Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 589: Mẹ ta muốn làm ngươi mang thai



Chiếc xe đang lao với tốc độ nhanh, người lái xe lập tức bị Diệp Thần bắn trúng gục trên mặt đất, xe liền đâm thẳng vào cây phát nổ cháy lớn. Korito Oba lập tức đập mình bàn phím

Hệ thống thông báo: 

“Người chơi vừa giết một người.”

“Người chơi vừa giét một người.” 

0“Hiện tại ta so với ngươi chỉ thua có hai mạng hắc hắc...” Diệp Thần có chút vui đến cười toe toét hí hửng. Hắn vậy mà chó ngáp phải ruồi ăn được liền ba kiu.

“Còn ở đó mà cười, không có giảm thanh ngươi bắn thế lộ vị trí rồi, còn không tìm chỗ trốn ở đó mà đứng.” Korito Oba thập phần ghen tỵ nói. Vận khí tên này quả thật cứt chó. Rõ ràng bị phá game vậy mà còn hỗ trợ tên này ăn mạng. Chưa tính khẩu súng thính hắn đang cầm nhất định muốn lừa gạt vào tay.

“Ách, suýt thì quên.” Diệp Thần lập tức lùi lùi nằm trên cỏ trốn mất dạng, chiếc xe phía sau cũng ngừng chạy, hai người chơi lập tức ngồi xuống trốn sau xe cầm súng hướng về phía tiếng đạn tìm kiếm Diệp Thần nhân vật hình bóng.

“Chỉ cần hai mạng này, ta liền bằng ngươi.” Diệp Thần ánh mắt kiên định mở ra kho đồ cầm một quả bom nhắm hướng xe muốn ném.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Korito Oba ánh mắt có chút nghi hoặc. Tên này cầm bom khói làm cái quỷ gì.

“Ta ném nổ chết bọn trúng.” Diệp Thần mở miệng đáp.

“Nà ní?” Korito Oba ánh mắt có chút mộng, lần đầu nàng nghe qua bom khói nổ chết được người đấy.

“Oát đờ hợi, thế nào lại không nổ? Còn xì khói?” Diệp Thần cảm thấy có chút mất mặt hình như mình cầm lộn bom nói.

“Ngươi ném bom khói còn muốn nổ? Thật ngưu bức. Ngươi nhìn bọn chúng lái xe đâm thẳng lên núi tìm ngươi rồi kìa.” Korito Oba cười trêu trọc nhìn màn hình hai tên lên xe chạy nói.

“Muốn chạy không dễ thế đâu.” Diệp Thần cầm nhắm hướng chiếc xe nhằm tới, nhưng do tự ném bom khói bóp dái bản thân, nên hắn hiện tại chỉ nhìn thấy một mảng trắng xóa. Chiếc xe lao rất nhanh hướng tới Diệp Thần phía.

“Ngươi vẫn là bỏ đi, ta tới rồi.” Korito Oba điều khiển nhân vật chạy gần tới phía Diệp Thần nói. Không có súng sấy Diệp Thần làm sao có thể ăn mạng, hai mạng này nàng ăn định.

“Cút đi, lão tử cóc cần.” Diệp Thần lập tức sinh khí, đây rõ ràng là muốn KS của hắn mạng. Đã thế liều ăn nhiều.

Lập tức ấn nút sử dụng bom nổ, Diệp Thần điều khiển nhân vật lần nữa đứng dậy chuẩn bị ném. 

“Ngươi ngốc nha, xe đang lao đến cầm bom ném?” Korito Oba cười lớn nói. Lần này nhất định bị xe cán gục. Đợi nàng qua bắn chết hai tên kia, liền uy hiếp Diệp Thần giao ra khẩu súng Flade Gun. Thật sự quá hoàn mỹ kế hoạch. 

Korito Oba lập tức tìm một tảng đá gần đá trốn vào, đợi Diệp Thần gục xuống liền vĩ đại cứu hắn bắt hắn giao ra đồ.

“Chết này.” Diệp Thần lập tức ném quả bom nhưng do trình độ có hạn liền làm nó rơi trên mặt đất đúng chỗ hắn đứng.

“Ách, chết rồi. Chạy.” Diệp Thần lập tức theo bản năng quay đầu liền chạy. Chiếc xe lập tức lao đến chỗ Diệp Thần vừa đứng.

Bùm… tiếng bom nổ trong tai nghe vang rền. Diệp Thần may mắn liền mất một nửa cây máu. Chiếc xe lao đến đâm hắn liền ăn trọn quả bom sức nổ vào gầm xe bay lên trời.

Hệ thống lần nữa thông báo: “Bạn vừa dùng bom giết hai người.”

“Hú hồn, tý thì chết.” Diệp Thần lập tức lau mồ hôi, vừa rồi thật sự quá nguy hiểm.

“Chết tiệt.” Nhưng tại một bên Korito Oba liền đập bàn phím của mình ức chế. Hắn may mắn hạ được năm mạng bằng những cách ảo lòi cũng thôi đi. Nhưng… thế quái nào xe ô tô bay lên rơi xuống lại trúng chỗ của nàng. Điều khiển nhân vật lết trên cỏ Korito Oba vô cùng tức giận.

“Ách, đã gục rồi?” Diệp Thần cảm giác vô cùng buồn cười nói, trên bản đồ hiện tại cũng chỉ còn lại gần hai mươi người, vòng bo về hướng của hắn lên cũng không có gì lo lắng, chậm rãi nốc máu cũng nước cho đầy cây.

“Mau mau cứu ta, ngươi còn đúng đó làm cái bép.” Korito Oba thô tục tức giận.

“Cứu ai cơ? Ai vừa kêu cứu ấy nhỉ? Oba-san ngươi có nghe thấy ai vừa kêu ta cứu không?” Diệp Thần đứng tại trước mặt Korito Oba đã gục nhảy một cái biểu cảm khiêu khích nói.

“Gừ rừ… gừ rừ… Diệp Thần, ngươi cứu ta nha.” Korito Oba hít thật sâu khí bán cái manh nói.

“Cứu ngươi nha? n ừ, cũng được, trước tiên cởi áo ra.” Diệp Thần đê tiện nói.

“Ngươi không phải nứng tình đến độ đó chứ?” Korito Oba nhìn Diệp Thần ám muội nói.

“Nứng cái lờ, ý ta nói cởi quần áo trong game ném ra. Hắc hắc, ta mặc thấy vui sẽ suy nghĩ cứu ngươi.” Diệp Thần vô cùng gợi đòn nói.

“Đừng đùa nữa, ta máu sắp đỏ rồi mau cứu ta nha.” Korito Oba rất muốn cầm mình bàn phím đập cái tên khốn nạn này.

“Ai kêu cứu ấy nhỉ? Sao không thấy ta.” Diệp Thần một vẻ không quan tâm điều khiển nhân vật đi mút hết sạch đồ nói.

“Nhóc hay là ta ở bên ngoài đời cởi cho ngươi nhìn thế nào? Cứu ta nha.” Korito Oba bắn một cái mị nhãn mở ra mình một cái cúc áo câu dẫn nói.

“Chậc chậc, không thấy ai cần cứu, ta vẫn là tìm xe rời đi thôi.” Diệp Thần muốn kiếm cái xe rời đi.

“Được ta ném. Cho ngươi hết. Mau mau cứu người.” Korito Oba mặt đầy bất mãn ném ra quần áo hiện tại nàng cũng chỉ còn mỗi cái bikini trắng, nghèo đến thấy mẹ luôn.

Ta khỏa thân so với nhân vật ta khỏa thân còn nóng bỏng vóc dáng ngươi lại không muốn. Tức chết ta, nhan sắc của bổn tiểu thư từ lúc nào xuống dốc đến vậy. Nhớ ngày xưa chỉ cần bắn cái nháy mắt tên nhóc này liền đỏ mặt cúi đầu. Giờ hắn ngày càng giống nàng khoản không biết liêm sỉ này là sao? Bao nhiêu mặt tốt không học, thật tức chết nàng.

“Ách, ngươi xem nhân vật ta mặc vào có khí thế hẳn, để ngươi nhân vật mặc quả nhiên tốn tiền.” Diệp Thần mở giao diện Tab ra xem mình hình ảnh tự luyến nói.

“Còn xem cái quỷ, mau cứu ta.” Korito Oba thúc dục.

“Từ từ, mà ta muốn hỏi. Ném súng đạn toàn bộ đồ ra.” Diệp Thần nhìn Korito Oba ra lệnh.

“Ngươi đừng có mà quá đáng.” Korito Oba muốn chém người cảm giác nói.

Diệp Thần cầm trên tay khẩu súng M16A4 chỉ vào Korito Oba nhân vật nã một thương. Tuy nhiên hắn chơi game khá dở tệ, gần như vậy cũng trượt sang một bên, nhưng cũng dọa Korito Oba một hồi thót tim.

“Ta chính là quá đáng như vậy, có ném hay không hả?” Diệp Thần xấu xa nói.

“Ta ném là được rồi. Chỉ biết bắt nạt ta.” Korito Oba ủy khuất không cam tâm đem đồ ném ra ngoài nói.

“Chậc chậc, đồ không sai so với bốn cái xác nghèo kiết xác kia còn giàu.” Diệp Thần vui vẻ nhặt đồ nói. Ba lô ba chứa được rất nhiều đồ, hắn lựa chọn những thứ cần thiết thu vào.

“Còn không mau cứu ta?” Korito Oba thúc dục. Tên này là cố tình lừa đảo nàng sao?

“Ấy tư từ, ta đột nhiên muốn hỏi, ngươi thấy ta có đẹp trai không? So với lão công ngươi thế nào?” Diệp Thần vô liêm sỉ ấn cứu Korito Oba lại thả ra không cứu nữa nói.

“Ngươi… rốt cuộc có cứu hay không?” Korito Oba nhìn Diệp Thần hỏi.

“Vậy ngươi có trả lời hay không? Lão tử rất nhiều thời gian, ách, bo về bên kia đồi. Ngươi không nhanh lên, ta chạy bo ngươi chết mặc kệ. Tất nhiên cá cược là ngươi thua.” Diệp Thần cười nói.

“Ta nói, ngươi khốc nhất, đẹp trai nhất, được chưa hả?” Korito Oba khuất phục nói.

“Nghe sướng qua, nói lại lần nữa xem nào.” Diệp Thần không có mấy cơ hội bắt nạt Oba-san liền lầy đến tận cùng nói. Bao nhiêu năm qua bị ngươi bắt nạt, ngày hôm nay lão tử cũng có thể cho ngươi một bài học.

“Diệp Thần đẹp trai nhất, khốc nhất, hắn so với ngươi không bằng một phần vạn, mau cứu ta đi.” Korito Oba khóc không ra nước mắt thúc dục.

“Còn sớm cứ từ từ, nóng nãy là dễ ỉa chảy. Đến gọi tiếng lão công mau mau cứu thần thiếp. Thần thiếp cầu xin ngươi.” Diệp Thần cười vui vẻ nói

“Lão công mau mau đến cứu thần thiếp, thần thiếp cầu xin ngươi.” Korito Oba cắn răng nặng ra từ chữ nói.

“Nghe sướng quá.” Diệp Thần cảm giác phiêu lãng nói.

“Nghe sướng rồi thì cứu đi.” Korito Oba đầy không cam lòng nói.

“Trước tiên trả lời ta khẩu súng một viên này là cái gì?” Diệp Thần nhìn Korito Oba hỏi.

“Chỉ là súng thường thôi. Ngươi đen lên nhặt được ít đạn.” Korito Oba mở miệng nói.

“Thật sao?” Diệp Thần cầm một quả bom chỉ hướng Korito Oba thắc mắc vô tội hỏi.

“Ách, ta nhớ lộn, khẩu súng này thường gọi là súng thính, như tên để gọi thính, chính là như ngươi vừa rồi hòm chính là thính. Đều là đồ tốt.” Korito Oba đành phải khai báo.

“Dùng thế nào?” Diệp Thần nhìn Korito Oba hỏi.

“Cứ thế giơ thẳng bắn lên trời.” Korito Oba đáp.

Pằng… bắn một viên súng thính lên trời. Diệp Thần liền nhìn một lát phát sáng màu đỏ súng thính.

“Ngươi điên sao? Ngoài bo bắn súng thính?” Korito Oba thầm chửi Diệp Thần là tên phá của.

“Kệ ta lão tử giàu, lão tử tùy ý.” Diệp Thần không biết xấu hổ nói.

“Ngươi ngưu.” Korito Oba nén giận.

“Sao không thấy thứ gì?” Diệp Thần tò mò.

“Phải đợi máy bay bay qua, nhưng không kịp, bo gần vào, chạy bo trước.” Korito Oba thở dài nói.

“Tốt, tính ở ngươi thành thật, già đầu lên lẩn thẩn ta cứu ngươi một lần.” Diệp Thần lập tức cứu lấy nhân vật của Korito Oba. Hóa ra súng thính, hắn một lát liền bắn thử.

Vừa vùng dạy Korito Oba lập tức nhặt lại những đồ Diệp Thần đầy ba lô không đựng được.

“Đồ khốn nạn, ngươi vậy nhặt hết nước cả cô tếch cũng không tha. Đạn cùng toàn bộ nhặt, để ta súng ăn rắm.” Korito Oba muốn đập bàn phím nói. Con hàng này quá bỉ ổi. Quá vô liêm sỉ.

“Hắc hắc cảm ơn quá khen.” Diệp Thần tiếp thu lời khen nói.

“Ngươi...” Korito Oba đúc lại những thứ còn có thể dùng liền chỉ có vài khẩu sóc lọ của mấy cái xác kia. Hiện tại bo cũng đã vào, nàng chỉ có thể dùng một vạch máu cùng khẩu sóc lọ đem đi chinh chiến. Đồ như vậy còn đánh cái rắm.

Đánh ánh mắt sang Diệp Thần Korito Oba liền nghĩ ra một chủ ý xấu xa. Lúc này hai người đã bắt đầu chạy bộ vào bo. Xe đều bị Diệp Thần vừa rồi phá hỏng. 

Chăm chú nhìn lên màn hình, Diệp Thần điều khiển nhân vật cầm chảo vừa chạy vừa chảo. 

“Diệp Thần nhóc con lại đây ta cho ngươi cái này hay lắm.” Korito Oba cầm lấy một quả bom đuổi theo phía sau Diệp Thần gọi hắn quay lại. Muốn chơi lão nương? Lần này ta cho ngươi ăn đủ.

“Cái gì vậy?” Diệp Thần nghi ngờ xong vẫn quay lại. Korito Oba lập tức muốn ném quả bom nổ chết hắn nhưng đúng lúc này…

Tạch… mất điện.

“Không… chỉ cần một chút nữa, một chút nữa thôi. Không...” Korito Oba nhìn hai cái máy tính đen thui màn hình lập tức hận hận.

“Bà già định chơi bẩn đó hả?” Diệp Thần bất bình, quả đó không mất điện lão tử liền bị ngươi đùa giỡn.

“Bẩn sạch không quan trọng, thắng là được. Ai kêu ngươi trước trấn lột ta đồ.” Korito Oba tức giận nói.

“Ván này tính là ta thắng.” Diệp Thần nhìn bỗng nhiên đen thui máy tính mở miệng nói.

“Chúng ta ăn mạng bằng nhau. Ai cho ngươi thắng?” Korito Oba không phục nói.

“Ta cứu ngươi.” Diệp Thần nhắc nhở.

“Bao giờ ấy nhỉ? sao ta không nhớ.” Korito Oba không biết xấu hổ giả vờ mất trí nhớ.

“Ngươi… được bỏ đi… không tính liền không tính. Bà già coi như bà thắng.” Diệp Thần chán ghét tựa người vào ghế nói.

“Đó là đương nhiên, ngươi rõ ràng trình độ không có, đều nhờ vào vận khí.” Korito Oba khinh bỉ nói.

“Ách… ngươi nói… ta thắng? Không phải nói lộn? Ngươi xác định là ta thắng không phải hòa...” Korito Oba lập tức nhận ra cái gì ngạc nhiên.

“Ta xác định, ngươi thắng rồi.” Diệp Thần nhìn Korito Oba nói.

“Tại sao?” Korito Oba ngạc nhiên, tên cứng đầu này tự nhiên sao lại thế.

“Bà muốn đi, dù ta có làm cách gì bà cũng sẽ bỏ đi thôi. Nếu biết trước là như vậy, thì cần gì phải làm bà buồn chứ? Dù sao thắng và thua đối với bà quan trọng hơn ai hết.” Diệp Thần nhìn Korito Oba đáp. Hắn rất hiểu nàng, so với bất kỳ ai kể cả hắn tính hiếu thắng của Oba-san rất cao. Và không bao giờ thừa nhận mình thua. Cố chấp thành tính.

“Xin lỗi. Đáng lẽ ta không nên trở về.” Korito Oba cúi đầu nhìn Diệp Thần nói nhưng trong lòng không khỏi có chút tức giận.

Lần trước cũng vậy… lần này cũng vậy ngươi luôn nhường ta thắng. Ngươi chưa từng muốn giữ ta lại bên mình sao?

“Không cần phải xin lỗi, vì sớm muộn có một ngày nếu bà không tự đến, ta sẽ bắt cóc buộc bà trở về thôi. Nhớ kỹ lấy ra ngoài kia chơi có thể, nhưng nam nhân của ngươi chỉ có thể là ta.” Diệp Thần sát tới Korito Oba nói.

“Ngươi không làm được đâu, quên ta đi. Ta sẽ đi đến nơi có lẽ cả đời này ngươi cũng không đến được đâu.” Korito Oba lắc đầu nói.

“Ta sẽ làm được.” Diệp Thần kiên định nói.

“Không thể đâu.” Korito Oba cũng lắc đầu.

“Ta nói là có thể.” Diệp Thần ẩn ngã nàng ra mặt đất nói.

“Không được làm thế, quá nguy hiểm. Ngươi cho ta nghe lời, ta là mẹ ngươi.” Korito Oba cắn răng quát.

“Ngươi cho ta im miệng.” Diệp Thần tức giận quát.

“Ta… đã kết hôn rồi. Đã có chồng, ngươi buông tha ta đi.” Korito Oba nhìn Diệp Thần nói.

“Ngươi có yêu hắn sao?” Diệp Thần có chút im lặng vẫn mở miệng hỏi.

“Yêu chứ, so với tính mạng của mình còn yêu. Đó là người duy nhất ta yêu.” Korito Oba nhìn Diệp Thần ánh mắt tràn đầy tình ý không chút giả dối.

“Ta không cho phép, ngươi từng nói chỉ thích mình ta.” Diệp Thần căm tức nói. Nữ nhân này là người cả đời này hắn không thể trộm mất trái tim, hắn thật không cam lòng. Hắn nhìn ra nàng ánh mắt khi hắn hỏi câu đó tràn đầy tình ý không có sự giả dối, nàng nói là thật. Nàng đã yêu một tên khốn nạn nào đó.

“Nữ nhân rất biết nói dối, ngươi không nên tin. Đặc biệt là lời ta nói.” Korito Oba nhắm mắt lại nói.

“Nhưng ta tin rồi thì phải làm sao?” Diệp Thần áp sát đè lên Korito Oba tại trên mặt đất ánh mắt tràn đầy điên cuồng nhìn nàng.

“Đồ ngốc.” Korito Oba nhìn Diệp Thần tràn đầy đau lòng.

“Ta chính là ngốc, mẹ ta muốn làm ngươi mang thai được sao?” Diệp Thần sờ Korito Oba mặt ngọc hỏi.

“Nói linh tinh gì đó?” Korito Oba lập tức mặt có chút đỏ nói.

“Mang thai đứa con của ta đi, ngươi không phải nói cho ta sao? Nếu ngươi yêu hắn, vậy ta sẽ khiến ngươi quên hắn, đồng ý sinh con cho ta đi.” Diệp Thần thì thầm vào tai của nàng.

“Ừ,...” Korito Oba hoàn toàn mất đi lý trí khẽ ừm một cái.

Thấy Korito Oba đồng ý, Diệp Thần lập tức hôn lên nàng đôi môi, đã không biết bao nhiêu lần hắn hôn nàng, nhưng đây là lần đầu tiên sau năm năm trở lại nàng đáp trả lại hắn nụ hôn vẫn như lúc trước đây. Không có khoảng cách, không xa lạ, hai người vẫn thuộc về nhau.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv