“Hừ, Diệp Thần ngươi là tên khốn nạn. Đừng cho ta cơ hội, ta nhất định muốn xử ngươi.” Tuyết Cơ tức giận nói.
“Cho ngươi.” Mặc kệ Tuyết Cơ tức giận, Diệp Thần cầm một cái hộp bánh ném qua cho nàng.
“Cái gì đây?” Tuyết Cơ ngạc nhiên hỏi.
“Thứ ngươi thích ăn nhất. Quà gặp mặt cho ngươi.” Diệp Thần mở miệng không giải thích gì thêm nói.
“Thứ ta thích ăn nhất?” Tuyết Cơ mờ mịt, mở ra cái này hộp, bên trong năm cái bánh vòng xếp cạnh nhau a.
“…” Căn phòng trở lên im lặng.
“Ai nói cho ngươi ta thích ăn cái thứ này? Linh Nhi sao?” Tuyết Cơ tức giận mở miệng nói. Nhìn thấy cái này bánh mỗi lần đều là khiến nàng nhớ đến những kỹ niệm không vui nha.
“Đừng hỏi ai nói cho ta. Ăn một chút thử đi. Là ta đặc biệt cho ngươi làm đó.” Diệp Thần mở miệng cười nói.
“Ta không ăn loại bánh này. Ngươi cút ra ngoài cho ta.” Tuyết Cơ tức giận.
“Tiểu Cơ thời gian không giúp xóa đi điều gì cả, nó chỉ giúp ngươi học cách sống chung với nỗi đau mà thôi. Thế giới này hình cầu, càng cố quên đi nỗi đau, thì càng đau mà thôi. Con người phải học cách chấp nhận. Ta đi ra ngoài trước, ăn hết đi nhé.” Diệp Thần nhìn nàng mở miệng nói sau đó liền đi ra ngoài đóng cửa lại.
“Đồ ngốc, ai cần ngươi quan tâm chứ.” Tuyết Cơ không thèm để ý sau lại nhìn sang Diệp Thần để lại hộp bánh trầm tư. Nàng thực đã quên sao? Không, nàng vẫn luôn cảm thấy mọi thứ vừa mơi xảy ra vào hôm qua vậy.
Tuyết Cơ nhẹ cầm lên một cái bánh bỏ vào trong miệng cắn một cái, nước mắt không khỏi đều chảy ra a. Cái mùi vị này tốt quen thuộc nha. Không biết bao lâu rồi, nàng không ăn loại bánh này, nó có vị ngọt nhưng sao nàng cảm thấy lại có vị mặn đắng trên bờ môi mình.
Bên ngoài lúc này, Diệp Thần không khỏi thở ra một làn khói, trong ngày xe lạnh này. Tuyết cũng bắt đầu rơi. Mùa đông lại một lần nữa ghé qua. Dù nhìn bao nhiêu lần nữa, hắn vẫn cảm thấy những bông tuyết này thật đẹp. “Khi mùa đông tới lần nữa chúng ta sẽ gặp lại chứ?” Câu nói này hắn vẫn không quên.
Con người thật sự rất yếu đuối, khi đau thương lại tỏ ra mạnh mẽ. Đó là cách họ sống. Tựa như những bông tuyết tuy đẹp đẽ này, sớm muộn cũng sẽ tan biến. Cũng đúng thôi, ai nói đau thương không thể nói thành lời đâu. Mỗi người đều có một nỗi đau, nhưng chẳng qua chỉ giấu nó đi mà thôi. Giả vờ như đã quên mất nó vậy.
Cuối cùng ngày lễ đăng cơ Thánh Nữ của Tuyết Sơn phái cũng được tổ chức. Tuyết Linh cứ thế bị đưa lên làm Thánh Nữ mà trong khi còn chưa biết Thánh Nữ rốt cuộc là cái mô tê gì cả. Việc sử dụng máu của hai cái tỷ muội thay thế cho máu Long gia người, chỉ có ba người biết là TIểu Linh, Diệp Thần, Tuyết Cơ. Vốn dĩ cũng không tính nói cho nàng. Nhưng để giải thich Băng Linh Cầu hình thành hai cái thân thể, thì chỉ có cách như vậy nha.
“Tiểu Diệp, ngươi cũng thật sự quá to gan rồi. Lại dám đem Long Huyết cho ra đổi. “ Tuyết Cơ nhìn Diệp Thần mở miệng nói. Hiện tại nàng gọi hắn là Tiểu Diệp nha. Ai nói hắn nhìn nhỏ hơn nàng, còn muốn cua nàng muội muội. Ngủ tỷ tỷ, tán muội muội, chắc chỉ có cái tên này mà thôi.
“Ngươi cũng đã biết là vậy. Còn không có ngăn cản ta?” Diệp Thần thực sự thắc mắc nói.
“Ta việc gì muốn ngăn cản nhà ngươi? Tuyết Cơ đương Thánh Nữ là điều ta muốn, còn lại ta mới không quan tâm.” Tuyết Cơ làm bộ không quan trọng nói.
“Tiểu Cơ ngươi thực hào phóng nha.” Diệp Thần mới không tin tưởng nói. Còn không phải ngươi không đành lòng nhìn ta đau lòng sao hả.
“Đừng cho rằng ta vì ngươi. Chẳng qua ta không muốn muội muội mình cho kẻ khác sinh con mà thôi. Với lại, không phải ngươi nói sao, tương lai hai nữ nhi của nàng đều rất giống với chúng ta.” Tuyết Cơ mặt phiếm hồng mở miệng nói. Tương lai a, tuy hắn không có nhấc lên nàng, nhưng nàng biết rõ, tương lai nàng cũng sẽ chết. Chẳng qua muốn có người lưu lại bên hắn, để hắn không quên mất nàng từng tồn tại mà thôi.
“Ây đúng vậy, tuy là không có mấy giống ngươi.” Diệp Thần cũng gật đầu nói.
“Vậy sao?” Tuyết Cơ có chút ảm đạm nói.
“Đừng quan tâm đến việc đó. Chẳng phải đã có ngươi ở đây sao. Về sau ngươi giúp ta sinh mấy đứa, đảm bảo không giống sinh tiếp.” Diệp Thần vô liêm sỉ đánh chủ ý Tuyết Cơ nói.
“Sắc lang, đừng quên ta là ngươi chị vợ. Đứng đắn một điểm. Ta còn là muốn giết ngươi nữa đó.” Tuyết Cơ nhắc nhở nói.
“Câu nói này ngươi đã nói rất nhiều nha. Nhưng đến giờ đều không có làm đến.” Diệp Thần bĩu môi nói.
“Ngươi muốn chết chắc?” Tuyết Cơ tức giận lườm hắn. Nàng vừa muốn giết hắn, trong một lúc lại muốn dựa vào hắn, cái cảm giác này thực sự rất khó chịu. Rất khó để nói tên của nó.
“Tối nay liền thưởng cho ngươi.” Diệp Thần mặc kệ Tuyết Cơ uy hiếp đưa tay sờ đến nàng cái mông bóp nhẹ một cái nói.
“Hỗn đản… có tin ta chặt đứt ngươi chân chó?” Tuyết Cơ mặt đều đỏ đến ngượng quá hóa giận nói.
“Ngươi lần nào cũng lớn giọng như vậy. Đến khi lên giường còn không phải là chiều theo ta.” Diệp Thần khinh bỉ một cái nói.
“Ngươi nói cái gì hả? cầm thú.” Tuyết Cơ tức giận.
“Cái gì ta cũng không có nói. Ta là cầm thú, không hiêu tiếng người. Vị mỹ nữ này ngươi hiểu ta nói gì sao?” Diệp Thần mặt dày như thớt nói.
“Ngươi… không cùng ngươi nói… ” Tuyết Cơ quay mặt sang một bên làm bộ dạng không để ý đến hắn nói.
“Nói chính sự đi, ta không trêu đùa ngươi nữa.” Diệp Thần mở miệng cười nói.
“Ngươi cũng biết nói chính sự.” Tuyết Cơ làm bộ ngạc nhiên nói.
“Không muốn coi thường ngươi lão công.” Diệp Thần cười nói.
“Ta lão công? Đâu? Sao không thấy?” Tuyết Cơ giả vờ liếc xung quanh nói.
“Tất nhiên là không thấy được rồi. Bởi ta bị lạc trong đôi mắt của ngươi nhưng lại tồn tại trong trái tim của ngươi nha.” Diệp Thần trêu trọc nói.
“Nói tiếng người.” Tuyết Cơ trái tim liền đập có chút nhanh nói. Cái tên này thật không biết đã nói với bao nhiêu cô gái như vậy rồi.
“Thật một chút lãng mạng cũng không có.” Diệp Thần gãi gãi đầu cười nói.
“Hừ, ngươi đừng có tiếp tục với ta nói như vậy. Chỉ tốn thời gian thôi.” Tuyết Cơ lườm hắn nói.
“Vậy không tiếp tục với ngươi nói. Trực tiếp một chút, Tiểu Cơ gả cho ta… gả cho hạnh phúc được sao?” Diệp Thần trực tiếp cầu hôn nói.
“Ngươi biết hạnh phúc là gì sao?” Tuyết Cơ mở miệng hỏi. Hạnh phúc? Thứ này đối với nàng là một món đồ xa xỉ. Nếu như nàng còn có thể sống… nếu như nàng không phải chịu nhiều trách nhiệm như vậy. Nàng có thể trưng cầu hạnh phúc sao?
“Hạnh phúc? Đó đơn giản chỉ là một câu nói quan tâm không cần ngọt ngào, nhưng đừng giả dối. Đó chính là hạnh phúc.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Ngươi là cái đại lừa gạt người. Còn muốn cho người khác hạnh phúc? Thật buồn cười. Tiểu Diệp, mạng của ngươi. Là của ta, giữa chúng ta chỉ có một mối quan hệ, đó chính là kẻ thù, ngươi không giết ta, chính là ta giết ngươi. Hiện tại, chẳng qua là hợp tác bạn bè quan hệ mà thôi. Ta sẽ không gả cho ngươi.” Tuyết Cơ mở miệng tuyệt tình nói.
Khi nói từ này nàng trái tim không khỏi đau quặn lại. Nàng không thừa nhận mình sẽ yêu người nam nhân trước mặt này, nhưng trái tim thực sự rất đau đớn.
“Không phải bạn thông thường, là bạn tình, bạn giường nữa.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Tùy ngươi nói thế nào.” Tuyết Cơ tùy ý nói.
“Ngươi là người đầu tiên từ chối ta lời cầu hôn. Tại sao không thể gả cho ta?” Diệp Thần mở miệng hỏi.
“Tại ngươi là tên lừa gạt. Gả cho ngươi ta không cảm thấy hạnh phúc.” Tuyết Cơ lạnh lùng nói. Ta… cảm thấy ngươi sẽ không hạnh phúc.
“Ta là tên lừa gạt? ĐÚng, ta là tên đại lừa gạt, ta gạt ngươi nụ hôn đầu, lại gạt uống thuốc, gạt đi ngươi lần đầu tiên, gạt ngươi cùng ta lên giường, còn gạt ngươi thành ta tình nhân. Ta còn muốn gạt ngươi trở thành lão bà, còn muốn gạt ngươi cho ta sinh con, còn muốn gạt ngươi ở lại bên cạnh ta. Ta muốn gạt ngươi cả một đời. Vậy Tiểu Cơ ngươi có thể cho ta lừa gạt ngươi sao?” Diệp Thần mở miệng nghiêm túc nói.
“Ta không phải Linh Nhi sẽ không bị ngươi lừa gạt. Cũng sẽ không tiếp tục cho ngươi lừa gạt.” Tuyết Cơ mặt không đổi nói, sau đó muốn quay người đi. Ta ước gì ta ngu ngốc được như vậy. Ước gì có thể bị ngươi lừa gạt.
“Tiểu Cơ… một ngày nào đó ta sẽ phải rời đi.” Diệp Thần lên tiếng nhìn sang nàng quay lưng mở miệng nói.
“Hả? Ngươi cứ đi đi, có ai giữ ngươi lại đâu.” Tuyết Cơ làm bộ không quan tâm nói. Nhưng chân cũng dừng lại không có tiếp tục đi. Nơi này vốn không thuộc về hắn, có quá nhiều nguy hiểm tại đây, ngươi tốt nhất nên tránh xa nha. Hai người từ lúc sinh ra đã là người của hai thế giới rồi.
“Nếu khi ta đi ngươi có thể như vậy thì thật tốt. Nhưng Tuyết Cơ rồi một ngày ngươi sẽ hiểu ra, xe buýt năm phút một chuyến, tàu điện ngầm chín phút một lần chạy, tình yêu chúng ta cả đời đôi khi chỉ có vẻn vẹn một cơ hội. Vậy nên làm ơn hãy trân trọng những gì mình đang có trước khi nó biến thành đã từng có, được sao?” Diệp Thần mở miệng nói. Tuyết Linh hắn đã lo cho nàng, nhưng Tuyết Cơ trong tương lai hắn dường như chưa từng nghe có người nhắc qua nàng. Nàng sẽ ra sao? Hắn không biết, người hắn lo lắng nhất lại chính là nàng.
“Ngươi đi ngay bây giờ ta càng mừng. Tốt nhất đừng trở lại. Với lại cái này cơ hội ta không cần.” Tuyết Cơ mở miệng cười đạo. Ta không xứng dáng với hạnh phúc.
“Vậy xem ra phải làm ngươi thật vọng rồi. Ta sẽ trở lại. Lúc đó nhất định sẽ đưa ngươi đi ăn bánh vòng.” Diệp Thân cười cười nói.
“Ta đã nói không cần mà. ” Tuyết Cơ mở miệng không quan tâm nói. Ta có thể đồng ý sao, một người không có tương lai, có tư cách sao.
“Nhưng ta cần.” Diệp Thần nhún vai nói.
“Tùy ngươi.”Tuyết Cơ mở miệng tùy tiện nói. Ngươi vẫn là chết tâm đi. Bởi ngươi đã thích một người không nên thích.
“À, đúng rồi. Di tích cổ một xuất, ta muốn nó. Hai chúng ta cùng đi.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Ngươi không được đi.” Tuyết Cơ hoảng sợ nói.
“Tại sao?” Diệp Thần mở miệng hỏi.
“Ngươi gây hấn với ngũ đại tông môn, đi lần này. Khác gì nộp mạng.” Tuyết Cơ lo lắng nói.
“Vậy ngươi đi lần này muốn đi một mình sao? Vậy khác gì nộp mạng?” Diệp Thần mở miệng đạo.
“Không cần ngươi lo. Nói chung ngươi không được đi.” Tuyết Cơ tức giận nói. Lần này đi di tích cổ, nàng không ôm nhiều hi vọng sống trở ra. Chỉ có thể liều mạng. Nhưng nàng không muốn để hắn theo nàng liều mạng.
“Tại sao?” Diệp Thần mở miệng hỏi.
“Không tại sao cả. Ngươi không phải ta đệ tử. Cũng không phải Tuyết Sơn phái người.” Tuyết Cơ mở miệng nói.
“Ta là ngươi nam nhân.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Ngươi không phải.” Tuyết Cơ cũng quát lên.
“Ngươi im miệng, mặc kệ ngươi thừa nhận hay không. Muốn để ta nhìn ngươi đi chết. Ta không làm được.” Diệp Thần hét lên với nàng. Nữ nhân này, ngươi muốn đi liều mạng. Còn cấm ta sao.
“Ngươi lấy quyền gì hét lên với ta hả? Ta nói cho ngươi biết, ta chết hay sống, không liên quan đến ngươi. Chúng ta chỉ là bạn tình, mà còn là kẻ thù nữa. Nếu như ta chết ở di tích cổ bên trong. Ngươi chẳng phải bớt một kẻ thù sao.” Tuyết Cơ cũng đối với Diệp Thần lớn tiếng nói.
“Không cho ngươi chết. Mạng của ngươi là ta cứu, còn chưa giả nợ ta, ngươi tuyệt đối (Phát hiện vật phẩm LỤM) không muốn chết. Nếu ngươi còn nói từ chết lần nữa, ta lập tức cởi ngươi quần áo, lHnwW ném lên giường.” Diệp Thần tức giận nói.
“Được ngươi cần mạng của ta, ta trả ngươi.” Tuyết Cơ lập tức dùng dao đâm tới mình trái tim không có chút do dự nói. Nếu để nàng phải nhìn hắn đi chết, vẫn là nàng chết trước mặt hắn cho nhanh.
“Ngươi điên rồi.” Diệp Thần ra tay cầm lấy nàng thanh đao ném sang một bên tức giận nói.
“Mạng của ta sẽ sớm trả cho ngươi. Vậy nên việc đi di tích cổ, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.” Tuyết Cơ mở miệng nói.
“Chẳng qua vì không có liên minh thôi sao? Ngũ đại tông môn ta không sợ.” Diệp Thần lên tiếng nói.
“Nhưng ta sợ. Ngươi chỉ có một mình, ta là cả môn phái. Chúng ta quá khác biệt.” Tuyết Cơ đạo.
“Vậy thì chỉ cần có liên minh ngươi liền để ta cùng ngươi đi?” Diệp Thần mở miệng hỏi.
“Nếu ngươi tim được, vậy ngươi liền đi.” Tuyết Cơ thoải mái nói. Hiện tại ngũ đại tông môn, không ai dám cùng Tuyết Sơn phái bắt tay nha. Di tích cổ, vốn là Long Tổ và Phượng Tổ tìm ra, ban phát cho lục tông môn bọn họ, cùng vỡi ngũ đại ác nhân. Muốn cho họ cơ hội gia tăng thực lực, giới hạn như vậy chính là để cân bằng lực lượng các môn phái. Nếu không Tuyết Sơn phái mới không được người ta để ý tới, chứ đừng nói liên minh. Hiện tại các thế lực đã liên minh ổn định sẽ không có phản bội.
“Ngươi đi đâu?” Tuyết Cơ thấy Diệp Thần muốn đi mở miệng hỏi.
“Chẳng phải còn có ngũ đại ác nhân chưa có liên minh sao? Liền đi tim bọn chúng.” Diệp Thần thành thật nói.
“Ngươi điên rồi, ngũ đại ác nhân? Bọn chúng không chỉ tàn ác, còn là bọn thần kinh có vấn đề đó. Ngươi đi khác gì đi tìm chết?” Tuyết Cơ ngăn cản lại nói.
“Không cần ngươi quan tâm.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Mạng của ngươi là của ta. Người giết ngươi phải là ta. Không cho phép ngươi đi tìm chết.” Tuyết Cơ tức giận nói.
“Yên tâm, ta sẽ không chết. Ngươi muốn bảo vệ cái này tông môn, cứ bảo vệ, còn ta sẽ bảo vệ thứ mà ta muốn.” Diệp Thần đảm bảo nói.
“Tiểu Diệp… đừng chết, nhớ lấy mạng của ngươi là của ta.” Tuyết Cơ thấy Diệp Thần nhanh chóng chạy mất liền lớn liền nói.
“Yên tâm, ta nhớ kỹ.” Diệp Thần cười nói sau biến mất tăm.
“Mong là ngươi nhớ kỹ. ” Tuyết Cơ thở dài nói. Sau đó lại nhìn trên bầu trời tuyết đang rơi. Nếu như sau này thực sự có thể gặp lại, nếu như ta còn sống sót, ta tình nguyện bỏ đi tất cả những gì ta có, cái gì chưởng môn, cái gì trách nghiệm, chỉ cần có thể ở bên ngươi. Ta đều ném đi chúng. Chỉ cần lúc đó ta… còn tồn tại.
Thế giới của hắn nàng không chạm tới, thế giới của nàng, nàng lại chẳng để ai chạm vào. Cô độc là thứ nàng ghét nhất, sự vô tâm là thứ nàng sợ nhất. Nhưng chẳng hiểu sao bây giờ nàng lại tự mình ôm lấy cả hai thứ đó.