Tuyết Linh đi lang thang tìm kiếm hình bóng của Diệp Thần a, cho đến một lúc liền thẫn thờ ngồi xuống tại một góc.
“Không thấy... tại sao tìm lại không thấy... Tiểu Diệp chẳng nói... sẽ không đi nếu không báo trước sao? Lừa gạt... hu hu...” Linh nhi ngồi co đùi tại một góc, tủi thân quá mà khóc lên a.
“Linh Nhi ngươi không nên như vậy. Chẳng phải biết trước hắn sẽ phải đi sao?” Tiểu Linh lên tiếng nói.
“Ta biết nhưng không có nghĩa là nơi đây không có đau a. Tiểu Linh ta thực rất đau, giúp ta được không? Tiểu Linh ta biết ngươi có thể giúp ta mà.” Linh Nhi nhìn lên bình cái bóng tại trên tường nói với Tiểu Linh. Hiện tại nàng thực sự rất đau khổ đâu.
“Linh nhi... nếu ngươi cứ như vậy, ta cũng sẽ rất đau khổ.” Tiểu Linh lau đi trên gương mặt nước mắt tự an ủi nói. Hai người tuy (Phát hiện vật phẩm LỤM) hai mà là một, người này tổn thương, thì người kia cũng sẽ bị tổn thương.
“Xin lỗi Tiểu Linh, nhưng ta không thể nào ngừng khóc được. Tiểu Diệp không thấy nữa rồi, ta thực sự sợ hãi... Đúng rồi, ta phải đi tìm hắn, hắn sẽ không rời xa ta...” Linh nhi lập tức đứng lên nhìn xung quanh xong lại ngồi xuống.
“Nhưng phải tìm hắn nơi đâu đây?” Linh nhi dường như tuyệt vọng.
“Linh Nhi, bình tĩnh lại tình trạng hiện giờ của ngươi không ổn.” Tiểu Linh muốn thay thế Linh nhi liền không làm được a. Có một cái gì đó từ chối nàng, Linh Nhi đang từ chối nàng xuất hiện.
“Tiểu cô nương... ngươi không sao chứ?” Đám người thấy Linh nhi ôm gối tại một chỗ khóc lập tức quan tâm hỏi.
“Tiểu cô nương...” Một đống người dần đần bao quanh nàng. Một cái người đưa tay đến muốn lay cô gái này, lập tức bị nàng sợ hãi hất một cái bay ra đằng sau đâu.
“Đánh người rồi, cô ta đánh người...”
“Hất một cái liền bay xa như vậy, có phải con người không...”
“Cô ta là yêu tinh hả? Có phải điên không, ra tay đánh người.”
“Mau gọi cảnh sát người này hôn mê rồi.”
“Tiểu Diệp... ngươi ở đâu? Linh nhi... sợ... Tiểu Diệp... đừng lại đây... Ta không cố ý làm hắn bị thương... Tiểu Diệp... ta sợ... đừng nhìn ta... ta thực không cố ý...” Linh Nhi lùi bước dần, cọ sát vào bức tường, hoảng loạng nhìn xung quanh, mọi người đang bàn tán, chỉ tay vào nàng xì xào a.
“Tiểu Linh... làm ơn giúp ta... Tiểu Diệp, ngươi ở đâu, sao cả hai người... đều bỏ rơi ta vậy chứ... đừng lại đây... tránh ra... Tiểu Diệp... Linh nhi sợ hãi... tránh ra.... đừng lại gần ta...” Linh Nhi sợ hãi nhìn xung quanh sau đó co rúm người lại nước mắt đều chảy ra a.
“Linh Nhi, mau bình tĩnh lại. Nếu ngươi còn như vậy, ta sẽ không thể nào giúp ngươi. Ta vẫn ở đây, Linh Nhi...” Tiểu Linh tại trong tâm trí của Linh nhi kêu lên a. Nhưng hiện tại Linh Nhi thế giới đã bị sáo trộn, nàng không thể thoát ra, cũng như nói chuyện với Linh Nhi được nữa a.
“Chết tiệt, ta phải đi ra ngoài đó.” Tiểu Linh nhìn xung quanh, thế giới của Linh Nhi vốn là một cái cánh cửa, chỉ cần mở ra nó, nàng có thể bước sang, và làm chủ thân thể. Nhưng hiện giờ... đối mặt nàng là một cái mê cung a. Có rất nhiều cánh cửa, mỗi cánh cửa đều sẽ có cạm bẫy... nếu không cẩn thận nàng thực sẽ chết tại tâm trí của Linh Nhi.
“Cánh cửa này...” Tiểu Linh cắn răng, liều mình mở tới một cánh cửa, lập tức tên liền phóng ra a. Còn tốt, nàng nhanh nhẹn, thoát được cái chết trong gang tấc đâu.
“Chết tiệt...Tiểu Diệp, rốt cuộc ngươi chết ở nơi nào rồi.” Tiểu Linh tức giận, hiện tại nàng hoàn toàn bất lực a. Xem ra, lần này trấn động tâm lý với LinH nhi không hề nhỏ chút nào a. Với lại, lần này có lẽ chỉ có thể để Linh Nhi tự vượt qua mà thôi, hiện tại nàng cũng vậy.
Bên ngoài lúc này, mọi người vẫn đang bàn tán a.
“Cô gái xinh đẹp như vậy, bị điên quả thực lãng phí mà.”
“Tất cả tránh đường, chúng tôi là bảo vệ nơi đây sẽ giải quyết vụ này.... làm ơn tránh đường.” Một nhóm người lập tức liền xuất hiện tại nơi đó a. Tản ra đám người xung quanh a.
“Mau chóng đưa cô gái rời khỏi đây a, sắp xếp cho nàng căn phòng, thông báo người thân. Đừng để mọi chuyện hóa lớn.” Quản lý lập tức phân phó cho mấy bảo vệ nói.
“Cô gái, có thể hay không theo chúng ta a. Nếu không chúng tôi buộc phải dùng hành động.” Một tên bảo vệ đi đến mặt đầy hình sự mở miệng nói.
“Mau tránh xa ta ra... đừng đến gần đây...” Linh nhi sợ hãi nói. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy nhiều người đáng sợ như vậy à.
“Đưa nàng đi đi.” Quản lý thở dài phân phó nói. Hai tên bảo vệ lập tức bắt lấy tay của Tuyết Linh muốn nhấc nàng đi a.
“Thả ta ra... các ngươi muốn làm gì... thả ta ra...” Linh Nhi lập tức hất tay một cái, hai tên bảo vệ lực lưỡng lập tức nằm sấp ta hai bên a. Đám người cũng lập tức tản ra đi à. Tên quản lý cũng trố mắt nhìn a.
“Ta không cố ý...” Linh Nhi nhìn thấy hai người ngã lập tức muốn giúp đỡ.
“Oái... tránh xa bọn ta ra...” Mấy người lập tức lùi lại, nhìn Linh nhi đề phòng a. Sau đó liền lập tức hướng nàng ném đồ đến a.
“Cút đi... đừng đến gần đây... đồ yêu tinh...” Đám người hét lên a. Con người luôn sợ hãi nhưng thứ sức mạnh mà mình không biết đến a. Cô gái này vừa đánhbay ba người đàn ông, thậm chí làm họ bị thương đi à. Nên khi nhìn thấy nàng bước tới, lập tức ném đồ đến a.
“Ta... đừng ném ta... ta thực không muốn làm ai bị zlso4 thương cả... Tiểu Diệp mau giúp ta với...” Linh nhi nước mắt đều chảy xuống a, đồ đạc liên tục ném vào nàng thân thể đi à, nếu như Tiểu Diệp ở đây, hắn sẽ không để nàng bị như vậy. Nhưng cái này cô gái ngốc lại cứ như vậy đi về phía bọn người khiến họ sợ hãi nàng hành động a.
“Đồ quái vật... đừng tới gần chúng ta... ”
“Cảnh sát sắp đến chưa...”
“Mau đem cô ta ném ra ngoài. Đừng khiến khách hàng lo sợ...”
“Ta... không phải là người như thế mà... ta không thể đi... ta còn phải đợi một người, ta phải đợi Tiểu Diệp... ta không muốn đi... ” Tiểu Linh bước nhanh đến phía trước nắm chặt lấy tay tên quản lý nói.
Rắc... rắc... tiếng xương tay tên quản lý gẫy.
“A...a... tay của ta...”Tên quản lý đau đơn hét lên a. Những người xung quanh liền hoảng loạn a. Nàng ta tấn công người kìa, chạy mau.
“Ném nàng ta. Mau ném...” Thấy quản lý bị nắm chặt tay, đều đau sắp chết đi tựa như. Mấy tên bảo vệ không có dám tiếp tục lại gần, liền tìm đồ vật ném vào nàng a. Nào là côn bảo vệ, nào là túi, quần áo, giầy cao gót... vân vân...
“Đừng ném ta... đừng mà... Ta...” Linh nhi bị mấy tên bảo vệ ném đồ trúng người đau đớn, kêu lên. Lập tức một cái đồ vật bay trúng nàng đầu khiến nàng lập tức choáng váng, thả ra tay của tên quản lý lùi dần dần, muốn ngã về phía sau a.
“Tiểu Diệp... tại sao ngươi lại không đến, Linh Nhi sợ... tại sao lại bỏ rơi Linh Nhi?” Linh Nhi nước mắt đều chảy ra muốn nhắm lại con mắt ngã về phía sau, chuẩn bị sẵn tinh thần cảm thụ đau đớn khi va vào mặt đất đâu.
“Xin lỗi, ta đến trễ... xin lỗi.” Nàng ngã vào trong một bộ ngực a, một tiếng nói quen thuộc vang lên đi à.
“Tiểu Diệp?... ta nghe thấy âm thanh của hắn?... thực sự là Tiểu Diệp, ngươi không có đi... thực không... có đi.” Linh Nhi mở nhẹ mắt nhìn thấy Diệp Thần liền không dám nhắm mắt lại a. Nàng sợ nếu nhắm mắt lại, hắn lại lần nữa... tan biến.
“Ngủ một chút đi... ta xin lỗi.” Diệp Thần xót xa sờ lên đầu của nàng nói. Trái tim của hắn bỗng nhiên quặn đau a. Mặc kệ có phải chết hay không, nếu để hắn nhìn nàng như vậy, thì cứ để hắn chết còn dễ chịu hơn a.
“Khách hàng, ngươi mau rời đi nàng a. Nàng sẽ đánh người đó.” Mấy tên bảo vệ lo lắng nói.
“Tiểu Diệp, đừng rời ta, Linh Nhi không tổn hại ai cả... Tiểu Diệp đừng đi... hu hu... làm ơn đừng đi...” Linh Nhi nước mắt đều chảy ra a.
“Linh Nhi đừng khóc... làm ơn... nếu có thể thì đừng khóc vì người như ta...” Diệp Thần mặn chát nói. Tim hắn đang đau đớn vô cùng a.
“Tiểu Diệp... Linh Nhi không khóc, đừng đi được không làm ơn... đừng đi...” Linh Nhi nói xong lập tức im lặng. Hiện tại cơn choáng khiến nàng không hề tỉnh táo tý nào cả. Nhưng hơi ấm từ người hắn, khiến nàng ngất đi à. Khóc một trận, cộng thêm thương thế và tâm lý khủng bố, hiện tại nàng muốn ngủ đi.
“Chuyện này nên kết thúc ở đây đi. Phản Chiếu Thiên Đạo, Đây là lãnh thổ của ta. Mọi việc Linh Nhi làm đều không tồn tại, từ vết thương của nàng, đến ký ức của mọi người, theo lệnh của ta mà biến mất.” Diệp Thần ánh mắt lạnh lại, từ đằng sau một tấm gương liền hiện ra phát sáng, xung quanh siêu thị liền lập tức bị kết giới vô hình bao trùm.
Tất cả mọi người vết thương đều lành lại đi à.
“Tại sao ta lại ở đây?”
“Sao ta lại nằm đây nhỉ?”
Mặc kệ đám người đó thế nào nói, Diệp Thần bế lên Linh Nhi đang ngủ thiếp đi, không có một chút nào vết thương rời đi thanh toán a.
“Cuối cùng cũng lòi cái mặt ra...” Tiểu Linh tại trong không gian thương thế đầy mình do cạm bẫy không khỏi thở dài may mắn a. Sau đó tại trong tâm trí không gian trực tiếp đi ngủ à. Nang cần thời gian để hồi phục.
“Tiểu Diệp, ngươi vẫn ở đây, thật tốt quá.” Linh nhi chậm rãi mở mắt nhìn Diệp Thần hạnh phúc nói. Hắn.... chưa có rời bỏ nàng.
“Xin lỗi, Linh Nhi để ngươi trải qua những điều tồi tệ như vậy, đều là ta sai.” Diệp Thần cúi đầu tại trán của nàng hôn lên một cái a. Thấy nàng như vậy, hắn thực sự cảm thấy đau lòng mà.
“Ngươi sẽ không lại rời ta đi chứ? Tiểu Diệp, mặc dù có chút ích kỷ nhưng... làm ơn đừng xa ta.” Linh Nhi ôm chặt lấy Diệp Thần sợ hắn tựa như biến mất một dạng vậy.
“Ta... sẽ không rời đi ngươi. Không một lần nào nữa.” Diệp Thần ngập ngừng, nhìn nàng như vậy hắn thực sự rất khó nói thật lòng a.
Nếu như không biết trước việc mình phải đi, vậy có lẽ là khoảng thời gian này bên nàng, sẽ vui vẻ hơn rất nhiều... ít nhất là như thế a.
“Vậy là tốt quá rồi.” Linh Nhi mỉm cười nhìn hắn nói.
“Nếu như có một ngày ta...” Diệp Thần mở miệng nói... ta... phải rời đi a. Nếu như ta rời đi... ngươi có thể đứng vững hay không, ngươi sẽ ra sao. Có thể tiếp tục sống như ta chưa từng bước vào vậy.
“Tiểu Diệp? Nói cái gì?” Linh Nhi thấy Diệp Thần nói nửa câu liền lên tiếng hỏi.
“Không có gì.” Diệp Thần ánh mắt có chút cô đọng nhìn nàng a. Nụ cười của nàng, hắn không muốn dập tắt nó, chí ít là trong lúc này, hai người vẫn còn bên nhau. Tương lai có lẽ sẽ rất tàn nhẫn, nhưng cho đến khi đó, hãy để hắn thấy nàng cười a.
Nếu như ngày mai cũng có thể ngày kia, cũng có thể chút nữa. Hắn phải đi, vậy thì hãy để cho hắn làm người xấu một lần a. Cứ để hắn lừa gạt nàng, người con gái này thêm một chút... có thể sao?
“Tiểu Diệp, thật kỳ lạ. Nhưng rất đáng yêu.” Linh nhi liền dúc vào trong lòng hắn nói.
“Đúng vậy, rất đáng yêu... Thật sự rất đáng yêu.” Diệp Thần nhìn Linh Nhi nói.Nàng... thực sự rất đáng yêu.
“Tiểu Diệp ngươi nhìn ta làm gì vậy? Có phải vừa khóc, rất xấu không?” Linh Nhi mở miệng hỏi.
“Không, rất xinh đẹp. Đã lâu không có xuống núi rồi. Vậy để ta bồi người thế nào, muốn đi đâu chơi sao?” Diệp Thần nhìn nàng lên tiếng hỏi.
“Ta muốn đi ăn a.” Linh Nhi tham ăn nói.
“Vậy đợi một lúc ở đây, ta đi thanh toán xong lập tức quay lại đưa ngươi đi a.” Diệp Thần đặt nàng xuống trên một cái ghế vén lại nàng tóc, muốn rời đi.
“Đừng...” Linh Nhi lập tức bám lấy áo của Diệp Thần a. Nàng rất sợ hắn đi rồi sẽ không có quay lại nữa.
“Linh nhi sao vậy?” Diệp Thần thấy Linh Nhi ánh mắt toát ra sự sợ hãi không khỏi thương tâm a, đều tại hắn.
“Trước đây... ba mẹ ta cũng nói như vậy rời đi. Sau đó... ta đợi mãi... họ đều...” Linh nhi liền ngập ngùng mở miệng nói.
“Vậy đi cùng nhau đi a. Với lại, Linh Nhi... Đừng khóc vì một người như ta được chứ.” Diệp Thần nghẹn ngào nói. Thế giới của nàng hắn chẳng thể chạm tới, thế giới của hắn lại chẳng để ai chạm vào. Hai người giống nhau, đều là người bị tổn thương. Nhưng cứ ra vẻ mạnh mẽ... như không có việc gì. Nếu như không thể chạm tới, vậy hãy tồn tại song song đi.
“Ưm...” Linh nhi nắm chặt lấy tay của Diệp Thần đi tới a.
“Tiểu Diệp ngươi khóc sao?” Linh Nhi mở miệng hỏi.
“Đồ ngốc nói cái gì vậy hả. Ta là nam nhân,sẽ không khóc.” Diệp Thần đỏ mặt nói. Sau đó lại nhìn nàng chằm chằm, cái cô ngốc này thật đáng yêu.
“Tiểu Diệp sẽ khóc a, Tiểu Diệp cũng biết khóc, Tiểu Diệp là thương tâm Linh Nhi sẽ khóc.” Linh Nhi như cảm thấy có gì đắc ý liên tục nói.
“Có gì vui lắm sao hả? Ta khóc được chưa, vậy nên đừng nói nữa.” Diệp Thần đỏ mặt nói. Nam nhân khóc rất xấu hổ sao? Hắn không biết, nhưng hắn cảm thấy xấu hổ không rõ lý do, có lẽ là tại người hắn khóc trước mặt là nàng đi, bởi vậy hắn không giữ được nước mắt đi.
“Ta không biết nữa, Nhưng nhìn thấy Tiểu Diệp khóc vì Linh Nhi, Linh Nhi thấy vui lắm... không hiểu sao, thực sự rất vui.” Linh Nhi cười không ngừng nhìn Diệp Thần nói.
“Đi thôi, đồ ngốc.” Diệp Thần im lặng một lúc sau đó đối với nàng cười nói. Nếu như có một điều ước, hắn ước rằng đừng gặp nàng a, để cho trái tim này đừng có rỉ máu vì ai đó. Nếu nàng biết hắn phải đi, nàng có thể cười tiếp sao?
“Xin chào ngươi, chúng ta muốn thanh toán quần áo.” Diệp Thần mở miệng nói chuyện với Tiếp Tân, tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay của Linh Nhi a. Nàng vẫn sợ người đi à. Vừa rồi đả kích có lẽ để lại nàng đối với người khác sợ hãi a. Trí ít là tạm thời.
“Tất nhiên có thể rồi.” Tiếp tân lập tức cộng giá tiền bắt đầu thanh toán a. Lúc này từ ti vi vang lên một cái trực tiếp đâu.
“Mọi người cẩn thận... có một nam một nữ, vừa mới cướp ngân hàng, đang chạy trốn... nghi vấn họ đã lẻn vào trong khu vực mua sắm này.”
“Chà, thật không nghĩ đến là mấy tên cướp ngân hàng, lại trốn vào đây a. Cũng đúng thôi, nơi này đông người, còn có nhiều quần áo, rất tốt để ngụy trang.” Diệp Thần mở miệng thở dài nói.
“Quý khách cứ yên tâm, nơi này an ninh rất tốt, mấy tên cướp này sẽ sớm bị bắt thôi.” Tiếp tân vừa cộng tiền vừa nói.
“A, cái ngân hàng này... không phải là Tiểu Diệp vừa nói đến đó lấy tiền sao hả?” Linh nhi ngạc nhiên nói. Nàng chỉ nhớ đến đó lấy tiền, hình như sau đó tự nhiên xuất hiện ở trước cái xác một nữ nhân thì phải.
“Hả? Một nam một nữ?” Người tiếp tân nhìn Diệp Thần với cả Linh Nhi a. Linh Nhi lập tức trốn tránh nàng ánh mắt đâu. Sẽ không phải trùng hợp thế chứ.
“Đừng có đoán mò, chúng ta mới không cướp ngân hàng đâu. Nàng có chút sợ người mà thôi. Ngươi thấy tên cướp nào ngốc như nàng sao?” Diệp Thần giải thích nói. Sau đó lấy một cái va ly lên đặt lên bàn, muốn thanh toán a.
“Ngươi nói đúng.” Tiếp tân thành thật xin lỗi, tiếp tục công việc a.
“Mọi người chú ý, mọi người chú ý. Theo thông tin mới nhất, tên cướp mang theo một cái valy màu đen, bên trong đựng số tiền cướp được. Nếu thấy ai trong khu mua sắm nhìn thấy, lập tức báo lại.” Ti vi lập tức đưa thêm thông tin a.
“Va ly màu đen, không phải là chứ.” Người tiếp tân vẻ mặt lập tức thay đổi khi nhìn thấy va ly màu đen của Diệp Thần a.
“Ta nói không phải ta... chỉ là trùng hợp thôi.” Diệp Thần bất đắc dĩ nói. Ông trời đang trêu hắn sao. Cái định mệnh mùa thu a.
“Tiểu Diệp nói đúng đó, nhất định là trùng hợp a. Trong va ly này có chứa bốn trăm chín mươi chín triệu chín trăm chín mươi bảy nghìn đó. Dù là cướp cũng không thể nào trùng với số tiền cướp được.” Linh nhi thật thà nói.
“Đúng rồi a... chắc là trùng hợp, làm gì có chuyện đó được.” Tiếp tân gật đầu nói.
“Theo thông tin mới nhất nhận được, số tiền tên cướp cướp là bốn trăm chín mươi chín triệu chín trăm chín mươi bảy nghìn.” Ti vi lại cho thêm thông tin.
“Cái này....” Tiếp tân cả người đều run lên, muốn bấm nút bao nguy hiểm a.
“Ta nói không phải là ta ngươi tin sao?” Diệp Thần cười khổ nói. Hôm nay là ngày gì vậy chứ, có cần đen đủi thế không.
“...” Nữ tiếp tân theo bản năng lắc đầu a.
“Thủ phạm đã bị bắt... mọi người không cần quá lo lắng. Hắn đã ra đầu thú.” Ti vi liền thông báo.
“Đó ta đã nói không phải là ta mà.” Diệp Thần thoải mái nói.
“ Xin lỗi, đáng lẽ không nên nghi ngờ... ngươi.” Tiếp tân cúi đầu xin lỗi.
“Không có sao.” Diệp Thần mở miệng cười nói.
“Thông báo mới thông báo mới, kẻ cướp ngân hàng bị bắt khai báo, chúng còn có hai đồng bọn một nam một nữ, số tiền vẫn chưa được thu hồi.” Ti vi lại thông báo tiếp.
“Thực không phải là ta mà.” Diệp Thần thấy cô gái đưa tay xuống bấm nút chuông báo nguy không khỏi đen mặt lại cười khổ nói.
“Tiểu Diệp, làm sao vậy a.” Linh Nhi không hiểu chuyện hỏi.
“Không có gì, chẳng qua là... chạy thôi.” Diệp Thần lập tức bế lên Linh Nhi mang theo Linh Nhi lập tức chạy trốn a.
“Đó là tên cướp ngân hàng, mau bắt hắn lại đi.” Tiếp tân thấy bảo vệ cùng cảnh sát đi tới, liền chỉ thẳng vào Diệp Thần đang ôm Linh Nhi chạy nói.
“Đứng lại, mau bắt lấy hắn.” Cảnh sát lập tức đuổi theo a.
“Khốn nạn, ta đã nói là không phải là ta mà.” Diệp Thần liền mở miệng hét lên đâu. Sau đó dừng lại một chỗ nhìn mấy người này a. Hắn mẹ nó thực muốn giết người rồi đó. Chẳng qua Linh Nhi tại, hắn mới nhịn. Cô gái này không muốn làm người khác bị thương.
“Tên cướp nào, cũng nói mình không phải là cướp cả. Mau giơ tay chịu trói đi.” Mấy tên cảnh sát cùng bảo vệ nói.
“Là các ngươi ép ta động thủ.” Diệp Thần lập tức đặt xuống Linh Nhi, lấy một cái mỹ treo gần đó đọi lên đầu nàng kéo xuống che nàng tầm nhìn, nhanh chóng ra tay a.
Mấy tên này lập tức bị hắn bẻ gãy chân rồi kêu lên thảm thiết đâu.
“Lần sau, đừng có lại chọc giận ta.” Diệp Thần quay lại bế lên Linh Nhi tiếp tục rời khỏi a.
“Tên cướp này sao mạnh quá vậy.” Mấy người không khỏi chảy mồ hôi, tính xin cứu viện a.
“Chim sẻ gọi đại bàng, chim sẻ gọi đại bàng, Tổ trưởng, chúng ta nhìn thấy nghi phạm... mau cho thêm người đến, chúng ta đều bị thương.” Tên cảnh sát báo cáo.
“Đại bàng nghe rõ, chim sẽ trình bày, Tất cả lập tức rút lui, lời khai là giả. Tên trộm ra tự thú để lừa chúng ta, tiền bị bọn chúng giấu đã bị thu hồi. Alo chim sẻ có nghe đại bàng nói không?” Tên đội trưởng lập tức nói.
“Móa, vậy kẻ vặn gãy chân chúng ta là ai?” Mấy tên nghe xong lập tức ngẩn người ra a.
Diệp Thần đã sớm rời đi trung tâm mua sắm đâu. Tuy là có chút dây dưa với cảnh sát nhưng vẫn còn tốt, hôm nay mua quần áo... không phải trả tiền.