Hoàn Nhan Khang tức giận quay ra nhìn lão đạo sĩ. Người đến là lão đạo sĩ phái toàn chân a.
“Ngươi là ai? Muốn lo chuyện bao đồng à?” Hoàn Nhan Khang liền dò hỏi.
“Bần đạo là Vương Xử Nhất phái toàn chân, nếu ta nhớ không nhầm, ngươi là đệ tử của Khưu sư huynh” Vương Xử Nhất liền lên tiếng.
Hoàn Nhan Khang nghe thấy liền thay đổi thái độ.
“Đệ tử tham kiến sư thúc” Hoàn Nhan Khang chắp tay cung kính nói.
“Lúc nãy xảy ra chuyện gì vậy?” Vương Xử Nhất liền hỏi.
“Không có gì vừa lúc nãy thử tài với bọn họ một chút mà thôi” Hoàn Nhan Khang nói như không có chuyện gì xảy ra vậy.
“Ngươi còn nói thử tài, muốn mạng người thì có a” Hoàng Dung liền từ trong đám đông chui ra nói.
“Vị huynh đài này trong lúc tranh đấu có chút hiểu lầm. Nếu như đắc tội, tiểu vương ở đây xin tạ lỗi.” Hoàn Nhan Khang tựa như con mèo nhỏ biết sai nói. Thực chất hắn chỉ muốn giết chết mấy đám người Diệp Thần à.
“Đúng chỉ là hiểu nhầm à.” Diệp Thần che lại miệng Hoàng Dung cười nói. Người ta là Vương gia phải cho hắn bộ mặt nha, không thấy trong lời hắn nói có chữ tiểu vương sao.
“Lúc nãy ngươi sử dụng công phu độc ác là học được từ đâu?” Vương Xử Nhất không buông tha chỉ tay vào Hoàn Nhan Khang hỏi.
Hoàn Nhan Khang lập tức giật mình, tên đạo trưởng chết bầm này toàn hỏi đúng chỗ hiểm là sao.
“Sư thúc, người nhìn nhầm rồi. Con không có.” Hoàn Nhan Khang cười nói. Trong lòng lập tức tính kế.
“Không nói. Ta ắt có cách bắt ngươi nói” Vương Xử Nhất liền ra tay tấn công.
Hoàn Nhan Khang nhanh chóng đỡ đòn, nhưng chẳng mấy chốc liền bị chế trụ lại. Vương Xử Nhất đánh tới một chưởng vào ngực Hoàn Nhan Khang.
Bỗng nhiên ba người từ đám đông xông đến ngăn cản lại, Vương Xử Nhất liền cùng bọn họ đấu nội lực.
“Ê, chúng ta không tham gia sao?” Hoàng Dung liền hỏi.
“Không cần tên đạo trưởng này võ công không tầm thường.” Diệp Thần cười nói.
Lập tức ba người kia liền bị đánh bay về phía sau. Đạo trưởng cũng bị đẩy lùi nhưng vẫn đứng vững không ngã. Hiếp thứ nhất vừa qua, hiệp thứ hai đinh đến thì.
“Vương phi đến.” Một chiếc kiệu liền đi đến phía bọn họ.
Hai bên cũng ngừng chiến lại, người ta là vương phi ai dám không nể mặt chứ.
“Mẹ người sao rồi” Hoàn Nhan Khang đi đến ngoan ngoãn thỉnh an.
“Khang Nhi con không được làm loạn” Vương phi liền nói.
Mục Dịch trên đài nghe thấy tiếng liền muốn nhìn nhưng liền bị thân thể Hoàn Nhan Khang và rèm che lại. Hắn cũng đành lắc đầu quay người đi, có lẽ ảo giác nha, vợ hắn sao có thể là Vương Phi người Kim đâu.
“Con chỉ tý võ một chút thôi” Hoàn Nhan Khang liền nói.
“Tỷ thí võ nghệ, tuyệt đối không nên làm người khác bị thương.” Vương phi lên tiếng nhắc nhở nói.
“Vâng, con biết rồi mẹ. Hài nhi sẽ trở về cùng người.” Hoàn Nhan Khang lập tức ngoan như con cừu nhỏ nói.
“Ê lão bá ngươi nhìn vương phi cũng đẹp nha.” Hoàng Dung thấy lão bá khác thường liền kéo hắn.
Mục Dịch cũng quay đầu lại đang định nói gì thì thoáng nhìn thấy dung mạo của vợ hắn khiến hắn không nói lên lời. Chỉ trong chớp mắt khi cái rèm buông xuống, rõ ràng là vợ hắn. Không thể nào hoa mắt được.
“Lão bá ngươi không sao chứ? Có phải bị vẻ đẹp hút hồn không?” Hoàng Dung cười trêu trọc.
“T... Ta không sao. Ngươi lên lo cho vị huynh đệ của ngươi đi” Mục Dịch chỉ Quách Tĩnh nói.
“Chúng ta lên tìm một chỗ nghỉ ngơi tốt” Diệp Thần liền nói.
Nhóm người cũng tìm một chỗ nghỉ ngơi. Quách Tĩnh ăn đòn no nha. Hắn cần một chỗ nghỉ ngơi à.
“Tốt đến nhà ta đi” Mục Niệm Từ liền nói.
“Ân, không nên như vậy nha” Mục Dịch muốn lên tiếng ngăn cản.
“Ấy nhạc phụ không nên nói vậy nha. Ta cũng cần phải đi theo trợ giúp Tiểu Niệm nha” Diệp Thần ôm eo Mục Niệm Từ cười nói. Niệm Từ liền đỏ mặt, còn chưa có đám hỏi gì mà đã như vậy thân mật xưng hô nha.
“Ta nói nhà ta nghèo lắm” Mục Dịch liền kéo Diệp Thần ra nghiến răng nói.
“Không sao, nhạc phụ con rể có tiền.” Diệp Thần liền nhét một ít ngân phiếu vào trong túi áo Mục Dịch. Cái lão già này chính là kẹt xỉ nha.
“Ấy, hiền tế quý hóa quá ghé thăm là chuyện đương nhiên nha, ta nào không chào đón à.” Mục Dịch liền cười nói.
Diệp Thần cũng gật đầu. Cái gì không mua được bằng tiền sẽ mua được bằng rất nhiều tiền nha.
Một lúc sau an vị được chỗ ở cho mọi người, Vương chân nhân cũng muốn cùng Quách Tĩnh nói chuyện. Hoàng Dung liền đùa nghịch với mấy món đồ trong nhà.
Diệp Thần liền kéo Mục Niệm Từ tìm chút chỗ yên tĩnh tâm sự nha.
“Diệp Thần, ta nói chúng ta không thể từ từ sao. Ta muốn chăm sóc cho cha ta.” Mục Niệm Từ chốn tránh nói.
“Tiểu Niệm xưng hô như vậy không thân thiết nha gọi tiếng lão công nha.” Diệp Thần liền hận thịt nóng không thể ăn ngay nói.
“Lão công...” Mục Niệm Từ kêu khẽ.
“Ân, ngoan” Diệp Thần liền trong lòng cao hứng a.
“Ta đi trước” Mục Niệm Từ liền muốn cáo biệt.
“Đợi đã nha, cha ngươi giờ khỏe như voi vậy đâu cần ngươi chăm sóc nha. Với lại, hắn chính là tạo cơ hội cho hai chúng ta tìm hiểu nhau đâu” Diệp Thần liền vào luôn vấn đề.
Cái lão già đó cầm tiền liền muốn ngồi đếm đi, đếm lại. Làm như sợ bay mất vậy hơi đâu đi quản nàng à.
“Không phải đáp ứng gả cho ngươi sao. Ta cũng sẽ không nuốt lời.” Mục Niệm Từ liền thẳng thắn. Người đàn ông trước mặt cũng chỉ vì nhan sắc của nàng mà thôi.
“Ta cần trái tim ngươi chứ không phải một cái xác không hồn” Diệp Thần liền kéo sát nàng lại nói.
“Ngươi muốn ta yêu ngươi, ngươi yêu ta sao?” Mục Niệm Từ liền đỏ mặt xấu hổ nói. Từ lúc gặp Diệp Thần nàng đã có chút thấy thích hắn. Nhưng không có nghĩa nàng sẽ yêu một người ngay từ cái nhìn đầu tiên à.
“Nói đến yêu thì chưa, nhưng chính là thích.” Diệp Thần cười nói. Yêu sao, hắn nói yêu rất nhiều người nhưng chưa hẳn là thật lòng.
“Thế có gì khác nhau, người ta nói chiếm được thể xác của người con gái dễ hơn là chinh phục trái tim họ sao. Ngươi cần gì phải lãng phí thời gian trên một người mình không yêu chứ” Mục Niệm Từ lạnh băng nói.
“Có phải lỗi tại ta đâu, tại ngươi đấy chứ” Diệp Thần liền đổ tội cho nàng.
“Tại ta, ngươi nói nghe vô lý quá” Mục Niệm Từ nhướng mày nói.
“Đúng, ai bảo ngươi tự xông vào trái tim ta đâu” Diệp Thần cười nói.
“Ta mới không có” Mục Niệm Từ tìm cách biện hộ. Cái lý do củ chuối gì thế này.
“Ngươi có” Diệp Thần lấy tay nàng sờ lên trái tim.
“Ngươi đừng như vậy, ta chỉ là một cuộc giao dịch thôi” Mục Niệm Từ rụt cánh tay lại nói. Nếu không yêu nàng sao lại như vậy trêu đùa nàng.
“Đừng nghĩ quan hệ của chúng ta là giao dịch, nếu ngươi không muốn có thể rời đi ta sẽ không ngăn lại. Ngươi nghĩ rằng vì ngươi đẹp ta mới cần ngươi sao, đừng nhầm. Ta thích chính là con người trong ngươi. Giao dịch chỉ là để ngươi đến cạnh ta” Diệp Thần liền nói.
“Khác nhau sao?” Mục Niệm Từ lạnh lùng nói.
“Có khác nhiều đấy, ta không coi ngươi là món hàng mà là người ta muốn bảo vệ và trân trọng. Có thể ta ích kỷ nhưng ta muốn chiếm hữu ngươi. Không chỉ thần thể mà cả trái tim” Diệp Thần khẳng định nói.
“Ta sẽ không đi đâu cả, ta muốn xem công tử làm thế nào trinh phục ta đâu” Mục Niệm Từ liền cười nói.
“Vậy sao” Diệp Thần lập tức tấn công lên môi nàng.
Mục Niệm Từ khẽ giật mình một lát rồi nhắm mắt trải nhiệm. Nụ hôn đầu cho hắn cũng không sao. Sớm muộn cũng phải trao cho hắn tất cả, dù sao mình cũng đối với hắn có cảm giác thích.
“Ai da, môi ngươi thật ngọt nha. Có vị dâu tây à” Diệp Thần liền bỉ ổi nói.
“Đây là chiến lược của công tử sao?” Mục Niệm Từ liền hỏi.
“Mới bước đầu thôi, nhưng ta biết trái tim ngươi đang mở cửa để ta tiến vào” Diệp Thần liền lại gần nàng nói.
Mục Niệm Từ mặt ửng hồng, Diệp Thần nói đúng trái tim nàng đang không theo nàng dự tính. Hai người đứng nhìn nhau, đây chính là cảnh giới liếc mắt đưa tình trong truyền thuyết hay sao, không cần nói đối phương cũng có thể hiểu à.
“Này hai người tình chàng ý thiếp ta thấy phát chán rồi có thể thôi đi không” Hoàng Dung liền chui ra lên tiếng nói. Không hiểu sao thấy cảnh này nàng trong lòng thấy khó chịu à. Chắc tại ăn nhiều quá đi.
“Oái, ngươi từ chỗ nào chui ra vậy?” Hai người liền giật nảy mình.
“Ta từ bụng mẹ ta chui ra a, cái này còn cần hỏi sao” Hoàng Dung liền vô tư nói.
“Ta còn tưởng ngươi từ cha ngươi với mẹ ngươi làm cái đó mà chui ra đâu.” Diệp Thần cười nói.
“Ngươi dâm tặc” Hoàng Dung liền chửi rủa.
“Ta chỗ nào dâm tặc nha, ta nói chuyện này là kinh thiên địa nghĩa nha. Cũng là hành động cao cả, trong đầu ngươi thế nào thành như vậy đen tối à.” Diệp Thần đạm mạo nói.
“Hai người nói chuyện ta đi trước.” Mục Niệm Từ mặt đỏ chót muốn chay thì hai người ngăn lại.
“Ngươi không cần đi đâu cả” Hai người đồng thanh cùng nói.
“Hai ngươi hợp nhau ghê.” Mục Niệm Từ liền cười nói.
“Không có đâu” Lại đồng thanh lần hai. Hai người lườm nhau rồi qua lưng mặc kệ người kia.
“Ta nói tỷ tỷ ngươi, đừng để vẻ ngoài tên này lừa đảo. Ta từng thấy hắn bắt cóc con gái nhà lành, ngươi phải cẩn thận.” Hoàng Dung liền nói.
“Ta chính là không có à. À mà thực ra là, hình như là có” Diệp Thần đang định phản đối liền nghĩ lại. Hoàng Dung không phải hắn bắt cóc được sao. Cái này cũng tính đi.
“Ngươi xem hắn thừa nhận rồi” Hoàng Dung liền kéo Mục Niệm Từ ra sau lưng bảo vệ.
“Ta nói ngươi như vậy kéo lão bà ta là sao.” Diệp Thần kéo lại Mục Niệm Từ nói.
“Ta chính là bảo vệ nàng khỏi con sói nhà ngươi” Hoàng Dung liền cầm một tay Niệm Từ giữ lạ nói.
“Ngươi có tin hay không cả ngươi ta cũng ăn” Diệp Thần liền uy hiếp.
“Ngươi giỏi thử xem.” Hoàng Dung không sợ nói, có Niệm Từ cô gái này ở đây ngươi dám làm gì ta à.
“Ta nói, hai người còn kéo nữa ta liền đứt làm hai này” Mục Niệm Từ ở giữa cười khổ. Hai người này đôi lúc như là hai đứa trẻ con tranh giành nhau đồ chơi vậy.
“Ây, xin lỗi” Hai người cùng đồng thanh lần ba rồi thả tay nàng ra.
Mục Niệm Từ cũng lắc đầu rời đi.
“A, ta cũng có việc phải đi” Hoàng Dung liền tính kế chuồn lẹ.
Diệp Thần liền nắm lấy đầu nàng không cho nàng chạy thoát.
“Phá cuộc hẹn hò của ta ngươi còn muốn chạy sao” Diệp Thần cười ác ma nói.
“Ân, ta sai a. Tạm biệt.” Hoàng Dung liền ba chân bốn cẳng muốn thoát đi nhưng vô ích.
“Lúc nãy, ai nói không sợ ta ăn à. Hôm nay lão tử liền ăn ngươi, ngay cả xương đều không có nhả.” Diệp Thần liền kéo nàng vào trong ngực nói.
“Chủ nhân ngươi nghe nhầm đi ta... Không... Có” Hoàng Dung liền định gạt phắt chuyện này sang chân trời khác thì Diệp Thần liền hôn lên môi nàng.
Lần này hắn thâm nhập đủ mọi ngóc nghách trong miệng nàng nha. Hoàng Dung lúc đầu có chống cự sau cũng ngoan ngoãn phối hợp.
Diệp Thần cũng định ngừng lại, nhưng lại cảm thấy mê ngừoi nha bắt đầu sờ tay vào bên trong người nàng.
Bốp.. Một cái tát rõ kêu khiến Diệp Thần nhả môi Hoàng Dung ra.
“Biến thái” Hoàng Dung thở hổn hển, quay đầu bỏ lại một câu liền chạy mất dép.
Vừa nãy quá nguy hiểm nha, tại sao tự nhiên lại bị con người như vậy quyến rũ chứ. Cũng may tỉnh táo kịp lúc không thì nàng liền bị tên này ăn sạch. Tốt nhất tránh xa hắn một tý.
Diệp Thần nhìn Hoàng Dung chạy đi, xoa xoa mặt mình cười. Hôm nay hắn kiếm lời nha, Hoàng Dung hiện tại không có bài xích hắn hôn nàng à, tức là nàng đã có cảm tình với hắn đi. Quả thật đi nhiều rất tốt à.
Một ngày có hai vị mỹ nữ đối với hắn động tình nha.