Quá trùng hợp a, thế giới lớn nhưng cũng thật nhỏ à. Diệp Thần thỏe dài nói. Ai ngờ ả mù hôm trước cho mình chút đồ ăn lại là ma đầu Mai Siêu Phong đâu. Hắn còn toàn mạng a, quả thật mạng con gián khó chết mà, ý lộn không phải con gián mà là trời không tuyệt đường sống của con người a.
“Hình như trên tay nàng cầm ai đó thì phải” Diệp Thần ra hiệu với mấy tên đồng bọn.
“Hoa Tranh...” Quách Tĩnh thấy rõ người được Ả ma đầu cầm liền kêu lớn lên. Diệu Thủ thư sinh Chu Thông (1 trong các vị sư phụ Quách TĨnh) liền lập tức bịt mồm hắn lại.
Mai Siêu Phong nghe được liền buông ra Hoa Tranh lùi xa nơi có tiếng động một chút, chăm chú lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Chu Thông vỗ vai ổn định Quách TĨnh liền biết bại lộ, cũng thuận nước đẩy thuyền nói. Giả dạng Khâu Sử Cơ phái toàn chân nói” Yêu phụ Mai Siêu phong này nếu rơi và tay Khưu Xử Cơ ta, thì nhất định sẽ không tha cho ả.
Mấy người khác cũng liền hiểu ý nói theo.
“Ả ma đầu này Bạch cốt trận đã ở đây rồi thì ả nhất định đến, chúng ta chỉ cần ngồi đợi là được.” Mã vương thần Hàn Bảo Câu đổ thêm dầu vào
“Con người này quỷ kế đa đoan, nhưng toàn chân phái luôn luôn lấy từ bi làm trọng, vẫn nên chừa cho ả con đường sống” Hàn Tiểu Oanh cũng nói theo.
“Người ta nói tiểu sư muội thiên lương thảo nào sư phụ nói muội dễ đắc đạo đâu” Chu Thông tiếp tục biên.
“Ân, Đàm sư huynh cảm thấy thế nào?” Hàn Tiểu Oanh liền bắn mắt sang phía Diệp Thần nói.
“Ân, ngươi nói gì cũng đúng nói chí phải a. Mà ngươi nói gì nhỉ? Thôi kệ con gái nói gì cũng đúng hết” Diệp Thần theo bản năng trả lời. Hắn bận ngắm gái thời gian đâu mà để ý mấy người nói chuyện gì a.
Mọi người ai cũng đen mặt vào. Tên này lúc không cần nói không phải rất tốt sao, vậy mà vào lúc trọng đại lại nói vậy à.
Mai Siêu Phong trốn ở gần đấy nghe cũng buồn cười nhưng cũng phải cố nhịn. Nàng có thể đoán ra bọn họ không phải đạo sĩ a. Có đạo sĩ nào nói năng như Diệp Thần sao.
“Ha ha, sư huynh nói đùa vui a, tý gặp ả, ta cho huynh Một Mình ra sử lý nàng tốt” Chu Thông nhanh chóng nói, lườm đểu Diệp Thần.
Diệp Thần liền không sợ nhìn lại. Tên này cố tình nhấn mạnh chữ một mình a. Bảo hắn ra chịu chết, ai chịu à.
Mại Siêu Phon đứng một chỗ liền khẳng định có người ức hiếp nàng mù bày kế hãm hại đi.
Chu Thông biết ả đã nghi ngờ a. Liền sài đến hàng thật à.
“Mã huynh ngươi không có gì muốn nói sao” Chu Thông liền đem đạo sĩ ra. Dù sao, hàng thật luôn chất lượng đi.
“Nghe nói Mai Siêu Phong đã mù cả hai mắt nếu nàng không làm điều ác, lạm sát người vô tội, hay làm phiền Giang Nam Thất Hiệp nữa thì có lẽ lên tha cho ả một con đường sống.” Mã Chân nhân lập tức đồng nhịp nói.
Mai Siêu Phong định ra về vì dù sao ở đây có khá nhiều người a, nàng không chắc với cặp mưats này có thể đánh bại bọn họ. Lúc này, bỗng nhiên Hoa Tranh tỉnh dật đâu, liên kêu lên. “Cứu ta, mau cứu ta...”
“Ân, Hoa Tranh ta liền cứu ngươi a. Mấy người xông lên à” Diệp Thần biết đã lộ liền nhảy ra anh hùng nói. Rồi cho tiểu đệ xông lên, mình lui về sau
Lập tức Hoa Tranh bị Mai Siêu Phong điểm huyệt câm. Sau đó, nàng lấy ra roi đính đầy gai nhọn ném về phía Diệp Thần kéo hắn lại phía mình. Rồi đặt cửu âm bạch cốt trảo lên đầu. Nàng không có giết ngay a. Bây giờ có hai con tin liền tốt hơn nhiều à.
Diệp Thần liền cười khổ, hắn chỉ muốn ra vẻ tý thôi đâu còn nhọ vậy chứ a.
“Ngươi là ai?” Mai Siêu Phong liền hỏi, nàng cảm thấy người đàn ông này rất quen thuộc đâu.
“Ta là ta a, chẳng lẽ là ngươi sao.” Diệp Thần liền điếc không sợ súng nói.
“Là ngươi ư, tại sao lại ở đây. Các ngươi cũng không phải đóng kịch nữa, ta đã biết” Mai Siêu Phong liền nhận ra Diệp Thần đâu. Còn đám người kia nàng đã sớm biết à.
“Các ngươi còn không nói, ta liền giết hắn à” Mai Siêu Phong thấy họ không trả lời liền uy hiếp bọn họ. Ai ngờ...
“Tốt, ngươi lập tức giết tên khốn nạn này.” Mấy người thất quái liền gật đầu nói. Diệp Thần mà chết có khi phải mở tiệc ăn mừng mấy ngày ấy chứ.
“Đừng giết a.” Chỉ có Quách Tĩnh là lên tiếng ngăn cản đâu.
“Ấy cô nương xinh đẹp ngươi không thể giết ta, giết ta ngươi sẽ không còn con tin không phải sao” Diệp Thần lên tiếng nói.
“Không phải còn một sao” Mai Siêu Phong chỉ Hoa Tranh nói.
“Cô gái ngốc, về không về luôn còn để bị bắt đâu à.” Diệp Thần nhìn Hoa Tranh nói.
“Ta gặp được cô ta trên đường a. Cô gái này xem ra quý hơn mạng ngươi à” Mai Siêu Phong liền nói.
“Nàng không đáng giá à, nàng chỉ là người hầu bên cạnh Hoa Tranh công chúa. Ta chính là phò mã a, ngươi nói ai lớn hơn à. Vậy nên tha cho nàng đi. Coi như trao đổi con tin vậy à” Diệp Thần liền nói. Tội nghiệp Hoa Tranh muốn lên tiếng phản đối nhưng đều không nói được.
“Ngươi là phò mã tại áo lại chết đói đâu, ngươi muốn lừa ta à” Mai Siêu Phong bóp cổ Diệp Thần nói.
“Không có a, tại công chúa giận nên liền như vậy à” Diệp Thần vô tội nói.
“Vậy ta liền giết nàng đi” Mai Siêu Phong liền nói.
Mọi người đều kêu nên dừng lại a. Diệp Thần liền chắn trươc người Hoa Tranh.
“Xem ra, nàng có giá trị hơn ngươi à.” Mai Siêu Phong cười nói.
“Ân, tốt ngươi thả nàng thế nào. Ta liền tùy ngươi sử lý nha” Diệp Thần nói. Hắn chết chắc a đúng là chết vì gái là cái chết tê tái à.
“Tại sao đâu? Cho ta một lý do à” Mai Siêu Phong liền nói. Nàng cũng thả tay ra khỏi người Diệp Thần đâu. Một tên không có võ công nàng mới không sợ chạy thoát à.
“Tại sao... À, tại vì... Ân chẳng tại sao cả” Diệp Thần lén người đến chỗ Hoa Tranh bế nàng lên rồi chạy a.
“Ngươi biết khinh công, không thể nào trên người ngươi không có nội công không thể chạy nhanh vậy. Khoan đã điệu pháp này là khinh công của ta” Mai Siêu Phong lập tức hốt hoảng nói. Diệp Thần biết khinh công còn đỡ nhưng sử dụng khinh công sư phụ truyền cho nàng liền khiến nàng ngạc nhiên, chẳng lẽ đây là đệ tử sư phụ mới nhận.
“Nhìn một lần liền biết đâu” Diệp Thần bĩu môi nói. Hắn cũng không hiểu sao lại biết à, chỉ là khi cần nhất thì nó hiện lên trong đầu a. Cũng rất dễ học à, xem ra khinh cong là thứ tốt a, học nhiều lấy cái bảo mạng à.
Mấy tên thất quái cũng liền xông lên, con tin không còn họ không có lý do gì không ra tay a.
Mai Siêu Phong liền đánh một lúc liền bị thương a, nàng có lẽ liền chống đỡ không lâu đi. Nàng không muốn chết ở đây à. Trong đầu giờ chỉ suy nghĩ cách chạy chốn a.
Diệp Thần thấy vậy liền xông đến kêu lên.
“Tránh ra ta giúp các ngươi a” Nhưng hắn liền nhào đến chỗ Mai Siêu Phong cho nàng bóp cổ hắn nói nhỏ.
“Nhanh bắt ta đi, nếu không ngươi chạy không thoát a” Diệp Thần thì thào nói.
“Ngươi tại sao lại giúp ta đâu?” Mai Siêu Phong khá ngạc nhiên nói.
“Giết người không cần lý do, cứu người cần lý do sao. Với lại, ngươi đã cứu ta không phải sao” Diệp Thần trả lời.
“Chỉ là một bữa cơm mà thôi, ta là ma đầu a. Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?” Mai Siêu Phong liền hỏi. Người đàn ông này hành sự quá không theo lẽ thường à. Hắn cho nàng cảm giác rất lạ lùng a.
“Trong mắt ta không có ma đầu a, chỉ có một cô gái mù xinh đẹp mà thôi.” Diệp Thần liền trêu ghẹo nàng.
“Cảm ơn đâu” Mai Siêu Phong liền nói. Đã lâu rồi nàng chưa từng nói như vậy, có chút ngượng ngùng à.
“Hai người các ngươi nói gì a” Kha Trấn Ác liền nói.
“Không có gì mọi người liền lui lại đi, không ta liền chết à. Các người còn không lui trên đời liền thiếu đi nột soái ca, ân sẽ là tổn hại rất lớn cho thế giới a” Diệp Thần liền vô sỉ nói.
Mấy người khác liền nhìn nhau, tên này chết đến nơi còn đùa được.
“Bọn ta không nói sao, giết liền giết đi, lằng nhằng” Hàn Tiểu Oanh tức giận nói.
“Ngươi quá độc ác, đã thế ngực còn như thế phẳng đi, ta mà qua khỏi nhất định lấy ngươi làm vợ rồi dần dần chà đạp ngươi a” Diệp Thần liền thương tâm nói.
“Không cần ngươi ra tay, Mai Siêu Phong ta liền giết hắn” Hàn Tiểu Oanh liền rút kiếm ra hét lên, ngực nàng cũng không phẳng a, chỉ là nhỏ thôi. Hắn động đến điều tối kị a.
“Các sư phụ lui lại a, nếu không Diệp ca liền có chuyện à.” Hoa Tranh cùng Quách TĨnh liền đứng ra ngăn cản lại đâu.
“Diệp Thần xin lỗi đều tại ta. Nếu ngươi có mệnh hệ gì ta liền...” Hoa Tranh khóc lóc nói.
“Ân, nếu như ta không chết ngươi liền hứa cho ta ăn bám ngươi liền được à.” Diệp Thần liền nói.
“Được chỉ cần ngươi sống ngươi ăn bao nhiêu cũng không thành vấn đề” Hoa Tranh cũng gật đầu nói.
“A, ta liền nói ta sáng nay cố tình giả ngủ lừa ngươi không giận ta a, việc ta nhìn ngươi tắm ngươi cũng không giận sao, ân còn nữa ta hôn ngươi ngươi cũng sẽ cho qua?” Diệp Thần liền lợi dụng cơ hội.
“Ta không giận a” Hoa Tranh liền lên tiếng à. Nàng đỏ mặt a, nhưng vẫn hứa với hắn à.
“A, đau quá ngươi làm gì vậy. Không nên bạo hành tù nhân a” Diệp Thần bị Mai Siêu Phong bóp mạnh vào cổ nói.
“Ai bảo hai ngươi như vậy khó nghe” Mai Siêu Phong liền nói.
Mấy người xung quanh cũng đen mặt lại. Tên này nhìn thế mà lá gan to a, Dám nhìn trộm bảo bối Đại Hãn tắm mà vẫn còn sống đến bây giờ thật sự... Đã thế còn dám hôn nàng, hôm nay ngươi không chết thì Đại Hãn tha cho ngươi chắc.
“Tạm biệt a” Lợi dụng lúc mọi người không chú ý đến, Diệp Thần ra hiệu cho Mai Siêu Phong liền chạy thoát à.
Mã chân nhân phản ứng nhanh liền dùng kiếm chém tới, Diệp Thần liền rút thanh kiếm lúc nãy Hoa Tranh để quên chặn lại kiếm của Mã đạo trưởng.
“Ngươi sao lại biết kiếm pháp phái toàn chân chúng ta đây. Còn nữa tại sao ngươi lại thả ả ta đi có biết ả sẽ còn hại biết bao nhiêu người không?” Mã chân nhân ngạc nhiên hỏi.
“Lúc nãy ngươi cùng Mai Siêu Phong đánh một trận ta nhìn chính là biết vậy đó” Diệp Thần hạ kiếm xuống nói.
Ai nấy đều trố mắt nhìn đâu, cái này chính là thiên tài sao. Nhìn một cái liền học à, còn để người khác sống không đây.
“Ngươi cố tình thả nang tại sao?” Mọi người liền hỏi Diệp Thần.
“Các ngươi chỉ biết thương cảm cho nhưng kẻ lương thiện mà quên rằng kẻ ác cũng biết đau. Ta không biết quá khứ thế nào càng không biết tương lai ra sao. Ta chỉ biết hiện tại, ta muốn cứu nàng mà thôi” Diệp Thần liền hùng hồn nói.
“Ngươi làm vậy là không lấy đại cục làm trọng a, Ả ta là người xấu là đại ma đầu.” Kha Trấn Ác liền lên tiếng nói.
“Trên thế giới này vốn không có người tốt a, chỉ có tên ngốc không biết làm việc xấu thôi” Diệp Thần liền nói lại.
“Ngươi nói như vậy quả thật sai lầm” Mã chân nhân thở dài nói. Tiếc cho một hạt giống tốt a.
“Ta sai sao, ngươi nói Quách Tĩnh là người tốt sao” Diệp Thần chỉ Quách TĨnh hoỉ Mã chân nhân à.
“Hắn đương nhiên là người tốt rồi” Mã chân nhân liền khẳng định lại.
“Nhưng hắn ngốc a” Diệp Thần nhún vai tự nhiên nói.
Xung quanh không ai nói gì nữa, bởi vì họ cũng cho rằng Quách Tĩnh ngốc a. Diệp Thần đạo mạo kéo tay Hoa Tranh rời đi. Quách TĨnh đã trở thành sự thật chứng minh tất cả những gì hắn nói là sự thật a.
Mà sự thật thì luôn phũ phàng, nhưng sự thật vẫn là sự thật.
“Ta không ngốc đúng không sư phụ” Quách Tĩnh lúc này máu mới dồn lên não hỏi sư phụ mình.
“Ta dạy cho một tên ngốc võ công, chẳng phải còn ngốc hơn sao” Mấy tên sư phụ tức giận nói.
“Ân, sư phụ nói đúng à” Quách TĨnh ngây ngô gật đầu cười nói.
Mấy vị sư phụ thực sự đen mặt lại, họ nghi ngờ liệu mình có phải thằng ngốc không mà tốn bao nhiêu năm dạy một tên đệ tử thật thà đến ngu ngốc cực phẩm như vậy. Quá mất mặt rồi, xem ra họ thật quá buồn cười a.