Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 46: Không Nhận Thì Ngại Ngùng



Diệp Thần chuẩn bị kĩ càng cho tối nay a. Chưa vào Địa Cảnh chính là cùng phàm nhân giống như. Mọi việc cũng cần cẩn thận.

Dù sao, Linh Nhi cũng không thể ra Thần Uyển giúp đỡ chiến đấu. Lão bà thì đang đột phá, với lại dù nàng không đột phá, không bất đắc dĩ sẽ không để nàng giết người đâu.

Mấy việc bẩn thỉu này để hắn làm là được. Chứ để lão bà bị vấy bẩn hắn hối không kịp đi.

Lão bà có bị thì cũng chỉ có hắn mới có thể làm bẩn nàng theo... Cách khác, mặn mà, ôn nhu, nhưng.. Không thiếu kịch tính.

Diệp Thần ảo tưởng sức mạnh lúc thì có tiếng kêu lớn phát ra từ trong Lung Linh Đào Hoa Trận.

“Cứu mạng a” Đó là tiếng kêu của nhóm người Diệp lão và Vương lão a. Họ đến thỉnh tội đây. Không ngờ vận số cứt cho Diệp Thần bày trận vừa xong đâu.

Diệp Thần từ ngoài trận sử dụng Thần thị chi nhãn nhìn vào trong. Hắn đang không kiếm được vài người thường ra làm chuột thí nghiệm, mấy người này đến vừa lúc a.

Hắn khoanh tay trước mặt xem kịch vui.

“Diệp Thần y chúng ta đến thỉnh tội a” Diệp lão vốn là người trong làm ăn nên rất nhanh đoán được Diệp Thần làm ra. Người đàn ông này có vẻ thật giận rồi. Diệp lão nói liền đánh mắt sang Vương lão

“Sư phụ ta đưa tên nghiệt tử đến chịu tội, mong người nể tình đệ tử ta thu trận đi” Vương lão rất nhanh hiểu ý cũng cầu xin nói.

“Đại ca ca là ta a, ta thay mặt hai người xin lỗi ngươi, ngươi tha cho bọn ta đi.” Diệp Tư Tình cũng nói.

Nàng nài nỉ hai gia gia cho đi theo a. Với lại, Vương gia gia nói, Diệp Thần có thê tử nàng mới không tin nên nhất định phải tận mắt chứng kiến.

Cũng còn tốt mối quan hệ giữa nàng và hắn nên hai gia gia cũng bị nàng thuyết phục đi cung. Hiện tại, nàng nào lo lắng cho chị họ và tên Vương Ngạo biểu ca này cơ chứ.

Chỉ có Diệp Nhu và Vương Ngạo mặt nghệt ra, bọn hắn vẫn không thể hiểu mình đã đắc tội thần thánh phương nào đây. Hắn để Vương gia gia gọi sư phụ, hắn trẻ tuổi vậy a. Đã thế Diệp lão còn như vậy cung kính.

Hai người họ cũng đã điều tra đi. Tên nông dân này hết sức bình thường đâu. Bây giờ, vì đại cục họ đành nhịn. Đợi sau này, hừ hừ ngươi hiểu.

Diệp Thần tâm thần không đổi vẫn đứng ngoài xem, Diệp Tư Tình với hắn chưa tính là thân thiết lắm đâu. Hai người Diệp Nhu và Vương Ngạo khiến hắn ngứa mắt lâu rồi.

Còn hai lão già sắp chết này thì Diệp lão luôn tính toán hắn, muốn hắn kết giao với Diệp Tư Tình rồi lôi kéo lợi dụng hắn bán mạng cho gia tộc. Ngươi tưởng ta Diệp Thần ngu sao. Chẳng qua không muốn tính toán với ngươi. Với lại ta cứu mạng ngươi còn cần vuốt mặt ngươi sao. Chuyện cười tiếu lâm à.

Còn tên Vương lão đệ tử này. Chính là cái óc heo a, dạy mãi không vào. Đã thế, suốt ngày muốn học đủ thứ từ hắn trong khi già rồi có răng đâu mà nhai. Đã thế còn không nhận biết vị thế của mình, chỉ là tên đệ tử kí danh mà cũng muốn hắn nể mặt mũi.

Vậy nên, hắn chính là khoanh tay mặc kệ. Mấy người này ăn chút giáo huấn là phải đi.

Nhóm Diệp lão và Vương lão đi khắp vườn hoa 2 tiếng đồng hồ, tìm đủ cách, mọi thứ có thể thử đều thử xong đều vô hiệu a.

Vương lão suy ngĩ một chút, chợt hét lên.

“Diệp sư phó, ngươi xem ngươi thả chúng ta ra khỏi trận a, 10 tỷ liền quy ngươi được a.” Nhưng xung quanh vẫn lặng như tờ vậy

“Đúng ta cũng ra mười tỷ chỉ cần Diệp Thần y chịu thả, liền có 20 tỷ không tốt sao” Diệp lão thấy Diệp Thần không phản ứng liền tăng giá.

“Được đi, số tài khoản cho các ngươi, tiền đến thì tốt.” Diệp Thần cuối cùng cũng lên tiếng, hai mươi tỷ a. Chính là 20 000 linh tệ, hôm nay trúng mánh lớn rồi a.

Hai tên già đáng ghét này đôi líc cũng đáng yêu đâu. Diệp Thần nhìn tin nhắn nhận tiền liền cảm thấy yêu lên hai tên này. Đúng là so với Thần tài còn tài có được không.

Diệp Thần phất tay, Lung Linh Đào Hoa trận liền giải mọi người lại đi ra.

Vương lão và Diệp lão thì lòng sát muối đâu, đang đâu mất trắng tiền à. Một chút tiền họ không sót nhưng mang tiền ném ra cửa sổ ai lỡ đây. Đến cả mang tiền ủng hộ còn có thể quảng bá công ty, quảng bá hình ảnh của bản thân trong mắt mọi người đâu.

Còn đưa tiền cho Diệp Thần chính là chẳng được gì, còn mất mặt a. Già rồi còn bị một thằng nhóc nó trấn lột đâu.

Diệp Tư Tình, Diệp Nhu, Vương Ngạo thì há mồm đấy. Tiền tỷ bọn họ còn chưa từng cầm qua, mà Diệp Thần chẳng cần nói câu nào cũng có người đưa tới cửa. Người với người khác biệt quá lớn a.

Diệp Thần cảm thấy tiền bây giờ chính là lá đa đi. Ngồi chơi xơi nước cũng tự tìm đến.

“Đã không muốn nhận, ngươi lại đưa cho càng nhiều à nha. Không nhận thì ngại ngùng làm sao.” Diệp Thần nhìn hai lão già mặt dày nói.

“Dạ phải đâu” Hai người cười khổ mở miệng. Mặt của ngươi đạn xuyên chắc không thủng đi.

“Lần sau, đừng nói chuyện tiền bạc, rất buồn đâu. Cứ im lặng mà làm không tốt sao” Diệp Thần cành nói càng dầy đi. Xe tăng xéo chắc không hổng mặt mất.

“Lần sau.. Lần sau” Nhóm người hai lão già suýt ngã trên đất.

Trình độ của Diệp Thần họ sánh không nổi, cũng với không tới a. Muốn tiền còn nói ra vẻ cao nhân. Tại sao các cao nhân trong tiểu thuyết đều xem tiền tài là phù du còn tên này thì quả là... Đại quỷ tài chứ không phải tiểu nữa rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv