa gì. Quan phủ đã ra lệnh bắt đồng loạt giảmgiá gạo là một hành động sáng suốt, cớ sao lại gọi là hồ đồ được?” – Ông ta vừahỏi vừa đưa ánh mắt hiếu kì nhìn Giang Phong chờ câu trả lời.
Giang Phong chán nản, chậm rãi đáp: “Ta hỏi ông rằng: nếuquan phủ bắt thương nhân buôn gạo giảm giá, như vậy thì bọn họ có chịu mang gạora bán cho nạn dân không? Hừ ... Bản tính của thương nhân ông cũng biết rồi đấy.Bọn họ là lũ người hám lợi, chỉ e họ có bao nhiêu gạo đều tàng trữ hết trongkho, lúc ấy sợ rằng dân chúng có tiền cũng không mua được gạo. Bởi vì thế sợ rằngnaj dân khổ càng thêm khổ mà thôi!”
Ông ta nghe Giang Phong nói vậy giật mình, thẫn thờ một lúcrồi hỏi tiếp: “Quả đúng là có đạo lý này. Như vậy, theo vị tiểu ca này phải làmsao cho đúng?”
Giang Phong nghe ông ta hỏi vậy trầm ngâm, một lát đáp: “Mọivật chung qui biến hóa cũng tuân theo Thiên đạo. Thiên đạo quanh đi quẩn lại nhằmvào sự biến hóa không ngừng của Thái cực, âm dương hai mặt bổ khuyết cho nhau.Cũng như nước chảy từ nơi cao đến nơi thấp, cái gì hiếm sẽ quí, cái gì nhiềuquá sẽ mất đi giá trị. Giả sử như vị quan phủ dán cáo thị cho phép tất cả mọingười ai ai cũng có thể tùy tiện tăng giá gạo mà bán. Như vậy những thương giabán gạo quanh đây sẽ đổ xô mang gạo về đây mà bán, từ đó ở Vĩnh Lạc trấn lượnggạo sẽ nhiều hơn ở các nơi khác. Công phu và phí vận chuyển gạo đều không nhỏ,bởi thế lái buôn gạo nhất định sẽ phải tìm cách tiêu thụ hết số gạo còn tồn. Dĩnhiên vô hình dung tự động giá gạo sẽ thấp đi. Không biết kiến giải của ta nhưvậy có đúng chăng!”
Vị trung niên áo xám kia nghe được ngẩn cả người ra, một látbỗng ông ta vỗ tay một cái, cười vui vẻ: “Thật là một ý kiến tuyệt vời! Cần phảithi hành gấp rút ngay thôi.”
Ông ta nói đến đây quay sang phía Giang Phong, vẻ mặt hòahoãn: “Chẳng dấu gì tiểu ca này, ta đây chính là Thái thú nơi đây. Năm vừa rồiPhượng Tường bị mất mùa, vì lo nghĩ cho lương dân nên đã cho yết bảng dán cáothị, ai dè hóa ra muốn làm việc tốt nào ngờ trở thành hồ đồ. Lần này được vị tiểuca chỉ điểm thật là may mắn, xin mời vị tiểu ca theo ta về phủ hàn huyên tâm sựđôi điều.”
Vị thái thú kia nói đến đây, quan sát bộ dáng của GiangPhong thì có chút ái ngại, bất giác đổi giọng: “Ai.. ta đã xưng hô sai rồi. Phảigọi là thiếu hiệp mới đúng.”
Giang Phong nghe ông ta nói thế thầm đỏ mặt, ngẩn người ra ấpúng một hồi không biết nói gì. Nào ngờ trong lúc phân vân ngập ngừng, chỉ thấyông ta ân cần: “Dám hỏi vị thiếu hiệp này phương danh là gì vậy?”
Giang Phong thấy thái độ của ông ta như vậy liền kính cẩnthưa: “Thì ra là Thái thú đại nhân, thật là vạn hạnh... Tiểu sinh họ Triệu, tênGiang Phong.”
Biết được danh xưng, ông ta một mực mời Giang Phong về phủ.
Giang Phong nhớ tình hình hiện tại không một xu dính túi,nghe nói vậy thì cũng không tiện từ chối, liền đi cùng ông ta. Được một quãng hắnthấy phía đằng xa hiện ra một cánh cổng lớn, trên có đề ba chữ Thiên Bình Phủsơn son thiếp vàng, phía trước có một đôi nhân sư trắng được chạm khắc hết sứctỷ mỉ và công phu. Hai tên gia đinh đứng ở cổng khi thấy trung niên áo xám đicùng với Giang Phong thì vô cùng ngạc nhiên, song cũng không tiện hỏi nhiều, chỉkhẽ nghiêng mình vội mở cửa: “Lão gia hồi phủ!"
Trung niên áo xám chỉ ừ nhẹ một tiếng, dẫn Giang Phong đisâu vào phủ Thiên Bình. Hắn đưa mắt dụng tâm quan sát kỹ hơn thì thấy một conđường lát đá xám dài, đi qua một khuôn viên nhỏ mờ xanh, kéo thẳng đến mộttrang viên với kiến trúc rất tao nhã. Bài trí tuy đẹp mà thanh tịnh, không cóphần nào gọi là xa hoa. Giang Phong vì thế thầm có thiện cảm với vị Thái thú đạinhân này.
Đi theo vị đại nhân kia quanh co một lúc, cuối cùng GiangPhong đến một căn phòng nhỏ, bất chợt hắn thấy một thị nữ áo xanh hướng về phíaông ta cúi mình lễ phép: “Bẩm lão gia! Tiểu thư đã đến rồi, đang chờ lão gia ởphòng khách.”
Ông ta nghe vậy nói liền quay sang phía Giang Phong, cườinói: “Không ngờ lần này lại có chút việc bận. Ta đi thăm chất nữ một lát sẽquay lại ngay, thiếu hiệp xin vui lòng chờ ở đây vậy.”
Thấy Giang Phong không có phản ứng ông ta mỉm cười thân thiện,đoạn cất tiếng gọi: “Hồ Tam! Hồ Tam đâu?”
Ngay sau tiếng gọi của ông ta, có một tiếng “Dạ!" vanglên, lát Giang Phong nhìn thấy một thanh niên trạc ngoài hai mươi, anh ta mặc mộtcái áo chẽn mầu xanh chạy đến trước mặt trung niên áo xám cung kính. Nhận ra nơiđây có người lạ, người kia đưa mắt không ngừng liếc Giang Phong ra vẻ rất hiếukì: “Lão gia có gì phân phó!”
Ông ta khoát tay: “Ngươi hãy bố trí cho thiếu hiệp này tẩytrần. Sau đó đưa thiếu hiệu đến Tâm Nhã tiểu trúc chờ ta.” – Nói đến đây quaysang Giang Phong cười: “Mong thiếu hiệp chờ ta một lát vậy.”
Vị Thái thú đại nhân phân phó xong mọi chuyên, kế đó vội rảobước đi ra ngoài.
Giang Phong đi theo Hồ Tam xuyên qua mấy biệt viện, quanh comột hồi thì đến một căn phòng tắm, lại nghe Hồ Tam chỉ: “Mời thiếu hiệp vàotrong tắm rửa và thay y phục.”
Vừa nói y vừa nhìn Giang Phong từ đầu xuống đến chân như ướcđịnh đánh giá điều gì, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Đi vào phòng tắm, vừa cởi bỏ y phục đập vào mắt Giang Phonglà miếng Tử tô ngọc bội, trong lòng hắn tràn ngập cảm giác bi thương chua xót.Lại nhớ đến Lưu Kiến trước khi ra đi có nhắc đến Lưu Nhã Yến thì động tâm:“Không biết Yến nha đầu bây giờ như thế nào. Mình có nên nói hung tin này chonha đầu ấy biết không?”
Nghĩ một lát, sau cùng trong người cảm giác mệt mỏi, lại tựnhủ không thể để cho Hồ Tam chờ lâu được bèn nhanh chóng vào bồn tắm rửa. Đãlâu lắm rồi Giang Phong lại mới được tắm ở một nơi tử tế thế này, cả người lânglâng thư thái.
Nằm ngâm mình trong bồn nước nóng được một lúc thì có tiếnggõ cửa nhẹ, Hồ Tam bước vào đặt một bộ y phục màu trắng lên đoạn ân cần: “Thỉnhthiếu hiệp thay đồ rồi đi theo tiểu nhân.”
Sau khi Hồ Tam dọn cơm cho Giang Phong dùng bữa, y đưa GiangPhong đến một căn phòng khá tao nhã mà không kém phần tỉ mỉ. Ở góc phòng phíatây là một kiện sách lớn, cạnh đó là chiếc bàn để văn phòng tứ bảo, lại có mộtcái chẹn giấy hình sư tử làm bằng bích ngọc rất tinh tế. Phía đông có để mộtchiếc đàn Tam thập lục, mặt đàn ánh lên một mầu xanh biếc có vẻ như được làm bằnggỗ Bách kê lâu năm. Chính giữa phòng có bức thư pháp phỏng theo nét bút củaVương Hy Chi rất tinh tế. Giang Phong trông thấy bài trí không khỏi thán phục sựtao nhã của chủ nhân tiểu trúc này.
Giang Phong đang ngẩn người ra thì thấy vị trung niên áo xámkia bước vào cười: “Xin lỗi đã để cho thiếu hiệp chờ đợi lâu. Dám hỏi Triệu thiếuhiệp là người vùng nào vậy?”
Ông ta không chờ Giang Phong trả lời lại ôn tồn hỏi tiếp:“Thật là thiếu niên xuất anh hùng. Chỉ một câu của thiếu hiệp mà đã làm ta hiểura được rất nhiều điều."
Giang Phong chưa kịp trả lời thì bất chợt ngoài cửa có tiếngkêu đầy vẻ kinh ngạc: “Ý! Là hắn?”
Trung niên áo xám ngạc nhiên đẩy cửa ra thì thấy một thiếu nữáo xanh xinh đẹp đang trố mắt nhìn Giang Phong. Kia chẳng phải là Triển NgọcLinh thì là ai!
Bấy giờ lại nghe trung niên áo xám hướng mắt về phía TriểnNgọc Linh, nghiêm giọng hỏi: “Ngọc Linh, con tìm đến tận đây có chuyện gì vậy?”
Nghe câu hỏi có phần nghiêm khắc của ông, chỉ nghe Triển NgọcLinh ấp úng: “Tên tiểu khất cái kia ... Ài, hóa ra vị khách quí mà nhị thúc nhắcđến lại là y.”
Cô nói đến đây đưa tay chỉ Giang Phong, biểu tình không dấuđược vẻ kinh ngạc. bấy giờ nghe trung niên áo xám ngạc nhiên: “Hai người cóquen biết nhau?"
Giang Phong ngẩn người ra không biết nói như thế nào, kế đóNgọc Linh cười: “Chỉ là đã từng gặp gỡ, không tính là quen biết được.”
Cô nói đến đây giật ống tay áo nhị thúc mình, giọng điệu đầyvẻ nũng nịu: “Ngọc Linh lặn lội hơn ngàn dặm đường đến thăm Nhị thúc, nào ngờchỉ gặp được Nhị thúc có chút xíu. Hóa ra là nhị thúc bận tiếp vị thiếu hiệpnày. Thật là không công bằng mà!”
Cô nói đến đây làm ra vẻ hờn dỗi bước ra ngoài. Sĩ Minh vốnđã biết tính cháu gái mình, chỉ cười xòa không nói gì.
Thì ra vị trung niên áo xám này tên là Triển Sĩ Minh, ông talà thân đệ của Quái nho Triển Tú Sĩ. Triển Ngọc Linh vì giận cha, tức tối bỏnhà ra đi, ban đầu là định đến nhà vị Nhị thúc này ở tạm dăm bữa nửa tháng. Thếnhưng trên đường đi nghe được tin đồn Truy Phong Hồ Điệp gửi Tử vong thiếp đếnThủy kiếm sơn trang, tính cô ta vốn ưa náo nhiệt liền thay đổi kế hoạch vòngqua Tô Châu. Sau đêm Trung thu hôm đó do bị nhị vị sư huynh khống chế rời khỏiThủy Kiếm sơn trang, lúc ấy tức tối lắm. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Ngọc Linh cũnghiểu do bọn họ lo cho sự an toàn của mình. Bởi thế vùng vằng một lúc rồi NgọcLinh cùng với hai vị sư huynh lên đường tìm đến nhà Triển Sĩ Minh. Thật chẳngngờ vừa đến nơi, nhị thúc cô ta lại bảo có một vị khách quí đang chờ, hẹn ngàyhôm sau mới dẫn cô ta đi thăm thú Phượng Tường.
Triển Ngọc Linh nghe nhị thúc mình nhắc đến một vị khách quíthì nổi tính hiếu kì bèn lẻn theo Sĩ Minh để xem cao nhân ông ta nhắc đến làai. Nào ngờ lén đưa mắt quan sát chỉ thấy một thiếu niên áo trắng nhìn rất quenmặt, song nhất thời không biết người đó là ai. Động tâm theo dõi một hồi, nghenhị thúc mình kêu người đó là Triệu thiếu hiệp liền giật mình, không kìm được bậtlên tiếng kinh ngạc, chỉ thầm nghĩ: “Hóa ra y là tiểu khất cái đó! Chỉ có điềuhôm nay y thay đổi phục trang, không tài nào nhận ra được.”
Đi được một quãng thì trong lòng Ngọc Linh cảm thấy bực dọc:“Hừ ... tên ăn mày đó có gì hay chứ! Không biết làm sao nhị thúc lại xem y làkhách quí.” Cô nghĩ đến đây sực nhớ ra: “Nghe đồn hắn ta là nhi tử của Triệu đạinhân gì đó. Hóa ra là thế, thảo nào mà y lại có chút hiểu biết.” Lại nghĩ đếnbuổi gặp lần đầu tiên ở Thanh Minh Các thì giận sôi người lên: "Tiểu tử!Ngươi cứ chờ đó rồi sẽ biết bản lĩnh của bổn cô nương.”
Nhắc về Triển Sĩ Minh và Giang Phong, khi Triển Ngọc Linh đirồi Sĩ Minh chỉ cười xòa: “Nha đầu ấy là nhi nữ của đại huynh ta, từ nhỏ đã đượcnuông chiều nên hay thích càn quấy. Xin Triệu thiếu hiệp đừng lưu tâm làm gì.”
Ông ta nói đến đây đưa mắt hướng về phía Triệu Giang Phong,tiếp lời: “Ta tên gọi Triển Sĩ Minh. Hà, chẳng biết thiếu hiệp là người vùngnào?”
Giang Phong nghe vậy thở dài: “Tiểu sinh vốn là người kinhthành. Mấy năm trước phụ thân gặp phải biến cố nên bây giờ lưu lạc nơi đây, mấylời vừa rồi cũng chỉ là thiển ý. Mong đại nhân đừng quá quan tâm.”
Triển Sĩ Minh nghe Giang Phong nói mấy năm trước gia cảnh gặpphải biến cố, lại nghĩ đến trang phục của hắn ngày hôm qua thì ái ngại, thế nênông cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ khẽ nói: “Vừa rồi được nghe thiếu hiệp luậnvề Thiên đạo, thật là những kiến giải vô cùng cao thâm. Lần này chỉ mong thiếuhiệp nói thêm một chút về thiên đạo để Sĩ Minh ta được mở mang kiến thức.”
Giang Phong nghe ông ta nói vậy không biết nói sao cho phải,một hai tìm cách từ chối. Nào ngờ Sĩ Minh cứ nhất lực nài nỉ cho bằng được,trong lòng hắn động tâm thầm nghĩ: “Không ngờ vị thái thú này tính tình buồn cườinhư vậy.”
Lúc này Giang Phong không còn cách nào khác liền mang nhữngkiến giải của Triệu Vũ ngày trước dạy mình, lại lồng vào đó chút đạo lý và phépbiến hóa của bộ pháp Hồ điệp xuyên hoa ra nói qua một lượt. Nào ngờ hắn nói đếnđâu Sĩ Minh ngẩn ngơ đến đấy, cuối cùng khi hắn vừa dứt lời thì nghe Sĩ Minh lẩmbẩm: “Chung qui thiên đạo cũng là cái tính vạn vật cùng hướng về trạng thái cânbằng, lấy chỗ thừa để bổ sung cho chỗ khiếm khuyết. Hóa ra đạo lại có thể ví đượcnhư nước vậy, nước luốn biết tìm chỗ thấp mà tới sao con người ta chẳng thể biếtvậy mà khiêm cung. Nước bốc lên thì thành mưa, chảy xuống thì thành sông rạch,thấm xuống lòng đất thì nuôi vạn vật, sao con người ta lại không thể tùy nghimà biến hóa được. Nước không tranh với ai, gặp cản thì uốn khúc mà tránh saocon người ta cứ phải hơn thua hiếu thắng.”
Than thở lẩm bẩm một hồi, kế đó Triển Sĩ Minh cất tiếng thởdài: “Những kiến giải của thiếu hiệp thật vừa giản dị mà ảo diệu, sâu sắc. SĩMinh ta vừa khâm phục lại vừa hổ thẹn.”
Nói đến đây ông ta đứng dậy: “Đêm đã khuya, ta cũng không tiệnquấy rầy. Thiếu hiệp xin cứ nghỉ ngơi.”
Giang Phong nghe ông ta nói vậy liền ấp úng: “Tiểu sinh cóchút chuyện gấp cần phải lên đường. Nhân đây xin phép Triển đại nhân sáng maiđược xuất trình luôn.”
Sĩ Minh nghe hắn nói vậy lẩm bẩm, vẫn như người trong cơn mộngdu: “Được! Cứ thuận theo tự nhiên, luận theo thiên đạo vậy, ta cũng không dámgiữ.” Nói đến đây ông thở dài đi ra ngoài.
Giang Phong thấy Sĩ Minh đi ra khỏi thư phòng thì ngạc nhiênlắm, không ngờ ông ta lại để mình qua đêm ở tiểu trúc này. Lúc này ngồi cô độcmột mình, dường như Giang Phong hoạt bát nhanh nhẹn biến đi đâu mất, thay vàođó là một Giang Phong yếu đuối, trong lòng tràn ngập bi thương: “Phụ thân từngdạy mình: răng cứng thì dễ gãy, lưỡi mềm thì bền lâu. Song nhưng tại sao trongmột số chuyện phụ thân nhất định không chịu nhượng bộ. Người từng nói nước muônvạn cách biến hóa, tùy vào tình hình mà đổi thay tại sao năm lần bảy lượt ra mặtchống đối tên cẩu quan Hồ Lăng ấy. Hay là tại vì có những thứ mà bất biến, vĩnhviễn không thể thay đổi được ...”
Giang Phong lúc này trong lòng rối như tơ vò, tự lúc nào lệướt cả khóe mi, ngủ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau Giang Phong tỉnh dậy, lúc này nghĩ đến vấn đề lộphí thì có chút ái ngại, vừa có chút hối hận hôm qua không mở lời với Sĩ Minh vềvấn đề này. Nghĩ tới nghĩ lui liền quyết định lên đường luôn buổi sáng, định bụnglà sau này sẽ tùy cơ ứng biến. Nào ngờ vừa thông báo cho Hồ Tam gửi lời cáo biệtđến Triển Sĩ Minh, khi bước ra đến cửa thì đã thấy Triển Sĩ Minh, Triển NgọcLinh cùng hai vị sư huynh của cô ta đang đợi ở cổng.
Vừa thấy Giang Phong hiện thân, chỉ thấy Triển Sĩ Minh cười:"Vốn dĩ sáng nay ta định đưa mấy đứa nhỏ này thăm thú Phượng Tường, song sựcnhớ là hôm nay thiếu hiệp cũng lên đường. Thế là ta liền nán lại tiễn chân,mong Triệu thiếu hiện thượng lộ bình an.”
Giang Phong vừa hiện thân, bất chợt hai gã sư huynh của TriểnNgọc Linh ngẩn người, chỉ nghe Tề Lâm lẩm bẩm: “Sao ta trông cái tên kia quen lắm.”
Ngọc Linh bên cạnh nghe gã nói vậy thì khẽ lắc đầu, cườinói: “Huynh không nhận ra tên tiểu khất cái từng gặp ở Thanh Minh Các hay sao?”
Tề Lâm nghe sư muội mình nói vậy giật mình ngẩn người, bấygiờ sư đệ của hắn trố mắt, thốt: “Không ngờ cái tên này mỗi ngày gặp thì hắn lạimột lần đổi khác. Hôm thì đen đúa, hôm thì mặt xanh lè, hôm nay nhìn lại trắngtrẻo thư sinh thế. Có lẽ đây mới là diện mạo chân chính của hắn."
Cũng không lý tới cuộc nói chuyện vừa rồi của ba người kia.lúc này Giang Phong nghe Triển Sĩ Minh nói thế thì cung kính: “Đại nhân đã vấtvả rồi. Tiểu sinh xin được cáo từ.”
Hắn nói rồi vội vái chào từ biệt đoạn bước vội ra cửa. Nàongờ thấy Sĩ Minh cười: “Có chút lễ mọn gọi là quà gặp mặt, mong Triệu thiếu hiệpđừng từ chối.”
Ông ta vừa nói vừa chỉ tay về phía trước. Giang Phong đưa mắtra nhìn thì thấy một con ngựa mầu tía, trên yên cương còn có một bọc hành lý.Giang Phong thấy thế trong lòng mừng rỡ, thầm nghĩ chuyện mình lo lắng ban nãychỉ là thừa. Lúc này lại vụt nhớ đến lần gặp mặt Kim Trọng trước kia thì độngtâm: “Triều đình tuy hủ bại nhưng vẫn chưa mục ruỗng lắm. Bằng chứng bây giờ vẫncòn nhiều vị quan tốt và chu đáo như thế này.”
Giang Phong thấy thế liền lên tiếng cảm ơn, đi ngang qua bấtgiác hắn thấy Triển Ngọc Linh tay đang cầm một miếng vải cũ đung đưa qua lại,miệng thì nở một nụ cười giảo hoạt: “Triệu thiếu hiệp có quan tâm đến miếng dalừa này không. Nếu quả thật thiếu hiệp quan tâm đến nó thì ta tặng nó lại chothiếu hiệp, quyết không mảy may tiếc nuối.”
Sĩ Minh thấy thế có chút ngạc nhiên, cất tiếng hỏi: “NgọcLinh, như vậy là ý làm sao.”
Lúc bấy giờ Giang Phong mắt hơi nhíu lại, hắn ngẩn người ralát a lên một cái: “Thì ra đó là mảnh áo rách của mình hôm nọ. Chẳng hiểu tạisao cô ta còn giữ đến bây giờ?” Hắn nghĩ đến đó lại đỏ mặt: “Hóa ra cô ta đangxỏ xiên mình là đồ con lừa ư?” Chỉ là Triệu Giang Phong thấy Triển Ngọc Linhnhìn mình cười tươi như hoa nở hắn vừa nóng mặt, lại có cảm giác gì đấy vuivui.
Bất giác vô tình Giang Phong quan sát thấy hai gã sư huynh củaNgọc Linh đang nhìn mình cười mát thì thầm thấy xấu hổ, không dám liếc mắt nửacái. Trong lúc Giang Phong đang toan trèo lên ngựa, nào ngờ bên tai nghe tiếngai đó kêu lên mừng rỡ: “Triệu lang! Lần này xem chàng còn chạy đi đâu được nữa."
Giang Phong nghe thấy thể ngẩn người, đưa mắt dõi nhìn thìthấy một vị cô nương mặc bạch y đang ríu chân mừng rỡ chạy về phía mình. Vừanhìn thấy dung mạo của cô nương này Giang Phong không tự chủ được ngẩn ngườira, hồn bay bổng tận đâu, thầm nghĩ: “Trên đời này lại có người đẹp như thế nàyư?”