Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 335: Thần Điêu-kêt Thúc Thần Điêu Thế Giới



Dựa theo ba ngày ước định, Diệp Thần cùng với bọn người Hoàng Dược Sư đánh cuộc. Hoàng Dược Sư chăm chú bày thiết kế mình trận pháp đào hoa trận trên diện tích rộng lớn nhằm bao vây quân định trong trận sau đó chia chúng ra để đánh a. Cũng có thể gọi là chia để trị cũng không có sai.

Quách Tĩnh cùng với cả Chu Ba Thông cộng với Nhất Đăng Đại Sư còn có cái khác tên đã từng dùng là Nam Đế đều tập luyện mình võ công chăm chỉ a. Dù sao bốn người này đều bị Diệp Thần cho ntr hay có thể nói là cho cắm sừng trên đầu, chơi thân với nhau là cái chuyện đương nhiên rồi.

Còn nói đến Diệp Thần, hắn hiện tại đang chăm lo cho mấy bà vợ của hắn a. Không có một chút nào lo lắng đến trận cá cược giống như mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát của hắn vậy. Mà có việc gì đâu, thành Tương Dương có Hoàng Dung hay không cũng sẽ đổ, vấn đề là thời gian mà thôi. Ai nói vậy à? Hỏi Kim Dung thì biết, hắn ghi vậy đó.

Quân đội Đông Xưởng của Diệp Thần bên trong thì đã có Gia Luật Tề lo đầy đủ rồi a. Từ huốn luyện binh lính từ trên giường xuống dưới đất. Gia Luật Tề đều lo đầy đủ cả rồi. Có thể nói là cái động bàn gay không có sai đi. Diệp Thần cũng không mấy quan tâm lắm vì vấn đề này. Dù sao sau vài trận chiến nữa, hắn cũng sẽ không ở lại cái thế giới này. Cái động đó là cái động bàn là hay cái bàn gì hắn cũng không có mấy quan tâm. DÙ sao cũng là hàng dùng một lần.

Dương Quá thì mấy ngày nay khí lực đều không có một cọng a. Trên giường bị ba người Kim Bình Mai hút khô không còn chút khí lực nào cả. Cả ngày cứ như người mất hồn vậy. Nhưng ít nhất chú này tuy thảm nhưng cũng không tệ lắm, ngoài ra còn có thêm đàn harem của riêng mình, vậy là tốt rồi. Tất nhiên, vì vấn đề cạn kiệt “tinh” lực nhiều ngày khiến Dương Quá đối với Diệp Thần thêm oán trách a.

“Phụ thân, ta đề nghị ngươi ngừng cung cấp thuốc cho ta ba cái nữ nhân a. Họ tối nào cũng bắt ta uống, có ngày ta sẽ tinh vẫn người vong mất.” Dương Quá nghiêm túc đề nghị cầu xin nói. Hắn bị ép uống thuốc xong là lao vào như con sói a. Đêm bảy ngày ba vào ra vô kể. Đã thế còn là ba người nữa, hắn nào chịu nổi a. Cứ nghĩ hai ngày qua đi hẳn sẽ bình an vô sự. Ai ngờ hết thuốc họ lại có. Thực sự đáng sợ mà.

“Ngươi yêu họ sao?” Diệp Thần nhìn Dương Quá mở miệng nói.

“Tất nhiên rồi, nhưng mà...” Dương Quá liền gật đầu mở miệng thừa nhận nói.

“Yêu thì đơn giản, nhưng cơ bản là được bao lâu a. Ta chỉ là giúp tình yêu của các ngươi thêm lâu dài mà thôi.” Diệp Thần liền cười trả lời nói.

“Cái này... Người sao không lo cho Điêu Huynh a. Không phải nói giúp hắn tìm mẫu điêu sao?” Dương Quá liền phát khóc nói.

“Ngươi cho rằng, hắn bất lực như ngươi sao? Hiện tại mấy con chim Điêu do Quách Tương và Hoàng Dung nuôi con nào mà không có một hai quả trứng. Ngươi nghĩ ta còn cần lo lắng.” Diệp Thần khinh thường mở miệng nói. Chính vì ngươi là thằng đổ vỏ chuyên gia ta mới phải lo lắng a. Hai đứa con còn chẳng biết bố nó là ai nữa kìa.

“Ta...” Dương Quá nghe vậy liền phải cạn lời ngay và luôn a. Sau đó lại lủi thủi rời đi a. Nước mắt không khỏi lăn dài a. Ai nói nhiều vợ là sướng a. Đó là điều kiện “cần” để sung sướng, còn điều kiện “đủ” của sung sướng thì hắn không có. Nói đơn giản theo quy tắc “cung cầu” chính là “cung” không đủ “cầu”.

Cuối cùng dưới sự trông chờ của mọi người thì quân Mông Cổ cũng tiến đánh Trung Nguyên đâu. Mọi chuyện diễn ra nhanh hơn có vẻ rất nhiều đi. Dù sao để chính thức Mông Cổ khai chiến thì có lẽ cần thêm nhiều năm nữa a. Nhưng hiện tại thì khác, Diệp Thần cướp Công Chúa Hoa Tranh, còn đem nàng cho thịt, chưa kể Hoắc Đô còn chết trong Trung Nguyên đất. Cần đó lý do còn chưa đủ để Mông Cổ có cái cớ để xuất binh sao.

“Tất cả giữ vững thủ thành. Mọi người vào vị trí. Không ai được lới lỏng.” Quách Tĩnh hô hào chỉ đạo mọi người chấn thủ thành Tương Dương a. Còn Hoàng Dược Sư liên tục thôi thúc trận pháp đưa địch vào trong trận pháp đâu.

Mọi thứ có vẻ đều diễn ra rất suôn sẻ đâu. Cho đến khi Kim Luân Pháp Vương bắt đầu cho nổ hỏa lực a. Dù cho là Đào Hoa Trận đi chăng nữa. Dưới Hỏa Lực đều nhanh chóng tan rã ra đâu. Hoàng Dược Sư cùng mọi người đều ngẩn người khi trận pháp cứ như vậy bị phá tan. Họ không ngờ rằng, quân Mông Cổ sẽ không quan tâm đến sống chết của quân mình bị lạc trong trận mà cho hỏa lực tấn công vào trận đâu.

“Ngạc nhiên lắm sao? Nhìn bọn chúng dùng cách này để phá trận pháp, có gì đáng để ngạc nhiên sao. Đây là chiến trường, là chiến tranh. Nếu vẫn còn giữ lấy cái sự thánh thiện, hay lòng nhân từ gì đó thì các ngươi thua chắc rồi.” Diệp Thần không biết khi nào liền đứng trên nóc của thành mở miệng nhìn mấy người nói.

“Diệp Thần, tên ác ma nhà ngươi. Còn không mau giúp một tay. Nếu thành Tương Dương thất thủ, ngươi cho rằng ngươi sẽ được yên thân sao. Quân Mông Cổ sẽ...” Quách Tĩnh thấy tình hình không ổn liền nhìn đến Diệp Thần mở miệng đả động hắn.

“Ta... Cóc quan tâm.” Diệp Thần liền nhìn Quách Tĩnh một cái mở miệng từ tốn nói. Liên quan đến hắn lắm à.

“Ngươi...” Quách Tĩnh liền nhìn Diệp Thần một cái mở miệng nói.

“Ngươi cái gì chứ? Đừng quên cá cược của chúng ta. Ngươi là đang cầu xin ta sao? Ngươi đã thua rồi? Trên tình trường, hay chiến trường ngươi đều thua cuộc. Một kẻ thất bại thì đừng đổ lỗi cho người khác. Và bỏ cái giọng nói ra lệnh cho người khác đi. Không có thành Tương Dương thì đã làm sao chứ? Đừng cho rằng ngươi biết tất cả, trong khi chẳng biết cái cóc khô gì cả.” Diệp Thần khinh thường mở miệng nói. Hắn ở đây ngày hôm nay là để chứng kiến thời khắc thắng cược của mình a.

“Nằm mơ. Dù có chết ta cũng quyết tâm thủ vững thành Tương Dương, ta vĩnh viễn sẽ không cầu xin ngươi.” Quách Tĩnh liền nhìn Diệp Thần lớn tiếng nói.

“Không có Dung Nhi các ngươi chỉ là đám ô hợp mà thôi.” Diệp Thần khinh thường nói. Nếu có Dung Nhi thì quân Mông Cổ có thể tốn nhiều thời gian để công phá Tương Dương hơn nhiều a.

“Nữ nhân vốn không có phải là người đánh trận. CÓ nàng hay không thành Tương Dương vẫn sẽ trấn thủ tốt.” Quách Tĩnh liền kiên định mở miệng nói. Hắn là đang bị ghen tuông làm mù mắt a. Hắn muốn cho bọn họ thấy, cho nàng thấy. Không có nàng hắn vẫn ổn.

“Mọi người, mở cửa thành, theo ta xuống dưới trấn thủ thành Tương Dương.” Quách Tĩnh đem theo người mở cổng thành xông ra ngoài a. Chu Bá Thông cũng lập tức mang theo mình chúng đệ tử Khưu Xứ Cơ chạy ra ngoài quyết tử a.

“Không biết sống chết.” Diệp Thần khinh thường mở miệng nói.

“Tại sao lại như thế. Trận pháp của ta... Trận pháp của ta lại bị đơn giản như vậy phá bỏ sao?” Hoàng Dược Sư hai mắt không tin được nhìn trận pháp đào hoa trận hắn vẫn từng tự hào là đỉnh cấp tạo nghệ của mình lại cứ như vậy tan rã trước mắt mình chưa đền vài phút a. Chỉ trong vài phút trước đó thôi, hắn còn tưởng chiến thắng nắm chắc trong tay, nhưng ngay sau đó lại chỉ là nỗi tuyệt vọng mà thôi.

“Tại sao? Ngươi đau lòng hả? Do thua cược hay là do cảm thấy mình quá thất bại vì tự mãn với trận pháp của mình. Một người khi tự mãn với thành quả của mình cũng là lúc người đó thất bại. Vì họ sẽ không thể tiến thêm được nữa.” Diệp Thần nhìn Hoàng Dược Sư mở miệng nói.

“Ta làm sao có thể thất bại được chứ? Chỉ thiếu một chút nữa thôi. Là thiếu một chút nữa, kế hoạch của ta sẽ thành công.” Hoàng Dược Sư liền mở miệng lớn tiếng không cam tâm nói.

“Vậy sao, ngươi có thể nói vậy sau khi nhìn xuống bên dưới sao. Đây là chiến tranh, không có gì là thiếu một chút cả. Ngươi đi sai một bước sẽ thua cả bàn cờ. Kế hoạch của ngươi quá nhiều sơ hở. Một kế hoạch hoàn hảo là kể cả khi nó kinh khủng thế nào đi chăng nữa thì điểm đến của nó vẫn là thành công. Ngươi thấy đó, kế hoạch tốt đâu có nghĩa là sẽ chiến thắng, thực tại là một ví dụ điển hình.” Diệp Thần chỉ xuống bên dưới, rất nhiều binh lính đang ngã xuống mở miệng nói.

“Ta thua rồi, cứu lấy bọn họ đi. Coi như là thỉnh cầu của lão già này được chứ.” Hoàng DƯợc Sư nhìn những người đang đổ máu trên chiến trường. Nam Đế cùng Chu Bá Thông, Quách Tĩnh không ngừng bị thương do kế hoạch sai lầm của mình không khỏi trụy gối mở miệng nói.

“Chỉ khi nào mấy tên đó chịu chấp nhận thua cuộc. Không ai có thể cứu bọn hắn. Hắn, chính bọn hắn phải cứu lấy bọn hắn đầu tiên, hoặc không có gì có thể cứ lấy bọn hắn. Đồng ý thua cuộc mà thôi cứ để bọn chúng thử xem.” Diệp Thần mở miệng nói. Đây không phải là trò chơi mà bàn cược, cái cược là cả linh hồn và tính mạng. Nơi này không có chỗ cho kẻ yếu thế.

“Bọn họ sẽ không chịu khuất phục đâu. Ngươi mau ra tay đi. Coi như ta cầu xin ngươi, nếu có thể ta có thể quỳ xuống, bọn họ chết cũng sẽ kéo theo quá nhiều người chết.” Hoàng DƯợc Sư liền lên tiếng nói. Nếu nói về sai lầm này đều là do hắn a. Hắn sẽ chịu trách nghiệm cho dù phải quỳ xuống.

“Quách Tĩnh cùng đồng bọn của hắn thứ đang bảo vệ là cái tôi rẻ mạt của mình mà thôi. Cái gì mà vì quốc gia cơ chứ thật nực cười. Ta đến đây không phải để nghe mấy lời như làm ơn, hay cứu lấy hắn. Ta đến đây để nhận tiền cược. Đó là mục đích của ta.” Diệp Thần nhìn Hoàng Dược Sư lạnh lùng mở miệng nói.

“Chẳng lẽ ngươi cứ thế đứng nhìn họ đi chết sao?” Hoàng Dược Sư ngồi xuống tựa lưng vào góc tường tuyệt vọng nói. Hắn không thể tiếp tục xem nữa a.

“Sớm hay muốn đều phải chết, chỉ là chẳng qua sống ít đi một chút mà thôi.” Diệp Thần vẫn không có ý đả động a.

Binh lính xông ra ngoài thành cứ chết dần đi a. Số lượng ngày một tăng lên đi. Cuối cùng thì nhóm người Quách Tĩnh sót lại bị bao vây xung quanh đâu. Lúc này một đám nữ nhân liền lập tức phá vây quân địch cứu ra bọn họ a.

“Xem ra đã đến giờ ta lên sàn a. Sân khấu này đã là của ta rồi.” Diệp Thần mở miệng nói từ trên thành cao nhảy xuống phía trước. Hoàng Dược Sư cũng ngạc nhiên nhìn theo a.

“Chà, trông ngươi thật thảm hại đó.” Diệp Thần quay mặt qua chỗ Quách Tĩnh cười nhạo nói.

“Tại sao? Tại sao cái gì ta đều thua ngươi. Tại sao nàng chọn ngươi lại không chọn ta, tại sao ta không đánh lại ngươi, tại sao ta lại thua, tại sao...” Quách Tĩnh chống thanh kiếm trên mặt đất cố gắng đứng vững nói.

“Nếu có nhiều câu hỏi như vậy thì ngươi nên im miệng lại đi. Nhìn xung quanh đi, ngươi chỉ là một cái tiểu quỷ chơi đánh trận mà thôi. Khi tất cả mọi người từ bỏ nó, từ bỏ ngươi và tìm đủ đường tháo chạy, bọn họ vẫn đưa tay ra giúp đỡ ngươi, những tên ngốc dù biết thua vẫn tin tưởng vào chiến thắng mơ hò đã chiến đấu và bảo vệ nó. Tất cả các người này đến lúc này vẫn còn trên chiến trường tiếp tục chiến đấu mà không cần ai nhớ mặt đặt tên. Xong thứ câu hỏi ngươi quan tâm lại chỉ là lời hỏi của một đứa trẻ con sao? Lý do, còn cần lý do cho những câu hỏi tại sao? Vậy đơn giản, ngươi yếu, ngươi quá yếu. Một tên yếu đến đần độn, chỉ vì cái tôi của mình để họ đổ máu xuống.” Diệp Thần chỉ vào Thành Tương Dương đá cho Quách Tĩnh một cái a. Nếu hắn sớm chịu thua thì người chết đã không nhiều như vậy a.

“Ta chưa thể thua như vậy được. Họ vẫn còn có thể chiến đấu, trận chiến này ta vẫn chưa thua... Vẫn... Chưa... Thua.” Quách Tĩnh gào lên chỉ những người sau mình sau đó liền không khỏi ngậm câm lại a. Bọn họ bị thương chồng chất. Hắn đã làm gì thế này, hắn bảo vệ được gì chứ. Đem người xuống tấn công mà không có chút sách lược nào, hắn điên rồi sao?

“Ngươi thua rồi, lùi về sau đi, đây là trận chiến của ta. Đừng cản đường của ta.” Diệp Thần mở miệng nói, sau đó đi lên phía trước a.

“Một tên quỷ dữ như ngươi cũng muốn trở thành anh hùng sao, nực cười.” Quách Tĩnh nhìn Diệp Thần khinh thường nói.

“Trên con đường thành công, không có dấu chân của những kẻ thất bại. Chúa trời và quỷ dữ tuy hai nhưng lại là một, chỉ là bên nào mạnh hơn thôi.” Diệp Thần liền khinh thường nói.

“Ta không sai, đây là trận chiến của ta. Ta sẽ cho ngươi xem, trận chiến của ta.” Quách Tĩnh cầm lấy thanh kiếm như điên cuồng không thừa nhận lao lên phía trước đối đầu với đại quân a.

“Quách Tĩnh đừng ngu ngốc.” Chu Bá Thông lên tiếng nói. Nhất Đăng Đại Sư chỉ biết khuyên can a.

“Đừng nói nữa. Hắn sẽ không quay lại đâu. Đó là chút tôn nghiêm cuối cùng của hắn. Cứ để hắn đi đi. Vì nam nhân trước giờ luôn phải làm như vậy, gầm rú khẳng định mình là bâc trượng phu cho đến khi chết.” Diệp Thần ngăn lại Quách Tương cùng Quách Phù mở miệng nói. Đó là lựa chọn ngu ngốc, nhưng không hiểu sao hắn thích những kẻ ngu ngốc.

Quách Tĩnh xông lên trong tâm cầm sẵn cái chết mà ngã xuống a. Mọi người nhìn Quách Tĩnh cứ như vậy chết đi không khỏi liền thở dài. Bọn họ đều biết Quách Tĩnh vốn không phải là người xấu, mà đơn giản vì hắn là con người, mà đã là con người thì sẽ có những lựa chọn sai lầm.

“Các ngươi còn định chờ đợi đến khi nào. Tấn công đi.” Diệp Thần vừa lên tiếng lập tức khắp nơi mọi người liền tụ tập đến dưới sự chỉ huy của Dương Quá cùng với Gia Luật Tề lãnh đạo và sách lược của Hoàng Dung, rất nhanh tình thế đã được lật ngược lại a. Quân Mông Cổ tổn thất nặng nề liền muốn dùng phương thức đánh tướng đâu.

Giống như là trong phim vậy, tránh hai bên tổn thất, hai bên tướng quân cầm đầu sẽ đánh nhau cho đến một bên sống, một bên chết a. Bên nào thua sẽ thua trận đâu. Bên của Diệp Thần tất nhiên là Diệp Thần lên còn bên quân Mông Cổ không nói cũng biết sẽ là Kim Luân Pháp Vương a.

“Thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau trên chiến trường đâu. Diệp thiếu hiệp, ngươi nghĩ ngươi có thể thắng ta sao. Với lại Diệp thiếu hiệp, quân Mông Cổ vẫn luôn giang tay chào đón ngươi hiện tại ngươi vẫn có thể suy nghĩ.” Kim Luân Pháp Vương tự tin nói. Hắn đã tu luyện Long Tượng Bàn Nhược Công đến cảnh giới tầng thứ tám a. Hắn không tin vơi mình sắp sửa có thể phá ra Tông Sư cảnh lại không thắng được Diệp Thần.

“Ta sẽ làm những gì mình phải làm, không cần ai chào đón cả. Dù có phải quét sạch mọi thứ khỏi thế giới này, hi vọng, tuyệt vọng, thiện, ác, đồng đột hay kẻ thủ, tất cả. Ta sẽ dừng cuộc chiến này lại và giết chết ngươi hay những thứ tương tự ngươi, cản trở con đường của ta. Đó là lý do mà ta còn sống và tồn tại ở đây, ngay lúc này. Nhớ tại đại hội võ lâm ta nói chứ, cái đầu trên cổ của ngươi là của ta.” Diệp Thần mở miệng cười nói. Nhiệm vục của hắn chính là boss phản diện trùm cuối. Đã là trùm cuối thì cần gì bắt tay với bố con nhà thằng nào.

“Tự tin vậy sao? Ta không chắc ai sẽ giết ai đâu.” Kim Luân Pháp Vương khinh thường mở miệng nói. Đây sẽ là một trận đầu dài a.

“Ta đến đây không phải để cùng ngươi buôn chuyện mà để đập ngươi ói ra cơm.” Diệp Thần liền nhanh chóng kết thúc buổi nói chuyện nói.

“Ta cũng nghĩ như vậy. Tốc độ của ngươi quá chậm so với ta.” Kim Luân Pháp Vương cũng bày ra thủ thế bất ngờ lao tới xuất hiện phía sau Diệp Thần giơ chân lên đá a. Nhưng lập tức bị Diệp Thần bắt lại ném về đằng sau a.

“Khá lắm, không làm ta thất vọng. Ngươi... Hả?” Kim Luân Pháp Vương ổn định lại thân hình nhìn Diệp Thần sau đó lập tức sợ hãi nhảy xa hơn a, vừa rồi hắn nhìn thấy Diệp Thần tại ngay trước mắt của hắn sau đó lại biến mất a.

“Kim Luân Pháp Vương hắn sao vậy?” Chu Bá Thông không thấu nhìn Hoàng DƯợc Sư, Hoàng Dược Sư cũng chỉ bó tay lắc đầu a.

“Tinh Thần Công Kích.” Diệp Thần mở miệng lạnh như băng nói a. Lần trước nhận được kỹ năng này còn chưa thử dùng a. Quả nhiên hiệu quả gây tổn thương đến tinh thần địch nhân a.

Kim Luân Pháp Vương chuyển sang đề phòng Diệp Thần a. Quân Mông Cổ liên tục hô hào cổ vũ đâu.

“Cứ nghĩ Long Tượng Bàn Nhược Công có gì lợi hại xem ra chỉ có như vậy a.” Diệp Thần khinh thường nói sau đó tiếp theo là một cú đấm dồn vào trước bụng của Kim Luân Pháp Vương, hắn sẽ không giết tên này sớm như vậy.

“Nhanh quá.” Kim Luân Pháp Vương nhận thức cứ đấm đã rơi vào bụng hắn a.

“Không phải ta nhanh, mà là ngươi quá chậm thôi.” Diệp Thần mỉm cười nói Kim Luân Pháp Vương cũng bay về phía sau a.

“Ngươi... Rốt cuộc là ai?” Kim Luân Pháp Vương sợ hãi nhìn Diệp Thần nôn ra máu. Quân Mông Cổ lập tức trợn mắt a. Quốc sư vậy mà thua rồi, nhanh đến nỗi họ không kịp cảm giác a.

“Mười vạn năm sau, kể từ bây giờ, ta sẽ để các ngươi sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay. Ngày mà một nhân vật mà các ngươi sẽ phải gọi là huyền thoại ra đời. Nhớ lấy tên của ta Diệp Thần.” Diệp Thần lớn tiếng tuyên bố, kèm theo đó là tốc độ rút kiếm kinh khủng của mình a.

“Nhất Kiếm Cách Thế.” Diệp Thần hét lớn lên a. Kèm theo về sau là một nhát kiếm không thanh sắc lướt nhẹ qua đám binh lính Mông Cổ cắt họ làm hai nửa a. Kim Luân Pháp Vương bị kiếm khí chém qua liền nhanh chóng mất mạng a. Hắn đã từng mơ đến cái chết của mình nhưng không từng nghĩ tới, sẽ chết xàm như vậy. Bởi một cái vung kiếm của thanh niên trẻ tuổi, quá không có ý nghĩa. Nhưng biết làm sao được khi anh là nhân vật chính a.

Sau khi trận chiến qua đi, quân đội của Diệp Thần rất nhanh bình định thiên hạ a. Nhiêm vụ của hắn cũng đã hoàn thành đâu. Hoàng Dược Sư cùng Chu Bá Thông về Đảo Đào Hoa an hưởng tuổi già, Nhất Đăng Đại Sư thì đi về thiếu lâm tu tiếp đạo hạnh. Dương Quá thì về nhà ẵm con đâu. AI nói phụ thân hắn để hắn cày cấy sớm hôm a. Còn Diệp Thần hắn đương nhiên là đối với chúng nữ nói lời chia ly. Hắn phải đi, nhưng chắc chắn sẽ gặp lại đâu. Tuy đối với các nàng chỉ là một tích tắc, nhưng đối với hắn có lẽ sẽ rất lâu. Nên hắn đã an ủi từng người một trên giường của họ hết ba ngày ba đêm a.

“Vũ khí mạnh nhất của ta là gì sao?” Diệp Thần đăm chiêu suy nghĩ a. Có lẽ là vũ khí thông thạo nhất đi. Tại sao chúng nữ lại hỏi điều này chứ?

“Tại vì ngươi sử dụng nhiều món quá thật không biết ngươi sở trường là cái gì đâu.” Chúng nữ liền mở miệng nói.

“Phi Thiên mau biến thành thứ ta thông thạo nhất a.” Diệp Thần cũng tò mò a. Rốt cuộc vũ khí hắn thông thạo nhất là gì đâu. Phi Thiên biến hóa quá nhiều đi mà.

Nhưng vũ khí hiện ra khiến hắn không khỏi đen mặt lại a. Quần áo lọt phụ nữ, giúp ngươi hóa thân thành supper hentai cái quần đội lên đầu, hai cái núm thì đeo lên ngực đâu. Đã thế nó còn chưa hỏi ý kiến đã tự ý đeo cho Diệp Thần rồi.

“Đây là vũ khí gì a?” Chúng nữ ngạc nhiên nói.

“E hèm hóa lộn, đây là bộ quần áo thời trang phổ biến ở thế giới ta đi à.” Diệp Thần đỏ mặt nói láo không chớp mắt a. Mẹ nó, tuy hắn thông thạo quần áo lót phụ nữ nhưng đâu cần chơi hắn như vậy a. Khôi phục bình thường Diệp Thần sắc mặt không khỏi đen lại khiến chúng nữ cảm thấy có gì đó sai sai ở đây, nhưng không nghĩ ra a. Bởi cái áo ngực ở ngực Diệp Thần mặc khiến họ nghĩ đến hai cái bánh bao của họ đâu.

“Hôm nay ngươi sẽ đi sao?” Mục Niệm Từ cùng chúng nữ hầu hạ tại bên DIệp Thần xót xa mở miệng nói.

“Xin lỗi, có lẽ ta sẽ không thể mang mùa hạ trở lại trong một thời gian dài.” Diệp Thần nhìn lên trời nắng mở miệng nói, hắn đã ở đây sau khi chiến tranh trận đó được gần một năm, nhiệm vụ đã sớm hoàn thành, đã đến lúc phải rời đi a. Mùa hạ thật nóng bức mà. Hắn nhớ lần đầu gặp các nàng đều là lúc tuyết vẫn chưa tan. Nhưng mùa hạ đến tuyết tan đi, cũng là lúc hắn ra đi a.

“Chúng ta ghét nó. Khi tuyết tới chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ? Ngươi hứa đi.” Chúng nữ nhìn Diệp Thần mở miệng nói.

“Ta hứa đó.” Diệp Thần liền mở miệng nói. Chúng nữ cũng quay người lại phía sau a.

“Ngươi phải ăn uống đầy đủ, đừng kén ăn. Còn nữa, phải nhớ đến chúng ta.” Chúng nữ dặn dò mở miệng nói.

“Tất nhiên rồi. Khi gặp lại ta sẽ thật béo a, các ngươi không chê là được.” Diệp Thần liền mở miệng cười nói.

“Lần sau gặp lại ngươi sẽ không quên chúng ta chứ?” Chúng nữ liền mở miệng nói. Nước mắt không khỏi đều rơi ra a Nhưng không có một tiếng động trả lời a. Quay người lại hắn cũng đã biến mất rồi.

“Đồ ngốc, cả một câu tạm biệt cũng tiết kiệm như vậy sao?” Chúng nữ không khỏi sụi lơ xuống a. Thế giới cũng ngay vào lúc này đột nhiên ngừng lại, tất cả mọi thứ đều dường như bị đóng băng a.

“Ta sẽ nhớ.” Diệp Thần vừa mởi nói lập tức bị đẩy vào trong dòng không gian a.

Keng, cưỡng ép rời đi Thần Điêu thế giới.

Keng, không gian bạo loạn, ký chủ tự bảo vệ bản thân mình.

Keng, lỗi hệ thống.

Keng, thông báo hệ thống bị lỗi.

“Ngươi xem ra đã ra tay rồi đâu.” Người bên trong Thiên Đạo Hệ Thống không khỏi nhíu mày lại nhìn đến đằng sau Phản Chiếu Thiên Đạo a. Một bóng đen lúc này đang mỉm cười đâu. Kế hoạch của ta giờ mới chính thức bắt đầu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv