Thiên Đạo Hữu Khuyết

Chương 166: Đa tạ Lục Đại su!



- Hả?   

             Thẩm Truy nhìn sang.  

             - Mấy ngày trước có một vị Danh Sư xuất hiện hư hư thực thực trong Vương thành, hơn nữa dường như người này không chỉ đạt cấp một đâu.  

             Đại sư Nguyên Ngữ nói ngay tin tức mình được biết.  

             - Danh Sư? Không chỉ đạt cấp một?  

             Mấy ngày nay bệ hạ Thẩm Truy luôn ở bên ngoài, thậm chí còn không kịp xem qua những gì Tiền Các Lão tấu lên, đương nhiên sẽ không biết đến sự kiện "cấp năm" kia.  

             - Đúng vậy, vị Danh Sư này vừa có thể giải quyết chứng bệnh trên người vợ của Lăng Thiên Vũ rất đơn giản, mà còn giải quyết luôn cả bệnh tật cứng đầu nhiều năm của Đỗ Mạc Hiện...  

             Đại sư Nguyên Ngữ trình bày ngay những tin tức thu thập được.  

             Ông là Đại sư Y Đạo, cũng từng được mời khám chữa bệnh cho mấy người kia, do đó hiểu rõ khó khăn trong việc trị liệu, vị "Dương Sư" này chỉ dùng thời gian ngắn ngủn đã chữa khỏi, ngay cả ông cũng cực kỳ khiếp sợ, vì thế ông mới có ý định xin gặp mặt.  

             - Chữa khỏi bệnh thì là Danh Sư à?  

             Nghe đối thoại của hai người, Trang Sư lắc đầu, nói tiếp:  

             - Mặc dù Danh Sư có nhiều thủ đoạn, nhưng chủ yếu nhất vẫn là giúp người ta đột phá, còn khi chữa khỏi bệnh thì chỉ được xem như Đại sư Y Đạo thôi.  

             Lưu Sư, Trịnh Sư cũng lắc đầu, tỏ vẻ không ủng hộ.  

             Khó trách bọn họ không tin, Danh Sư lợi hại có thể chỉ dạy cho bất kỳ một ai thuộc ngành nghề nào, cũng có thể chữa bệnh xem người, nhưng cấp bậc này cực kỳ cao, bình thường thì những Danh Sư cấp một, cấp hai chỉ có thể giúp đỡ mọi người đột phá, hay chỉ bảo vài ngành nghề đặc biệt mà thôi.  

             Chưa hết, Danh Sư đi đến đâu cũng bị người khác chú ý, làm cách nào mà vị đó lại chạy đến địa phương nhỏ như Vương Quốc Thiên Huyền này, thậm chí lại còn thuê phòng ở lại?  

             - Ôi...  

             Đại sư Nguyên Ngữ không thể phản bác được gì.  

             Tuy rằng vị "Danh Sư Dương Huyền" gây ra nhiều tiếng vang lớn, nhưng hầu như cũng chỉ xem bệnh, chữa bệnh, lại chưa thể giúp ai đột phá cảnh giới, hơn nữa muốn biết cụ thể vị này có phải là Danh Sư hay không thì vẫn chỉ là một lời đồn, chưa nhìn thấy tận mắt thì không thể xác định được.  

             - Ông nói tên của vị này là gì? Ta biết được gần như hầu hết các Danh Sư cấp hai trong phạm vi Vương quốc.  

             Nhìn thấy ông lúng túc, Lưu Sư cười hỏi.  

             - Tên hắn là Dương Huyền, nhưng tôi không biết cụ thể thế nào...  

             Đại sư Nguyên Ngữ nói.  

             - Dương Huyền?  

             Lưu Sư hơi chần chừ, lắc đấu:  

             - Trong phạm vị Vương Quốc không có vị Danh Sư cấp hai nào có tên thế này, thậm chí một ít vị Danh Sư cấp ba mà ta biết cũng không có cái tên này!  

             Danh Sư có vòng quan hệ riêng với Danh Sư khác, mặc dù Lưu Sư chỉ đạt cấp một, nhưng ông vẫn có thể biết được trong Vương Quốc này có bao nhiêu Danh Sư, bao nhiêu người cấp hai, cấp ba, về cơ bản là ông đều biết tên, đây rõ ràng là lần đầu tiên ông được nghe đến cái tên Dương Huyền này.  

             - Phỏng chừng kẻ này là một tên lừa gạt, ông cũng đã nói, muốn tiến vào gặp mặt, đầu tiên phải giao ba trăm vạn kim tệ, có Danh Sư chính thức nào lại để ý đến những thứ như vàng bạc không?  

             Trang Sư cười nhạo.  

             Địa vị Danh Sư rất cao, nếu muốn có tài nguyên gì, chỉ cần một câu thì các thế lực lớn nào, thậm chí là cả vương thất đều chắp hai tay dâng lên, còn việc thuệ một tòa phủ đệ, buộc người tiến vào phải nộp ba trăm vạn kim tệ, rõ ràng là hành vi lừa đảo, muốn kiếm tiền.  

             - Việc này...  

             Đại sư Nguyên Ngữ vẫn còn chưa quá tin tưởng.  

             Hai ngày nay, câu chuyện về vị Danh Sư Dương Huyền nãy đã truyền ra ngoài đến điên rồi, ông muốn đi gặp mặt, bây giờ nghe ba vị Danh Sư kia bảo rằng có thể là lừa đảo, trong nội tâm nghiêng trời lệch đất.  

             - Tên này cũng không phải hạng lừa gạt đơn giản đâu, còn vài ngày nữa là đến tiệc mừng thọ Điền lão, vừa lúc ngày mai không bận việc, tôi có thể cùng ông qua đó xem, tiện thể vạch trần thận phận Danh Sư của tên kia luôn.  

             Lưu Sư đề nghị.  

             - Tôi cũng muốn nhìn thử xem, kẻ không tôn trọng nghề Danh Sư này, thậm chí còn dám ngụy trang là ai, tên này ăn tim gấu gan báo rồi, dám đùa với lửa có ngày chết cháy!  

             - Cho tôi đi với, nói thật tôi cũng có chút hứng thú đó.  

             Trịnh Sư cũng nở nụ cười.  

             - Thôi được!  

             Đại sư Nguyên Ngữ gật gật đầu.  

             Đối phương nói không sai, thật thì không giả, giả thì không thật, nếu đối phương là thật, ba vị này chỉ đến vây xem thôi, không có ý gì khác, nếu là giả, họ nhất định vạch trần ngay tại chỗ, bản thân ông không cần xoắn xuýt quá nhiều.  

             Thấy ba vị Danh Sư bàn bạc xong, bệ hạ Thẩm Truy cũng không dám chen vào, đành phải lắc đầu bất đắc dĩ.  

             Tuy rằng hắn là người đứng đầu một nước, nhưng chẳng thể nào dám trưng vẻ mặt bề trên với những vị quái vật Danh Sư này đâu.  

             ...  

             Hoàn toàn không biết ba vị Danh Sư Vương Quốc đã đến có ý định vạch trần bản thân, lúc Trương Huyền thức dậy thì sắc trời đã sáng rõ.  

             Sửa soạn một chút, ăn điểm tâm rồi quay sang nói với Tôn Cường:  

             - Ta phải đi ra ngoài một chuyến, nếu có ai đến tìm ra, bảo bọn họ đứng ở ngoài chờ nhé.  

             - Vâng, lão gia!  

             Tôn Cường gật đầu, vẻ mặt tự hào tràn đầy.  

             Thân là quản gia của Danh Sư, hiện tại hắn thật sực rất vừa lòng đắc chí, cho dù là bốn gia tộc lớn, hay quý tộc vương công, những tồn tại mà trước đây hắn phải nịnh bợ thì bây giờ bọn họ đều phải cúi đầu để gặp hắn!  

             Mặc kệ ngươi có thân phận gì, lão gia nói, cút ra bên ngoài chờ, ngươi phải đứng ngoài đó chờ cho ta...  

             Trải qua sự việc của Đỗ Mặc Hiên, Lăng Thiên Vũ, hắn đã có đủ tự tin rồi.  

             Không biết suy nghĩ trong lòng hắn, còn tưởng rằng Tôn Cường hiểu được ý mình, Trương Huyền gật đầu, rời khỏi phủ đệ.  

             Tìm được một ngõ hẻm không người, quay trở về dung mạo thật của mình, đi thẳng đến phủ đệ của Lục Trầm.  

             Hôm nay Lục Đại sư nói muốn dẫn hắn đi đến Kho Tàng Thư Vương Cung, có thể bổ sung cho công pháp Ích Huyệt Cảnh, thăng cấp thàng công.  

             Không lâu sau thì đã đến phủ đệ Lục Đại sư.  

             - Trương lão đệ, huynh thực sự xin lỗi đệ...  

             Vừa gặp Đại sư Lục Trầm, hắn đã thấy nét mặt tràn đầy áy náy của ông.  

             - Thực sự xin lỗi? Chẳng lẽ không vào được Kho Tàng Thư Vương Cung?  

             Trái tim Trương Huyền đã đánh trống trận.  

             Không có cách nào đi vào, làm sao để tìm sách học tập, bổ sung Thiên Đạo Đồ Thư Quán đây?  

             - Không phải việc này, mà là đứa con ngỗ nghịch của huynh...  

             Đại sư Lục Trầm lắc đầu.  

             - Đứa con ngỗ nghịch?  

             Trương Huyền chẳng cách nào hiểu được suy nghĩ trong đầu người đối diện.  

             Ông nuôi ra đứa con ngỗ nghịch thì liên quan gì đến tôi chứ? Tôi cũng không biết tên đó là ai...  

             - Đúng vậy, đêm qua huynh mới nghe nói, đứa con bất tài kia muốn gây phiền phức cho đệ, nó muốn tiến hành cuộc bình xét Sư giả, đây là lỗi của huynh, hôm nay huynh sẽ bảo nó nhận thua...  

             Đại sư Lục Trầm giải thích.  

             - Bình xét Sư giả?  

             Trương Huyền sửng sốt, vẻ mặt kỳ dị:  

             - Lục Đại sư, đừng nói với đệ là lão sư Lục Tầm kia chính là con của huynh nha?  

             - Đúng vậy, đó chính là đứa con bất hiếu của huynh, ba năm trước đã cãi vã một trận với huynh, rời nhà trốn đi, nay vẫn chưa về...  

             Đại sư Lục Trần lắc đầu.  

             - À... Nếu đã chuẩn bị so tài, vậy thì làm phiền Đại sư Lục Tầm rồi, bằng không anh ta còn tưởng đệ sợ hãi, nhờ cậy huynh ấy chứ...  

             Trương Huyền cười khổ, nói.  

             Hắn đã quen biết Đại sư Lục Trầm từ sớm, không ngờ rằng Lục Tầm là con của ông.  

             Đúng là quá trùng hợp rồi.  

             Thế nhưng, việc so tài cũng đã lan truyền, nếu giờ co đầu rụt cổ cũng không kịp rồi, nếu muốn tát vào mặt, vậy thì cứ đường đường chính chính, nếu hắn náo loạn với Đại sư Lục Trầm, chẳng phải mất sạch thanh danh à?  

             Đánh không lại đứa con, đi cầu cứu cha anh ta... Thế thì có gì khác với việc dạy học trò không được thì đi tìm phụ huynh đâu?  

             Hắn cũng không muốn làm việc này chút nào.  

             - Thế được rồi...  

             Thấy hắn kiên trì, Đại sư Lục Trầm đành thôi.  

             - Trương lão đệ, từ nhỏ đến lớn, đứa bé này của ta chưa bao giờ chịu thua thiệt, quen thói ngạo mạn, nếu đệ muốn ra tay, vậy phải cho thằng bé biết mùi lợi hại, té thật đau, cũng cho nó biết người giỏi thì có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên, không nên cậy tài khinh người nữa.  

             Lại nói thêm vài câu, giọng nói Đại sư Lục Trầm mang theo một tia chờ mong.  

             Con trai duy nhất của ông quá ngạo mạn, cũng chỉ vì ông nói vài câu thì đã bỏ nhà ra đi, nhiều năm qua đều không trở lại, ông tức đến mức suýt nữa ngã bệnh.  

             Nếu vị Trương lão đệ này có thể ra tay dạy dổ thằng bé một lần, không còn gì tốt hơn, phải để nó ăn đau, biết rõ thế giới bên ngoài rất lớn, chỉ có cúi đầu nhìn lại, mới có thể đi xa hơn.  

             - Ài... Được rồi!  

             Đang tính toán nhẹ tay một chút vì xem trên quan hệ tốt đẹp giữa hắn là Đại sư Lục Trầm, Trương Huyền vừa nghe thấy ông nói thế thì gật nhẹ.  

             Thế nhưng, nếu tên lão sư Lục Tầm kia cắn chặt không buông, bản thân hắn sẽ khiến cho tên đó té ngã thật đau.  

             Hai người nói chuyện phiếm một lúc, không lâu sau thì đi đến trước mặt Vương Cung.  

             Kho tàng thư Vương Cung chứa đựng toàn bộ sách vở sưu tầm trong Vương Quốc, chỉ có đệ tử vương thất và quyền quý hiển hách mới có tư cách đi vào quan sát.  

             Đại sư Lục Trầm chính là Đế Sư, muốn dẫn Trương Huyền vào đây không khó, ông còn chưa đến trước mặt thì thủ vệ đã vội vàng mời đi.  

             - Không hổ là Vương Cung...  

             Đi vào bên trong, Trương Huyền ngắm nghía bốn phía.  

             Tuy rằng Vương Quốc Thiên Huyền không phải một quốc gia lớn, nhưng Vương Cung lại hết sức xa hoa, thậm chí ngang ngửa với Cố Cung kiếp trước, thậm chí còn phồn hoa hơn vài phần.  

             Hàng loạt đình viện yên tĩnh rậm rạp đếm mãi không hết, nếu chẳng có ai hướng dẫn sẽ rất dễ lạc đường, không tìm thấy Đông Tây Nam Bắc.  

             Dưới sự dẫn dắc của Đại sư Lục Trầm, vòng qua liên tục mười hành lang thì hai người ngừng lại trước một cung điện to lớn.  

             - Đây chính là Kho Tàng Thư!  

             Đại sư Lục Trầm cười, đưa tay chỉ.  

             Trường Huyền nhìn về phía trước, liền thấy một cung điện cao mấy chục thướng đứng sừng sững, bên trên bức hoành phi(1) màu đỏ thắm viền bạc ghi ba chữ to "Kho Tàng Thư" màu vàng kim đang ánh xạ tia sáng mặt trời vô cùng chói lọi.  

             (1)hoành phi: những tấm biển gỗ có hình thức trình bày theo chiều ngang treo trên cao bên ngoài cung điện, đền thờ.  

             - Đây chính là Kim Long Lệnh của bệ hạ Thẩm Truy, cầm lấy thì có thể đi vào đọc sách tùy ý, không đụng chạm vào trận pháp bên trong, huynh sẽ không đi vào.  

             Lật cổ tay, ông giới thiệu lệnh bài màu vàng kim cho Trương Huyền.  

             Phía trên có khắc một con rồng lớn chói mắt dữ tợn.  

             - Đa tạ Lục Đại su!  

             Tiếp nhận Kim Long Lệnh, Trương Huyền vội vàng chắp tay làm lễ.  

             Kho Tàng Thư Vương Quốc là một trong những nơi quan trọng nhất Vương Quốc, bên trong nhất định có Đại sư Trận Pháp để lại trận pháp và cấm chế, nếu không có lệnh bài này, rất có thể khi vừa tiến vào trong đó đã phải chịu công kích rồi.  

             - Giữa chúng ta thì không cần khách sáo đâu, không còn chuyện gì nữa, huynh đi về trước đây, nếu đệ muốn tìm sách vở nào thì cứ tìm ở bên trong, không có ai đến quấy rầy đâu.  

             Đại sư Lục Trầm vuốt râu cười nói.  

             - Tốt quá!  

             Trương Huyền không nói thêm lời nào đữa, cầm Kim Long Lệnh trên tay, đi vào.  

             Không hổ là Kho Tàng Thư Vương Quốc, giá sách bên trong chứa tầng tầng lớp lớn, nhìn không thấy điểm cuối, sách vở bao hàm rất nhiều nghề nghiệp khác nhau, có đến mấy nghìn vạn chi lớn.  

             - Đến đây thật vất vả mà, nhất định phải đưa hết chúng vào Đồ Thư Quán mới được!  

             Đây là lần đầu tiên Trương Huyền thấy nhiều sách đến thế, hắn hưng phấn đến mức đôi mắt sáng quắt, không thèm đi tìm công pháp, đi thẳng đến giá sách hàng đầu tiên, tiện tay lật lật.  


             - Đây chính là chỗ ở của vị Dương Sư kia...  

             Đại sư Nguyên Ngữ chỉ về phía trước.  

             - Ừ, gõ cửa đi!  

             Lưu Sư khoát tay áo.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv