Phía trên gốc cổ thụ có hai thân ảnh nữ tử, một người bạch y, một người hồng y, nhan sắc người nào cũng tuyệt trần.
Hồng y nữ tử đứng bên cạnh thấy vậy, lam quang trong mắt đột nhiên lóe lên, rất nhanh đã nhìn thấu Dịch Dung Đan.
Giờ khắc này Trần Vũ không có để ý hồng y nữ tử, mà chỉ ngẩn người nhìn bạch y nữ tử một cách say đắm.
Đối với hắn, nữ tử trước mặt này đã để lại tâm ma trong lòng, cho nên không cách nào quên được hình bóng năm ấy.
Trần Vũ thừa nhận rằng mình đã thua, thua trong cách suy nghĩ, thua trong hành động của bản thân.
Dù sao một tên gà mờ trong tình cảm như hắn rất dễ bị người khác lợi dụng, Trần Vũ biết điểm này, chỉ là bản thân đang dồn nén lại.
Hồng y nữ tử nhếch miệng cười hì hì, không đúng đắn, nói:
"Ây da, người ta đẹp thế này mà ngươi không nhìn, chỉ nhìn mỗi Tử Vân là sao?"
Tuy nghe thấy lời vừa rồi, nhưng Trần Vũ không có để mắt tới đối phương, cứ thong dong ngắm nhìn bạch y nữ tử, khiến hồng y nữ tử trợn trừng mắt.
Cái này thật sự ngoài ý muốn, nhan sắc của nàng không thua kém bạch y nữ tử bao nhiêu, nhưng tên đầu gỗ này không nhìn là không nhìn.
Bạch Tử Vân nhẹ lắc đầu, từ trên cành cây hạ xuống trước mặt hắn, thái độ điềm tĩnh, ôn nhu nói:
"Trần công tử, ngươi vẫn như lúc trước, vẫn dùng ánh mắt đó nhìn ta."
"Tử Vân tiên tử, thất lễ thất lễ! Không biết tiểu cô nương bên cạnh là?"
Trần Vũ gãi đầu cười cười, thu hồi công dụng của Dịch Dung Đan, lập tức biến thành thiếu niên hai mươi bốn tuổi, duy chỉ có mái tóc là không thể biến thành màu đen.
Hắn lấy trong túi trữ vật ra một bình linh trà, rót vào đó lượng lớn linh tuyền nóng hổi, sau đó ra hiệu mời ngồi.
"Tiểu cô nương? Ngươi nói ta là tiểu cô nương?" Hồng y nữ tử nhướng mày, sắc mặt trở nên âm trầm.
Theo lý thuyết, tuổi tác của nàng còn lớn hơn hắn gấp trăm ngàn lần, vậy mà tiêu tử này dám nói nàng là tiểu cô nương, cái này là muốn vũ nhục nàng hay sao?
Riêng mỗi Trần Vũ là không nghĩ như vậy, hắn thấy hồng y nữ tử giống như tiểu nữ tử mười ba mười bốn tuổi, cho nên mới mới hiểu lầm như vậy
— QUẢNG CÁO —
Nếu hắn biết số tuổi toàn bộ Trần gia cộng lại cũng không bằng số lẽ của nàng, nhất định sẽ ngạc nhiên đến há hốc.
"Nàng là Diệm Linh Cơ, tuổi tác lớn hơn ngươi một chút, tuyệt đối không phải tiểu cô nương như ngươi nghĩ."
Bạch Tử Vân nhìn ra sự khó hiểu của Trần Vũ, thuận miệng giải thích vài câu, để hai người hiểu nhau hơn một chút.
Nghe mấy lời này, Trần Vũ kinh ngạc không thôi, tuổi tác lớn hơn hắn nhưng dung mạo lại của nữ hài tử, cái này có chút ngoài ý muốn.
Làm hắn kinh ngạc nhất đó là nhìn đến mỏi mắt cũng không tra xét được gì.
Trần Vũ cũng phán đoán được vài phần, hiển nhiên nàng ta dùng thủ đoạn đặc thù nào đó, hoặc tu vi quá cao nên hắn không cách nào nhìn thấu.
Bất quá, hắn nghiêng về phần có thủ đoạn đặc thù che giấu tu vi trước sự tra xét của Thiên Nhãn Thuật hơn.
Diệm Linh Cơ giả vờ đỏ mặt, trừng lớn hai mắt nhìn hắn, khó chịu nói:
"Trần công tử, ngươi không cần nhìn chằm chằm như vậy, ta biết ta đẹp rồi, ngươi còn nhìn ta cảm thấy ngại lắm."
"A, thật ngại quá, ta chỉ muốn nhìn một chút tu vi của tiên tử mà thôi, tuyệt đối không có ý khác."
Trần Vũ thuộc loại da mặt dày hơn tường thành, hắn chỉ ra vẻ ngại ngùng chứ nội tâm không có chút kiêng nể nào.
Diệm Linh Cơ sống lâu thành tinh, liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của hắn, nàng cười híp mắt, nói:
"Đương nhiên ngươi không có ý khác, nếu không Tử Vân đã cho ngươi nhập thổ vi an từ lâu rồi!"
Trần Vũ khựng người, ánh mắt không tự chủ nhìn Bạch Tử Vân, bất quá nàng không có giải thích, mà uyển chuyển nói sang chuyện khác:
"Trần công tử, chuyện ngươi nói trong thư là thật sao?"
"Tựa nhiên là thật, ta cũng không rảnh đến mức lừa tiên tử tới đây làm gì."
Trần Vũ cười khổ, thứ này giống như gân gà, vứt đi thì tiếc mà để lại cũng không làm nên trò trống gì, có khi còn bị người ta tìm tới cửa.
— QUẢNG CÁO —
Tốt nhất cứ tặng cho người khác, đặc biệt là người có nhu cầu như gia tộc của Bạch Tử Vân.
Trần Vũ đem chiếc hộp thần bí đưa cho Bạch Tử Vân, nàng chỉ liếc mắt một cái lập tức đưa cho Diệm Linh Cơ kiểm tra.
Diệm Linh Cơ thả linh lực vào kiểm tra, ánh mắt đột nhiên tỏa sáng, gật gật đầu:
"Đúng là thứ này? Không ngờ người ta tìm muốn chết, mà ngươi lại thâu tới tay tận hai lần?"
Nghe lời này, Trần Vũ như minh bạch chuyện gì đó, ánh mắt có chút phức tạp, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
"Người lần trước đến tìm ngươi lấy chiếc hộp là người của nàng."
Bạch Tử Vân thoáng nhìn qua liền hiểu nội tâm của Trần Vũ, lập tức lên tiếng giải thích.
Trần Vũ cảm thấy ngạc nhiên, trong lòng càng tò mò, thuận miệng hỏi thăm:
"Nguyên lai do Linh Cơ tiên tử cho người tìm tới, nhưng không rõ tại sao tiên tử biết ta có vật này trong tay?"
"Thiên cơ bất khả lộ!"
Diệm Linh Cơ không thèm để ý tới hắn, chỉ thích thú nhìn chiếc hộp, tùy ý trả lời một câu.
"Linh Cơ tiên tử không cần lộ, chỉ cần hé một chút cho tại hạ xem là được rồi!" Trần Vũ lắc lắc đầu, không nhanh không chậm trả lời.
"Ngươi..." Diệm Linh Cơ trừng mắt nhìn Trần Vũ, ý đó rõ ràng là không muốn nói, nhưng tên này lại mặt dày mày dạn hỏi tiếp.
Bạch Tử Vân thấy hai người này như chó với mèo, nhẹ lắc đầu giải thích:
"Thật ra nàng biết thôi diễn thiên cơ, cho nên mới đoán được Trần công tử có vật này trong tay."
"Nói như vậy, nếu lúc đó ta không có mang ngọc bài Tử Vân tiên tử tặng, tám chín phần đã mất mạng?"
Trần Vũ cau mày, thái độ âm trầm như nước, hai mắt nhìn chằm chằm Diệm Linh Cơ, như chỉ cần nói sai một lời, hắn sẽ liều mạng với nàng vậy.
— QUẢNG CÁO —
Diệm Linh Cơ không thèm để tâm tới thái độ của Trần Vũ, cười hì hì nói:
"Ngươi nói không sai, bất quá ta cũng đoán được sẽ gặp người quen cho nên bọn họ mới đối xử tốt với ngươi."
"Nguyên lai là vậy..."
Trần Vũ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, nhưng nội tâm không ngừng thở dài, xem ra cái mạng nhỏ của hắn thật mỏng manh.
Bất quá, suy nghĩ một lúc, Trần Vũ có chút chần chừ nói:
"Tử Vân tiên tử, tại hạ có việc này, không biết tiên tử có thể trợ giúp một chút được không?"
"Trần công tử có việc gì sao? Có thể nói rõ hơn một chút được không? Nếu không nằm ngoài khả năng, ta sẽ cân nhắc một hai."
Bạch Tử Vân hơi tò mò nhìn Trần Vũ, thái độ không thay đổi, không nhanh không chậm trả lời.
"Chuyện là thế này..." Trần Vũ thấy thời cơ đã tới, bắt đầu bàn tới sự tình của mình, sau đó mời nàng làm một số chuyện.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Bạch Tử Vân rốt cuộc minh bạch dụng ý của hắn, nàng cân nhắc một chút, lên tiếng đề nghị:
"Cái này không quá khó, ta có thể giúp Trần công tử, nhưng ngươi cũng nên thay đổi dung mạo cho tốt, chứ Dịch Dung Đan không qua mắt tu sĩ cao gai được."
"Chuyện này tựu nhiên là vậy! Đây là chút thành ý của tại hạ, mong hai vị tiên tử nhận cho."
Trần Vũ đem tám ngàn khối linh thạch cùng một bình cực phẩm linh dịch đặt lên bàn, đẩy qua hai người bọn họ.
"Trần công tử, đây là ý gì?"
Bạch Tử Vân nhướng mày, thái độ đột nhiên lạnh nhạt, nàng không muốn hắn coi mình là người ngoài.