Ngày hô này, Diệp Thần ngồi trong nhà ôm lão bà của mình. Hắn đang suy nghĩ một vấn đề hết sức nghiêm trọng a. Hiện tại, vấn đề này đã làm hắn suy nghĩ xuất đêm đi. Từ khi có hệ thống đây là vấn đề đầu tiên làm khó hắn a.
Trước đây không có tiền, nhưng bây giờ có tiền mà không biết tiêu. Để hơn 10 tỷ đấy đắp nấm cũng là không ổn đi. Đầu tư thì mù, chứng khoán thì ngu, mà đổi linh tệ lại tiếc đâu.
“Đúng là khổ quen rồi giờ sướng không chịu được a” Diệp Thần cười khổ.
“Lão công ngươi ốm sao, từ qua tới giờ ngươi cứ chú ý đi đâu nha” Mộ Dung Tiên lo lắng hỏi.
"Tiên nhi a, ngươi thích món đồ gì đây, nói cho lão công nghe thử lão công mua tặng ngươi. Đúng a, đàn ông làm ra tiền, vốn để lão bà mình sài a, đây chính là việc kinh thiên địa nghĩa đi.
“Ta cần ngươi là đủ rồi đi” Nàng rúc đầu vào hắn nói. Ở nông thôn hai năm, với cái trí tuệ ngốc của nàng đã sớm quên cuộc sống của tiểu thư đi. Hiện tại, trong lòng nàng có cái gì không quan trọng, chỉ cần Diệp Thần mãi thuộc về nàng.
“Ta sẽ luôn ở cạnh ngươi” Diệp Thần trao cho nàng nụ hôn. Lão bà hắn quá đơn thuần đi, thực sự không có tham vọng a.
Diệp Thần suy ngĩ một lúc liền lấy điện thoại ra gọi cho Vương lão đệ tử đi. Dù sao hắn cũng là người có tiền lâu năm a, hỏi hắn là tốt nhất.
“Sư phó ngươi có gì dặn dò sao.” Vương lão trả lời điện thoại.
“Không có gì ta muốn hỏi người một chút cách tiêu tiền đi, dạo này trong tay có tiền không biết thế nào tiêu a.” Diệp Thần thành thật nói.
“Sư phó, ngươi cũng quá vui tính a.” Vương lão thực không cười nổi, cái tên này rảnh lắm sao. Hắn đang họp phải dừng lại nghe điện thoại của ngươi, ngươi liền cho ta cái vấn đề xvl.
“Ta rảnh cái rắm mà đùa với ngươi” Diệp Thần nghiêm túc nói. Ta đâu có thời gian mà trêu ngươi a.
“...” Ngươi chính là rảnh quá đi a. Vương lão cười khổ. Ngươi tiêu tiến liên quan cái rắm tới ta a.
“Ngươi mau mau cho ta vài cái ý kiến đi.” Diệp Thần thúc dục.
"A, vâng, người có thể mua nhà a.
“Ngươi thấy nhà ta cần đổi sao.”
“Đúng là không cần đổi a.” Tiên cảnh như vậy ta mà đổi nơi sống có mà điên sao.
“Người có thể đem đi từ thiện tích đức cho con cháu đi.”
“Ta chưa có con nha, lấy đâu ra cháu mà tích đức mà dù có ta cũng không làm đi, điên sao mà vứt tiên ra cửa sổ.” Diệp Thần thản nhiên nói. Hắn là tu thần a, tích đức làm cái rắm gì dùng đây.
Trong mắt thần linh con người chính là quân cờ mà thế giới chính là bàn cờ đi. Thêm vài quân cũng không nhiều mà bớt vài quân cũng không thiếu đi.
“...” Cái tên này quá vô nhân tính đi. Vương lão có chút hối hận khi bái nhầm tên này làm thầy a, ngoài y thuật ra phẩm chất quá là vấn đề đi. Trong mắt ngươi sinh mạng con người quá rẻ chứ.
“Sư phó ngươi nên mua xe a, ngươi chưa có xe sao, đi lại rất không tiện, ta liền gửi ngươi cái ô tô đi.” Vương lão lại nói. Dù sao một ngày là sư phụ cả đời chính là sư phụ, với lại y thuật với hắn có sức sat thương trí mạng.
“Ta chính là không biết lái a” Diệp Thần cười nói.
“Sư phó ngươi nên mua cái xe máy đi a”
“Tốt, liền mua cái xe máy, cái này ta sẽ” Diệp Thần nói.
“Sư phó ngươi có thể dậy ta y thuật đi” Vương lão hỏi. Hắn cũng nóng lòng lắm a, tên này không định dạy hắn sao.
“Ta đang đợi a” Diệp Thần nghiêm túc nói.
“A, người đợi gì a” Vương lão hỏi.
“Quà hiếu kính của ngươi, hôm đó ta chẳng phải nói sao.” Diệp thần hắc hắc cười.
Vương lão mặt đen lại, tại sao mình quên bản chất hắn đây, quỷ tài đây chính là quỷ tài thứ thiệt a.
“Ta không cần nhiều 10 tỷ là đủ, tiện nghi ngươi đi.” Diệp Thần mặt dày nói.
“Ta liền gửi a” Vương lão cũng huy động gửi tiền. Tên thần y này mặt quả thực dày a, 10 tỷ sao ngươi không ăn cướp đi, số tiền này đủ mang ra đáp chết chó đi.
“Ây, ngươi đúng là nhà giàu vung tiền như nước a, như vậy 3 ngày nữa đi nha ta sẽ dạy ngươi.” Diệp Thần nói xong cũng tắt máy. Hiện tại hắn ngồi canh tin nhắn ngân hàng đi. Buổi chiều liên đi mua xe.
“Ta tuy giàu thật nhưng cũng không có vung tiền như nước a.” Vương lão ở đầu dây bên kia cười khổ. Hiện nay tiêu tiền cũng là vấn đề rất quan trọng đi. Hắn cũng quay lại phòng họp bên trong tiếp tục công việc.