Mặc dù thanh danh của Trương Huyền lúc trước không tốt lắm, nhưng Lục Tầm có thể từng bước một quật khởi, đi đến ngày hôm này cũng không phải chỉ dựa vào thiên phú và thực lực. Quan trọng hơn chính là tâm tính. Bất kể hắn gặp chuyện gì cũng đều bình tĩnh xử lý, không có chút nào tự đại cùng kiêu ngạo.
Vì xác định danh sách tỷ thí lần này, hắn đã đặc biệt điều tra tất cả học sinh của Trương Huyền, từ đó chọn lựa đội hình đối kháng tốt nhất.
Theo hắn biết, Trịnh Dương và Mạc Hiểu là bạn nối khố từ nhỏ, cùng nhau luyện thương. Người sau có thiên phú hơn người trước, vì vậy trải qua vô số lần, chiến đấu, đều là Mạc Hiểu giành chiến thắng.
Chính vì vậy, hắn mới đào người từ tay hảo hữu Vương Siêu, đồng thời mời hắn truyền thụ Vương gia thương cho Mạc Hiểu.
Hắn vốn cho rằng chiến thắng đã nằm trong lòng bàn tay, không ngờ. . . Còn chưa tỷ thí, Mạc Hiểu đã ném thương, chủ động nhận thua. . .
Lục Tầm chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, cả người như phát điên.
Vừa rồi Khổng Kiệt mắc lừa đối thủ, bị đánh một quyền đánh ngất xỉu, ta nhịn.
Cùng lắm thì sáu mươi vạn kim tệ (ba trăm vạn chia năm người) đổ xuống sông xuống biển, nhưng còn ngươi. . . Chuyện gì xảy ra?
Gặp qua bẫy người, chưa thấy qua bẫy người như vậy!
Biết rõ ta cả đêm không ngủ, giúp các ngươi tăng thực lực lên chính là vì chiến thắng. Hiện tại thật tốt, thực lực tăng lên, tiền cũng tiêu tốn hết, nhưng ngay cả đánh cũng không đánh liền trực tiếp nhận thua. . .
- Chuyện gì vậy?
- Hai học sinh Chân Khí cảnh, ngườ thứ nhất bị một quyền đánh bay, người thứ hai trực tiếp nhận thua? Làm cái gì vậy?
Không chỉ riêng Vương Siêu và Lục Tầm nổi điên mà tất cả học sinh và lão sư xem so tài ở xung quanh cũng đều cảm thấy mơ hồ, khó hiểu.
Nhìn thấy Lục lão sư mang theo học sinh Chân Khí cảnh tới, đám người vốn cho rằng kết quả đã được xác định. Kết quả. . . đúng là nghiêng về một bên, đáng tiếc lại là bên khác. . .
Thật ra không riêng người ngoài có bộ dáng này, ngay cả người trong cuộc là Trương Huyền cũng có dấu hỏi chấm to đùng.
Lúc hai huynh đệ Mạc Hiểu và Trịnh Dương tỷ đấu, hắn đang ở trong nhà Lục Trầm đại sư, vì vậy cũng không biết hai người đã từng giao đấu. Dĩ nhiên hắn cũng sẽ không hiểu được vì sao chưa chiến đấu mà Mạc Hiểu đãtrực tiếp nhận thua.
- Sở dĩ ta nhận thua là bởi vì mấy ngày trước, chúng ta đã từng tỷ thí một lần. Trịnh Dương chỉ dùng một chiêu mà đánh bại được ta! Thậm chí muốn giết ta cũng dễ như trở bàn tay.
Mấy người Triệu Nhã còn chưa trả lời, trên đài tỷ thí, âm thanh của Mạc Hiểu bỗng vang lên, ngữ khí rất thẳng thắn, không có chút uể oải cùng hối hận nào. Thậm chí còn cảm nhận được hắn vô cùng bình tĩnh, thanh thản.
- Mấy ngày nay ta vẫn luôn nghĩ cách phá giải. Vốn cho rằng sau khi đột phá đến Chân Khí cảnhcó thể dựa vào lực lượng cường đại để hóa giải. Vừa rồi thử một chút mới phát hiện, vẫn như cũ không ngăn cản nổi. Trịnh Dương học tập chiêu thương pháp đó của Trương lão sư đã đii thẳng tới chân ý của thương đạo, chỉ sợ ta nghiên cứu cả một đời cũng không có cách nào lý giải nổi, chớ nói chi là ngăn cản.
- Ta biết dù có tiếp tục tỷ thí, kết quả vẫn sẽ bị hắn dùng một thương đánh bại. Vì vậy còn không bằng chủ động nhận thua!
Nói đến đây, Mạc Hiểu ôm quyền đối với hảo hữu, nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Trịnh Dương, ngươi có một lão sư tốt, nhất định phải biết quý trọng!
Nói xong, hắn cầm lấy trường thương quay người quay trở về vị trí của mình dưới đài tỷ thí.
Thanh âm của hắn vang vọng bốn phía, dtất cả mọi người đều nghe thấy được.
- Mạc Hiểu nói nghiên cứu cả một đời hắn cũng không có cách nào phá giải một chiêu thương pháp mà Trương lão sư truyền cho Trịnh Dương?
- Nói như vậy, chẳng phải là chiêu thương pháp đó so với Vương gia thương còn cường đại hơn? Làm sao có thể?
- Đây là trận tỷ thí giữa hai bên, theo lý thuyết hẳn là sẽ không nói láo đi. . . Nếu không, Lục lão sư chẳng phải sẽ đánh chết hắn?
. . .
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Tại Thiên Huyền vương quốc, Vương gia thương thực sự có danh tiếng quá lớn. Rất nhiều người chỉ cần nhìn thấy chiêu số đã có thể nhận ra, được mệnh danh là thương pháp vô địch.
Nhưng bây giờ, Mạc Hiểu lại nói hắn căn bản không phải đối thủ. . . Làm cho tất cả mọi người đều nổ tung.
- Xem ra Trương Huyền lão sư không hề tệ như trong lời đồn mà thậm chí còn rất lợi hại!
- Đúng vậy a! Tổng cộng có năm lượt tỷ thí, hiện tại đã thắng liên tiếp hai ván, chẳng lẽ Lục lão sư sẽ thua sao?
- Ai cũng không biết, chỉ mong Lục lão sư có thể quật khởi. . .
. . .
Xung quanh mọi người bàn tán ầm ĩ, trên đài, lồng ngực Lục Tầm nâng lên hạ xuống, sắc mặt càng ngày càng xanh.
Trời ạ, ta đã dạy ra một đám đồ chơi gì thế này? Đùa lão sư chết người không đền mạng a!
câu nói sau cùng của ngươi có ý tứ gì?
Trịnh Dương có lão sư tốt. . . Chẳng lẽ ngươi không có một lão sư nào tốt?
Ta tốn ba trăm vạn giúp các ngươi mua đan dược, không tiếc hao phí chân khí giúp các ngươi tăng thực lực, vậy mà. . . lại nhận được một câu nói như vậy?
Mặc dù hắn rất tức giận nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc nổi giận. Một khi tức giận, hình tượng tích lũy nhiều năm của hắn sẽ mất hết, triệt để sụp đổ.
Hắn nhìn quanh một vòng.
Hiện tại còn ba học sinh chưa tỷ thí, Bạch Siêu, Đỗ Lỗi cùng Chu Hồng.
Bạch Siêu am hiểu quyền pháp, chuyên môn khắc chế Lưu Dương gặp vấn đề về kinh mạch ở tay phải.
Đỗ Lỗi sở hữu kỹ thuật chân ấn tượng, tốc độ cực nhanh, lại được hắn truyền thụ một bộ thân pháp rất lợi hại. Để hắn đối phó với Vương Dĩnh trên đùi có thiếu sót không thành vấn đề.
Về phần Chu Hồng sẽ đối chiến với Triệu Nhã.
Liên tục thất bại hai ván, ván kế tiếp nhất định phải chiến thắng. Nếu không, càng đấu sẽ càng mất mặt.
- Đỗ Lỗi, ngươi đi lên!
Suy đi nghĩ lại, hắn quyết định để Đỗ Lỗi là người kế tiếp.
Căn cứ theo điều tra, Vương Dĩnh có tính cách tương đối yếu đuối. Chỉ cần Đỗ Lỗi vừa lên đã tấn công mãnh liệt, chắc chắn sẽ khiến nàng phải khiếp sợ.
Hơn nữa, chân của nàng không tốt. Đỗ Lỗi dù không thắng được cũng có thể dựa vào thân pháp để thoát thân an toàn, không đến mức tiếp tục thất bại như hai lần trước.
Đỗ Lỗi gật đầu, đi đến tỷ thí đài.
- Vương Dĩnh!
Nhìn thấy người mà đối phương phái ra, Trương Huyền cũng khoát tay áo.
Vương Dĩnh vâng một tiếng, khuôn mặt đỏ lên, đi lên phía trước.
Vị trí của lão sư.
- Lục lão sư không hổ là Lục lão sư, liên tục thất bại hai trận nhưng hắn đã nhìn ra sơ hở của Trương Huyền.
Thẩm Bích Như nhíu lông mày, vô cùng lo lắng.
- Sơ hở? Sơ hở gì? - Hàn Quỳnh nghi ngờ hỏi lại.
- Vương Dĩnh là con gái của Vương Hoằng tộc trưởng, một trong tứ đại gia tộc. Tính cách nàng yếu đuối, là một cô gái đơn thuần, rất dễ dàng tin tưởng người khác. Trong năm học sinh của Trương Huyền lão sư, nàng là người dễ dàng bị công phá nhất. - Thẩm Bích Như nói.
- Nếu thế thì đúng là sơ hở của Trương Huyền. - Hàn Quỳnh gật đầu.
Tu luyện giả nghịch thiên tu hành, người có tính cách quá yếu đuối khi chiến đấu cùng người khác sẽ bị thiệt thòi lớn.
- Không chỉ như vậy. Vương Dĩnh này từ nhỏ đã từng gặp tổn thương trên đùi, đi lại bình thường thì không sao, nhưng một khi chiến đấu sẽ lộ ra thiếu hụt. Vì chuyện này, Vương Hoằng tộc trưởng đã từng mời danh y khắp Vương thành. Đến cả Nguyên Ngữ đại sư cũng tự mình đi qua khám chữa, nhưng cuối cùng đều bó tay, hậm hực mà trở về.
Thẩm Bích Như biết rất rõ chuyện về Vương Dĩnh:
- Nói cách khác. . . chân của Vương Dĩnh không thể chiến đấu.
- A? - Hàn Quỳnh sững sờ, hiển nhiên không ngờ tới tình huống này.
- Về phần Đỗ Lỗi, hắn đã từng là học sinh của Trần Hồng lão sư.
- Trần Hồng lão sư? Lão sư am hiểu thân pháp trong học viện, Trần Hồng lão sư?
- Ừm, chính là hắn! Đỗ Lỗi là người có thân pháp tốt nhất trong tất cả học sinh, tốc độ cực nhanh. Lục tầm dùng người này tới đối phó Vương Dĩnh bị tổn thương chân, không phải sơ hở thì là gì? - Thẩm Bích Như nói đến đây bèn lắc đầu:
- Xem ra cuộc tỷ thí này, Vương Dĩnh. . . Nhất định phải thua!
. . .
- Mời. . . Xin chỉ giáo nhiều hơn!
Trên đài, khuôn mặt Vương Dĩnh đỏ lên, ôm quyền với Đỗ Lỗi.
- Chỉ giáo không dám nhận, muốn động thủ hãy bắt đầu đi!
Đỗ Lỗi biết bản thân đang gánh vác xứ mệnh tất thắng, vì vậy không nói nhiều. Hắn nhướng mày, bàn chân hắn đạp mạnh xuống đất, lao nhanh về phía trước.
Tốc độ hắn cực nhanh như mũi tên rời cung.
- Thật nhanh!
- Hắn thực sự là võ giả tầng ba? Coi như cường giả tầng bốn Bì Cốt cảnh cũng không có được tốc độ nhanh như vậy a!
- Chiêu này gọi là “Huyễn Ảnh Cửu Cung Bộ”, là tuyệt kỹ thành danh của Lục lão sư. Không nghĩ tới Lục lão sư thật hào phóng, lại truyền thụ chiêu này cho học sinh của mình!
- Huyễn Ảnh Cửu Cung Bộ? Thân pháp bí tịch cao nhất Hồng Thiên học viện? Dù là trong cả Thiên Huyền vương quốc cũng được tính là tuyệt kỹ?
- Không sai!
- Ta đã ước muốn học được chiêu này lâu rồi. Lần này e rằng Vương Dĩnh sẽ phải khổ chiến!
. . .
Trong số các học viên có không ít người nhận ra chiêu thức của Đỗ Lỗi, tất cả đều khiếp sợ không thôi.
Huyễn Ảnh Cửu Cung Bộ là bộ pháp cực kỳ lợi hại. Lục lão sư từng dựa vào bộ thân pháp này chiến thắng không ít cường giả. Không nghĩ tới hắn lại truyền cho Đỗ Lỗi.
Mặc dù hắn chỉ học được một bộ phận đơn giản nhất, nhưng cũng không phải cường giả cùng cấp có thể chống lại.
Huống chi Vương Dĩnh bị khuyết tật ở chân, tu vi lại chỉ có Đan Điền cảnh.
Khác với sự kinh ngạc của mọi người, Vương Dĩnh cắn nhẹ răng ngà, thân thể mềm mại hơi dịch chuyển, tránh khỏi công kích của Đỗ Lỗi.
- Hắc hắc, ngươi có thể tránh được một chiêu này, ta xem ngươi còn có thể tránh được mấy chiêu!
Đỗ Lỗi giật mình khi thấy nàng có thể nhanh chóng tránh thoát công kích của bản thân. Tuy nhiên, hắn cũng không thèm để ý, cười lạnh một tiếng, chân khí trong cơ thể phun trào, tốc độ càng lúc càng nhanh. Trên đài phảng phất như xuất hiện huyễn ảnh.
Huyễn Ảnh Cửu Cung Bộ, nếu đẩy tốc độ lên nhanh nhất có thể xuất hiện chín cái huyễn ảnh, để cho người ta khó phân biệt thật giả, không có cách nào tránh né, khó lòng phòng bị.
Đỗ Lỗi mặc dù còn cách chín huyễn ảnh rất xa, nhưng khi toàn lực vận chuyển vẫn có thể khiến thân ảnh xuất hiện hư ảo, để cho người ta không phân rõ thật giả.
- Quá mạnh!
- Tốc độ nhanh như vậy, người còn không nhìn thấy, làm sao tiếp tục đánh a?
Tất cả học viên đều co giật khóe miệng. Tự đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, tất cả đều lắc đầu.
Dựa vào thực lực của bọn họ, đến nhìn còn không rõ, đánh như thế nào?
- Đỗ Lỗi thắng chắc! - Vương Siêu lần nữa nở nụ cười.
Liên tục hai lần bị tát mặt khiến hắn bị bóng ma tâm lý. Nhưng khi nhìn thấy Đỗ Lỗi không bị lừa gạt như Khổng Kiệt, vừa lên đến nơi lập tức động thủ; cũng không giống như Mạc Hiểu không đáng tin cậy. Lúc này hắn mới yên tâm.
Đường đường Chân Khí cảnh cường giả lại không đối phó nổi một tiểu nữ hài Đan Điền cảnh trên đùi có vấn đề thì thật sự mất mặt.
- Đúng vậy a! Tốc độ nhanh như vậy, xem như ta đè thấp cảnh giới cùng đối chiến cũng rất khó phá giải, huống chi tiểu nha đầu này.
Hồng Hạo trưởng lão vuốt râu, đột nhiên mỉm cười:
Bành!
Nụ cười chế giễu còn chưa hoàn tàn hình thành trên mặt, Vương Siêu đã thấy bóng người hư ảo trước mắt đột nhiên ngừng lại. Mặt Đỗ Lỗi hơi đỏ lên, bay ngược ra sau mười mấy mét, rơi mạnh xuống mặt đất. Hắn liên tục phun ra từng ngụm máu.
- Đỗ Lỗi. . . Ta xin lỗi. Ta đã cố gắng khống chế sức mạnh hết mức có thể, nhưng lực lượng vẫn hơi lớn…
Vương Dĩnh luống cuống tay chân, mặt mũi đầy áy náy như sắp khóc.