Sáng hôm sau mọi người tụ tập tại một chỗ gặp mặt nhau, Tiểu Long Nữ cùng Lý Mạc Sầu lập tức ngất ngay khi vừa chào hỏi với Sư tổ cùng sư phụ đi a. Còn Hồng Lăng Ba cùng với cả Lục Vô Song liền tốt đẹp, dù sao họ cũng đã gặp sư phụ cùng sư tổ bao giờ đâu mà hoảng. Trên đầu chỉ toàn mấy dấu hỏi chấm không à.
Sau một hồi chấn tĩnh lại mọi việc, chúng nữ lập tức cho sư phụ cùng sư tổ bái lạy một cái. Cuối cùng cũng là hiểu được tối qua tiếng động đó là của sư tổ cùng sư phụ đi à. Còn Lục Vô Song vẫn là không bị làm thịt a. Hại bọn họ tối qua một hồi tốn công vô ích chỉ lợi cho tên khốn nạn nào đó. Nghĩ đến đây ba nữ không khỏi chừng mắt nhìn Diệp Thần một bên đang huýt sáo.
“Các ngươi tối qua vất vả cũng đừng tiếp tục lại quỳ.” Lâm Triều Anh liền mở miệng nói.
“Tiểu thư đã mở miệng các ngươi cũng nên đứng lên đi.” Lâm Ly cũng tán thành nói. Tứ nữ lập tức từ trên mặt đất bắt đầu đừng lên.
Mọi người cùng nhau tổng hợp lại mọi chuyện, dù sao hai người có thể sống lại quả thực là rất kỳ bí vụ việc a.
Khi mà Lâm Triều Anh mất đi lúc, Trùng Dương cung bên trong chuyên ăn chân chó nướng Vương Trùng Dương vừa đặt tên môn phái là Toàn Chân giáo, do hắn thích ăn chân chó nướng. Vào lúc đó Lâm Triều Anh sư tổ của nàng vì đột phá thất bại nên dẫn tới trọng thương. Vương Trùng Dương liền lẻn vào bên trong nơi đây muốn mưu đồ bất chính liền khiến sư tổ tự sát bảo toàn trinh tiết.
Cuối cùng được Lâm Ly đem đi cất trong Giường Hàn Ngọc tránh cho cơ thể thối rữa về sau. Còn có thể bảo trì bất biết dung nhan của tiểu thư. Vương Trùng Dương vì việc này mà hóa điên, lúc tỉnh lúc mơ, điên đảo thần hồn, cho là mình ép chết nàng.
Mấy lần lẻn vào Cổ mộ muốn chơi tình thi nhưng không tìm thấy được Lâm Triều Anh xác. Tức giận quá mức lên một lần ăn chân chó nướng bị hóc sương chết. Sau đó được người giang hồ không rõ tin tức truyền miệng là tình thánh. Bỗng nhiên cảm giác ôi con mẹ nó báo lá cải.
Sau một thời gian đó Lâm Ly cũng là theo bước sư phụ mà đi, lại được Tiểu Long Nữ làm theo lời trước khi chết của sư phụ cất nàng vào trong Giường Hàn Ngọc tránh cho đời sau người hận nàng đến Cổ Mộ bật nắp quan tài hành xác nàng. Vậy nên Cổ Mộ có nhiều quan tài nhưng chẳng có cái nào dùng đến.
“Hóa ra mọi việc là như vậy nhưng sao hai nàng vẫn còn sống nhăn a.” Diệp Thần liền tò mò hỏi. Chẳng lẽ xác chết sống dậy thịnh hành như vậy sao. Mọi người im lặng một chút bắt đầu suy nghĩ, nhưng chẳng hiểu sao càng nghĩ hình ảnh mạnh mẽ tối qua càng hiện về đi à. Cuối cùng liền ném, dù sao chất xám trong đầu liền có hạn, nghĩ nhiều chất xám rồi lại chuyển thành đen tối thì hỏng.
“Tướng công ngươi muốn chúng ta đến nơi này làm cái gì a?” Lâm Triều Anh thấy Diệp Thần đưa mình cái quán trọ liền không khỏi mở miệng hỏi.
“À thì ở đó sẽ có người lo cho các ngươi a.” Diệp Thần liền mở miệng nói. Xong liền khoác lên vai mình hành trang muốn lên đường đi à.
“Ngươi là muốn đi đây a. Muốn văng chúng ta sao à?” Lâm Ly liền không khỏi nhìn hắn đau lòng mở miệng nói. Những nữ nhân khác cũng nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị làm như hắn phũ phàng lắm thì phải. Tuy biết năm nay, phũ thì nó mới quyễn rũ nhưng mà hắn cũng không có như vậy a.
“Ta nào có a. Chẳng qua là ta muốn đi một chuyến trở lại Đào Hoa Đảo, có lẽ hiện tại Hoàng Dược Sư cũng tại đó đi. Ta chính là muốn tìm hắn.” Diệp Thần liền mở miệng nói. Việc người chết sống lại này đi tìm lão Đông Tà biết đâu có manh mối gì a. Dù sao hắn nghiên cứu hồi sinh thuật đã nhiều năm rồi.
“Tướng công, ngươi đi tim mỹ nữ ta không nói gì. Nhưng ngươi lại đi tìm một cái lão già quả thực là... Ngươi có phải bị giới tính không.” Lâm Triều Anh lập tức càng lo lắng hỏi. Chúng nữ cũng lập tức ồ lên nhìn Diệp Thần bằng cặp mắt càng lúc càng quái dị, có thất vọng, có đáng thương.
“Ta nói không phải, ta giới tính các ngươi còn không phải là không biết nữa hay sao. Nếu không tin chúng ta tới mỗi người một lần nữa.” Diệp Thần bị sỉ nhục nam nhân bản lãnh làm sao có thể chịu.
“Đủ ta thấy ngươi chín phần mười là muốn đi tìm Hoàng Dung nữ nhân cùng ngươi tiểu bé nhỏ tình nhân Trình Anh đi a.” Lý Mạc Sầu liền khinh thường nói.
“Đàn ông chính là như vậy đều quy luật. Có thì chán, bỏ thì tiếc, ngọt lúc đầu, nhạt lúc sau, đau lúc mất a.” Lâm Ly nhìn Diệp Thần liền giận dỗi nói. Những nữ nhân khác liền cũng không hiểu sao liền có chút tức giận đi à. Xem ra là ăn phải giấm a, các nàng đều là đang ghen a.
“Tình yêu nhất cự ly nhì khoảng cách sẽ đúng với rất nhiều ngươi nhưng với ta thì không. Không phải đó là quy luật mà là sự thật đã được chứng mình. Ta sẽ nhớ các ngươi.” Diệp Thần thấy chúng nữ lập tức có thể nhảy vào xé xác hắn lập tức chuồn lẹ đi à. Người ta nói không sai, nói yêu con gái một lần, họ đâu có tin. Nhưng chỉ nói không thích một lần thôi, họ nhớ mãi.
“Đợi đã, khi nào ngươi mới trở về tìm chúng ta.” Chúng nữ lập tức muốn ngăn hắn lại thì người đã đi mất. Họ cũng chỉ đành tĩnh dưỡng vài ngày sau đó liền tìm cách lên đường đi đến quán trọ đâu. Tuy nhiên trong mấy ngày này, Dương Quá bị Toàn Chân giáo truy đuổi vì tội hiếp dâm sư huynh trong môn. Bại hoại môn quy nên bị đuổi giết đâu. Sau đó được Cổ Mộ cứu thu làm đệ tử, sau khi họ rời đi thì Dương Quá tại Cổ mộ một mình luyện võ, đến tối liền đi hiếp dâm sư huynh Bình Nhi tỷ tỷ a.
Nói đến quán trọ Mục Niệm Từ tập hợp các mỹ nữ liền có tên Mỹ Nữ Quán Trọ đâu, dung nhan của họ cũng không thay đổi theo thời gian do được Diệp Thần tưới nhuần qua a. Rất nhiều ngươi đối với các nàng đánh lớn chủ ý đều bị các nàng đuổi đi, họ vẫn luôn chờ đợi một người
Diêp Thần đi xuất mấy ngày mấy đêm liền nhanh chóng đi đến được một nơi quỷ tha gà gáy đi nha. Hắn phát hiện thật vui mừng, thật vĩ đại, mẹ nó mình bị bệnh mù đường đi à. Đãng lẽ đi về hướng Đông ra biển vậy mà hắn cứ đi về phía Tây a, bộ làm như là đi thỉnh kinh sao trời.
“Ta không tin ta không tim được đường đi. Đường vào tim em mây mu răng lối, lão tử còn đi nhiều, trên đời còn gì làm khó được ta.” Diệp Thần nhìn vào trong hành trang còn củ “lạc” giòn tan cùng bánh “trôi” nước liền quyết tâm đi thẳng đường.
Sau vài ngày nữa hắn chuyển từ đi thành lết đi a. Hắn đã dùng đủ cách, đóng băng mấy khu rừng dùng trượt tuyết cho đỡ tốn sức. Sau vài lần đâm cây hắn đốt sạch mấy khu rừng cho đỡ tức nên hiện tại chẳng có gì nhét bụng nữa a. Đi đến ngọn đồi phía trước liền nằm ra đất đi à. Trời cũng thương sót hắn đổ mưa để hắn uống nước a.
Đang lúc bụng toàn nước không muốn nhấc người lên, lập tức từ trên trời xà xuống một con điêu lớn bắt lấy thân thể hắn bay đi à. Có lẽ nó tưởng đồ ăn đi à. Mẹ nó lão tử mà còn cử động được nhất định muốn bắt ngươi mang bán cho KFC a.
“Điêu huynh ngươi mau thả ta xuống a. Cao quá ta không biết bay. Với lại trời mưa như vậy sấm sét đánh trúng ta thật đó. Với lại ngươi chưa có bằng phi công tốt nhất đừng học lái.” Diệp Thần nhìn trời đầy sấm sét lập tức lo lắng nói.
Điêu huynh khinh thường Diệp Thần, từ lúc hắn biết bay đến giờ có sấm sét nào dám đánh hắn, không phải hù dọa a. Bỗng nhiên Diệp Thần vừa dứt lời, sấm sét liền đánh trúng họ. Điêu huynh lập tức co dật hai người liền cứ như vậy rơi xuống dưới đất đi à.
“Mẹ nó, ta đã nói mà không nghe lần này chết chắc a.” Diệp Thần liền tức giận thầm mắng. Đúng là đồn như lời a. Tác cứu ta cứu ta mau cứu ta a. Lần sau ta liền không đòi cát xê cao a.
Keng, Lời Nói Của Thần tự động kích hoạt, sấm sét lập tức đánh xuống, cho ký chủ chết đáng đời. Ai bảo ngu thì chết họa từ miệng ra a.
Hệ thống có tâm thế, thù dai nhớ lâu a. Hiển linh lúc nào không hiển hiển đúng lúc này có nhất thiết phải thế không hả trời. Diệp Thần tội nghiêp lái phi công bao lâu nay, bỗng dưng bị tai nạn giao thông đường không, hắn quả thực không cam tâm rơi chết a.